DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 265

Chương 265

Tâm trạng của Tiếu Văn Nguyệt vô cùng phức tạp. Cô ta hi vọng giờ phút này, Diệp Thiên có thể xuất hiện ở bên cạnh cô ta, đánh bại kẻ lạnh lùng đáng sợ ở trước mắt, đưa cô ta rời khỏi nơi này.

“Nhìn ánh mắt của cô, có vẻ vẫn còn chờ mong có người tới cứu à?”.

Hắc Vu Thần liếc mắt qua, dường như nhìn thấu tất cả tâm tư của Tiếu Văn Nguyệt, cười giễu không ngừng.

Giây lát sau, bàn tay khô gầy của ông ta thò ra khỏi áo choàng đen. Vô số khí đen bay ra khỏi ống tay áo, thoáng chốc che phủ toàn bộ lò hơi, bao trùm cả người Tiếu Văn Nguyệt.

Lò hơi vốn nóng không thể chịu nổi bỗng chốc trở nên lạnh lẽo u ám. Trong hoàn cảnh này, Tiếu Văn Nguyệt thậm chí còn không nhìn thấy rõ bản thân mình.

Trong lúc cô ta đang sợ hãi tột cùng, vô số tiếng nổ lớn vang lên, sương mù màu đen lan ra. Cửa sổ thủy tinh xung quanh lò hơi lần lượt nứt vỡ, những mảnh vỡ văng đi xa, vài con chó hoang nằm bên đường thoáng chốc bị cắt đứt người thành mấy đoạn.

“Đây… là sức mạnh mà con người có thể có được sao?”.

Cô ta khiếp sợ, hầu như không dám tin vào mắt mình. Hắc Vu Thần chỉ vẫy tay một cái là có thể tạo ra bóng tối bao trùm cả lò hơi, vung tay một cái là có thể biến thủy tinh thành dao sắc nhọn, cắt đứt cơ thể. Đây là sức mạnh mà con người có thể nắm giữ sao?

Cô ta không khỏi sợ hãi hít sâu một hơi. Cô ta vốn cho rằng người ở trước mắt cô ta là một tên điên thực thụ, nhưng bây giờ cô ta mới phát hiện tên điên này sở hữu sức mạnh mà cô ta không tưởng tượng được.

Sức mạnh thế này thì e là JC mang súng đạn thật đến cũng chẳng làm được gì, càng đừng nói đến Diệp Thiên.

Mặc dù Diệp Thiên giỏi đánh đấm, nhưng đó chỉ là sức mạnh tay chân, sao có thể so được với kẻ quái dị giơ tay nhấc chân đều mang sức mạnh siêu phàm này được?

Thời gian trôi qua từng chút một, Tiếu Văn Nguyệt cũng cảm giác được tính mạng mình đang dần dần bị tước mất. Hắc Vu Thần ngửa đầu nhìn trời, lúc này mặt trời treo cao, cuối cùng cũng đã đến giờ Ngọ.

“Tốt lắm!”.

Ông ta nhếch miệng cười nhạt, giọng nói trầm khàn tà ác.

Chỉ nghe một tiếng rung khẽ, hai tay ông ta kết ấn. Tiếu Văn Nguyệt cảm thấy mắt hoa lên, định thần nhìn lại, trong tay Hắc Vu Thần đã xuất hiện một món đồ, là một cây kim bạc tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Cây kim này không khác những cây kim mà cô trong cửa hàng may dùng để may quần áo là mấy, nhưng không hiểu vì sao khi Tiếu Văn Nguyệt nhìn thấy cây kim này thì lại sởn cả gai ốc, trong lòng cực kì sợ hãi.

“Đừng sợ!”.

Hắc Vu Thần cười gằn liên tục, đi từng bước đến gần Tiếu Văn Nguyệt.

“Đây là tuyệt học độc môn của tôi – Đoạt Phách Nhiếp Hồn Châm. Châm một kim này vào là có thể tách hồn phách của cô ra một cách hoàn hảo, để tôi sử dụng. Cô yên tâm, sẽ không đau đâu!”.

Hắc Vu Thần cười mấy tiếng quái dị, sau đó hai ngón tay dùng kim. Từng hoa văn màu vàng khó hiểu bỗng hiện ra trên lòng bàn tay ông ta, hơi thở tà ác tràn ngập khắp nơi.

Tiếu Văn Nguyệt bị cướp mất lý trí, vào giờ phút cuối cùng của sinh mệnh.

“Bố, mẹ, Giai Lệ, Tinh Tinh, tạm biệt!”.

“Còn cả Diệp Thiên…”.

Đọc truyện chữ Full