Chương 156
Ông lão nói xong, chắp tay chào một vòng, sau đó nhanh chóng rời khỏi võ đài.
Các võ giả xung quanh võ đài Lư Sơn nhìn nhau, trên mặt đều hừng hực ngọn lửa.
Những người ngồi đây đều là người thượng võ, võ đài Lư Sơn có thể nói là nơi tuyệt vời để so tài luận võ. Hơn nữa, bao nhiêu cao thủ võ thuật ở tỉnh Xuyên đều ở đây, không ít người muốn thể hiện tài năng trên võ đài, nói không chừng đánh bại một cao thủ nổi tiếng nào đó là có thể thành danh ngay.
Nhất thời võ đài Lư Sơn sôi nổi hẳn lên, không ít người xắn tay áo muốn thử, nhưng lại không có ai thật sự dám bước lên đầu tiên.
Cao thủ ở đây đông đúc, những võ giả tự biết tu vi mình thấp kém đương nhiên không dám đứng ra thể hiện sự kém cỏi, còn những cao thủ chân chính thì gần như đều quen biết nhau, không ai muốn lên đấu làm tổn thương hòa khí.
Bầu không khí trầm lắng hơn mười phút, đột nhiên một bóng người nhảy vọt lên mấy trượng, thoáng cái đã đến võ đài Lư Sơn.
Người lên đài là một người trung niên cao gầy, vẻ mặt nhợt nhạt như có bệnh, song hai mắt lại sắc bén, tựa như chim ưng săn mồi.
Ông ta vừa đặt chân lên đài thì lướt quanh một vòng, nhìn thẳng về phía một ông lão tóc đen dài ngồi ở bên phải, phía trước Diệp Thiên.
“Ông Tiền, lên võ đài so vài chiêu chứ?”.
Ông lão tóc đen đứng dậy, cất tiếng cười vang.
“Có gì không thể?”.
Ông lão vừa dứt lời, bóng dáng đã chớp lóe như điện, lên thẳng võ đài, đứng đối diện với người đàn ông trung niên.
Hai người xuất hiện trên võ đài lập tức làm dấy lên tiếng hô kinh ngạc của những người xem chiến xung quanh, kể cả Ngô Vinh Quang cũng hơi co giật cơ mặt, ánh mắt chăm chú.
“Không ngờ hai người này sẽ lên võ đài so đấu!”.
Ngô Duyệt Huyên nghe vậy thì tò mò hỏi: “Ông nội, hai người họ là ai?”.
Ngô Vinh Quang vẫn nhìn chằm chằm hai người nọ, hạ thấp giọng.
“Thập Nhị Lộ Đàm Thoái, Tiền Trọng!”.
“Thiết Tuyến Quyền, Quách Tùng Niên!”.
“Trong giới võ thuật tỉnh Xuyên, hai người này cũng là cao thủ vang danh một phương, hơn nữa còn là phái thực chiến thực thụ, thường đến môn phái của người khác so tài khiêu chiến, được gọi là kẻ cuồng chiến đấu”.
Ngô Vinh Quang nhẹ nhàng vuốt râu, khẽ gật đầu.
“Xem ra trong những người đến Lư Sơn lần này đúng là ngọa hổ tàng long!”.
“Ngoài trận đấu giữa Đường Đôn Nho và Diệp Lăng Thiên ra, còn có thể thấy các cao thủ khác đối đầu!”.
Ngô Duyệt Huyên nhìn hai người trên võ đài khí thế đáng sợ, chuẩn bị ra tay, vẻ mặt tràn đầy hứng thú, vô cùng mong chờ.
Trong khi đó, Diệp Thiên ngồi bên cạnh vẫn không di chuyển ánh mắt, vẻ mặt hờ hững, giống như mọi thứ đều không liên quan đến cậu.
“Ầm!”.
Trên võ đài đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn, ông lão áo đen Tiền Trọng bước ra một bước, nặng nề đáp xuống võ đài.