DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 155

Chương 155

Ông ấy bèn mỉm cười, trả lời: “Phải, vị Diệp tiên sinh đây là ân nhân cứu mạng của Hàn Uyển con gái tôi, còn trị khỏi bệnh cho bố tôi, là ân nhân của cả nhà họ Hàn chúng tôi!”.

Ngô Vinh Quang và Ngô Duyệt Huyên nhìn nhau, cuối cùng cũng hiểu, hóa ra Diệp Thiên là một bác sĩ Trung y. Xem ra Diệp Thiên có chút tay nghề y thuật, trị khỏi bệnh của ông cụ nhà họ Hàn, hai anh em Hàn Phong và Hàn Vân biết ơn nên mới gọi Diệp Thiên là “tiên sinh”.

Về phương diện khác, bọn họ chưa từng nghĩ tới.

“Diệp tiên sinh, mời ngồi!”.

Hàn Phong ra dấu mời với Diệp Thiên, Diệp Thiên gật đầu, ngồi xuống đằng trước hai anh em họ.

“Chậc, hóa ra anh ta lại có quan hệ với nhà họ Hàn!”.

Ngô Duyệt Huyên và Ngô Vinh Quang ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiên. Ngô Duyệt Huyên nhìn dáng vẻ thờ ơ của Diệp Thiên, thầm hừ nhạt trong lòng. Cô ta không ngờ Diệp Thiên lại có quan hệ thân thiết với nhà họ Hàn.

Nhưng điều này không khiến cô ta xem trọng Diệp Thiên thêm chút nào. Giới võ thuật trước nay kẻ mạnh đứng đầu, có danh tiếng, được tôn sùng. Chỉ có những cao thủ như ông nội cô ta – Ngô Vinh Quang và ông hai của Đường Môn – Đường Đôn Nho mới khiến người ta thật sự khâm phục, hàng phục bốn phương.

Diệp Thiên không quan tâm Ngô Duyệt Huyên đang nghĩ gì, ánh mắt cậu lướt qua các cao thủ giới võ thuật ngồi quanh võ đài Lư Sơn. Gần như người nào cũng là cấp bậc tông tượng, vài người trong đó đã đạt đến đỉnh cao tông tượng giống với Ngô Vinh Quang, có thể gọi là cao thủ hội tụ.

“Vì sao không cho bọn tôi đến gần võ đài Lư Sơn?”.

Ngay lúc ấy, một giọng quát tháo truyền tới, không ít võ giả ngoảnh đầu lại, nhìn thấy một nhóm người mặc áo gấm đẹp đẽ, hơn một trăm vệ sĩ áo đen theo sau, khí thế to lớn.

Diệp Thiên quay lại, nhìn thấy Ngô Quảng Phú đứng đầu nhóm người, bên cạnh Ngô Quảng Phú còn có mấy chục ông lớn ở Xuyên Bắc như Từ Uyên Đình, Trương Quốc Bưu, Vạn Quy… Bọn họ đi theo nhóm tới, xem ra là để cổ vũ trợ uy cho Diệp Thiên, nhưng còn chưa đến phạm vi một trăm mét của võ đài Lư Sơn đã bị một nhóm người áo đen chặn lại.

Lâm Thiên Nam bước ra khỏi đám đông, đứng trước mặt Ngô Quảng Phú, cười nhạt nói: “Anh Ngô, tôi biết các anh lo Diệp Lăng Thiên sẽ bị ông Nho đánh chết, nhưng quy tắc là quy tắc. Xung quanh võ đài Lư Sơn đều là người tu luyện võ cổ truyền, những người không liên quan không được đến gần khu vực một trăm mét quanh võ đài Lư Sơn. Ngay cả tôi cũng chỉ có thể dẫn theo người canh chừng ở đây, các anh muốn qua đó xem trận đấu ở khoảng cách gần, anh cảm thấy có khả năng sao?”.

Dù đám người Ngô Quảng Phú không phục, nhưng Xuyên Nam là địa bàn của Lâm Thiên Nam, bọn họ nhất thời chỉ đành bị chặn ở bên ngoài, không thể đến gần võ đài Lư Sơn. Thành viên hai bên nồng nặc mùi thuốc súng, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.

Diệp Thiên thấy vậy, soạn một tin nhắn gửi cho Ngô Quảng Phú. Ngô Quảng Phú đọc xong thì kêu gọi nhóm người Xuyên Bắc yên tĩnh lại, nhưng trong lòng vẫn lo lắng.

Trận đấu này có thể nói không chỉ quyết định vận mệnh của Diệp Thiên, mà còn quyết định vận mệnh của những nhân vật lớn ở Xuyên Bắc.

“Các vị!”.

Ngay lúc đó, một ông lão mặc trang phục của Đường Môn đột nhiên bay lên võ đài, đáp xuống chính giữa võ đài Lư Sơn.

“Còn một tiếng nữa mới đến giữa trưa, các vị đang ngồi đây đều là đồng liêu trong giới võ thuật tỉnh Xuyên, ông hai của chúng tôi lo các vị chờ đợi nhàm chán nên đã bảo tôi đến thông báo cho mọi người một tiếng. Trước mười hai giờ, các đồng liêu giới võ thuật ai có hứng thú thì có thể lên võ đài so tài, giết thời gian”.

Đọc truyện chữ Full