DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 264

Chương 264

“Đúng là báu vật thế gian, ngay cả lão già đã bỏ phụ nữ nhiều năm như tôi đây cũng không nỡ giết cô!”.

Người đàn ông mặc áo choàng đen liếm môi, đầu lưỡi đỏ tươi khiến người ta nổi gai ốc. Cả người ông ta được bao phủ trong chiếc áo choàng to rộng, chỉ lộ ra hai bàn tay gầy trơ xương.

Tiếu Văn Nguyệt mở to hai mắt, vẻ kinh hoàng bao trùm gương mặt cô ta. Cô ta muốn nói gì đó, nhưng môi động đậy mà không phát ra được âm thanh nào. Cô ta nhớ rõ tối hôm qua mình bị người này khống chế một cách dễ dàng, tỉnh lại thì đã bị trói ở lò hơi này.

Lúc tỉnh lại, cô ta vốn còn rất bình tĩnh, chỉ nghĩ rằng mình bị bắt cóc, người kia nhắm vào sự giàu có của bố cô ta, muốn tống tiền mà thôi.

Nhưng đến khi người mặc áo choàng đen đối diện nuốt trọn một con bọ cạp vào bụng, cô ta mới ý thức được người trước mắt đáng sợ thế nào. Mục đích của người kia không phải vì tiền, mà là vì mạng sống của cô ta.

Người mặc áo choàng đen trước mặt có gương mặt xấu xí hung ác, chỉ một cái liếc mắt đã khiến cô ta có cảm giác lạnh buốt cả người. Tuy lò hơi có nhiệt độ rất cao, nhưng cô ta lại không cảm nhận được bất cứ hơi ấm nào.

“Cô bé, nhìn biểu cảm của cô khiến tôi vô cùng thích thú. Những kẻ chết trước cô còn sợ hãi hơn cô nhiều!”.

Người mặc áo choàng đen gỡ mũ xuống, gương mặt dữ tợn đáng sợ lộ ra ngoài hoàn toàn. Tiếu Văn Nguyệt sợ đến mức gần như ngừng thở.

Cô ta bỗng nhớ tới kẻ giết người liên hoàn đang rầm rộ khắp các mặt báo gần đây, rất rõ ràng, kẻ trước mắt chính là hung thủ.

Nhưng cô ta không hiểu, vì sao người này lại tìm tới cô ta?

“Tôi biết, có lẽ cô muốn hỏi vì sao tôi lại tìm tới cô, tôi có thể nói cho cô, đó là vì cô sinh sai giờ rồi!”.

“Cô sinh ra vào ngày tháng chí dương, tôi chỉ cần lấy thêm hồn phách của cô là có thể kéo dài tuổi thọ, sống thêm mười năm. Cô nên cảm thấy vinh hạnh vì được một thuật sĩ Mao Sơn tôi đây sử dụng cơ thể người phàm của cô!”.

“Cô yên tâm, sau khi cô chết, tôi sẽ dùng bí pháp luyện chế lại cơ thể của cô, để cô trở thành nửa người nửa rối, cho tôi điều khiển cả đời!”.

“Nhân tiện nói cho cô biết, tôi là “Hắc Vu Thần”!”.

Người đàn ông áo đen mặt mày dữ tợn, tự khai báo tên, hoàn toàn không kiêng kị gì.

Với sức mạnh của ông ta, cho dù có người tìm đến nơi, ông ta cũng có thể giải quyết hết. Dù là thành viên của tổ trọng án Thành Môn tập hợp cảnh sát từ các thành phố lớn về đây, ông ta cũng nắm chắc có thể giải quyết tất cả.

Đây chính là sức mạnh to lớn của thuật sĩ tà ác Mao Sơn!

Tiếu Văn Nguyệt không hiểu, võ thuật và pháp thuật đối với cô ta mà nói quả thật quá xa xôi. Thế giới mà cô ta sống hoàn toàn không dính dáng gì đến những thứ này. Lấy hồn gì đó, kéo dài tuổi thọ gì đó, cô ta hoàn toàn không biết.

Điều duy nhất mà cô ta biết là Hắc Vu Thần muốn giết cô ta, giống như giết những người không liên quan kia vậy, hành hạ cô ta ở lò hơi này đến chết.

Trong giây lát, sự sợ hãi lan khắp toàn thân, lần đầu tiên cô ta cảm giác được cái chết cách mình gần đến vậy.

Cô ta vẫn còn quá nhiều việc chưa hoàn thành, thậm chí còn chưa nói một câu cảm ơn với Diệp Thiên, còn chưa trải nghiệm đủ thế giới tươi đẹp này, cô ta không muốn chết.

Giờ phút này, cô ta nhớ đến một người, người thiếu niên đã hai lần cứu cô ta khỏi nguy hiểm.

“Diệp Thiên? Vì sao vào những lúc thế này, mình đều nhớ đến anh ta?”.

Đọc truyện chữ Full