DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bách Luyện Thành Tiên
Chương 174: Thiên Kính Minh Quang

Lâm Hiên lúc này đã phát hiện ra tình huống không ổn của nữ yêu tu. Nhất thời tốc độ độn quang hơi chậm lại có ý dò xét.

Chỉ thấy Khổng Tước tiên tử cắn chặt hai hàm răng ngọc, linh quang toàn thân chợt lóe, đang đem thương thế ép xuống nhưng trong lòng có chút hoảng loạn. Thương thế phát tác còn nhanh hơn so với thị dự tính.

Thị ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Hiên, tầm mắt có chút mơ hồ. Đối phương là chim sợ cành cong đang cố gắng bỏ chạy. Nhưng nếu phát hiện tình huống không ổn hiện giờ của thị thì lập tức có thể quay ngược trở thành sài lang.

Tu tiên giới lấy thực lực làm đầu, Khổng Tước tiên tử sao lại không rõ điều này, không lẽ hôm nay thị lại ngã xuống tại đây sao?

Khổng tước Tiên tử cắn răng hít một hơi thật sâu. Trong miệng lẩm nhẩm niệm chú ngữ ngắn khó hiểu. Trên mi tâm lại xuất hiện thần nhãn thứ ba, chiếu ra một tia kim quang chói lọi bắn thẳng vào đạo kinh hồng đang chạy phía xa.

Lâm Hiên thấy cảnh này trong lòng cả kinh, không hề quay đầu hắn vung mười ngón liên tục bắn những đạo kiếm mang màu xanh, hy vọng kiếm quang có thể ngăn cản tia sáng vàng kim một lát. Nhưng trời không chiều lòng người, những kiếm quang này lại bị tia kim quang nhỏ như sợi tơ dễ dàng xuyên qua, ngay cả Cửu Thiên Linh Thuẫn cũng mỏng manh như giấy lộn bị tia kim quang xuyên thủng.

Còn thêm quỷ dị là kim quang lại không bắn thẳng vào lưng hắn mà vẽ thành một đường cong bay ngược lên trước mắt Lâm Hiên.

Sắc mặt Lâm Hiên đại biến nhưng không kịp né tránh. Kim quang xuyên mi tâm rồi biến vào trong trán hắn.

Toàn thân Lâm Hiên như bị kim chích một cái nhưng một lát sau cảm giác khó chịu này đã tan biến..

Lâm Hiên rùng mình, vẻ mặt trở nên âm trầm, hắn quay lại nhìn về sau.

Chỉ thấy Khổng Tước tiên tử đang xếp bằng đả tọa, sau lưng xuất hiện ngũ sắc linh quang từ xa nhìn rất đẹp mắt nhưng sắc mặt lại tái nhợt không chút máu, hắc khí tại mi tâm khi trước chỉ to cỡ ngón tay thì bây giờ đã bành trướng to hơn mấy lần, nhìn rất quỉ dị.

Lâm Hiên trúng một kích của đối phương mà vẫn chưa ngã xuống, hắn đã nhận ra tia kim quang kia ẩn chứa linh khí kinh người, ngay cả lực phòng ngự của Cửu Thiên Linh Thuẫn mà không cản nổi một khắc.

Hơn nữa đối phương lại coi như hắn không còn tồn tại, trong lòng Lâm Hiên chợt nổi dự cảm không lành.

Bây giờ mà bỏ chạy nữa thì không ổn, Lâm Hiên nhíu mày hạ thân xuống thi triển Nội Thị Thuật. Thân thể hắn đều bình thường nhưng tại khí hải trong đan điền lại có thêm một quang điểm kim sắc.

Hắn thử lưu chuyển linh lực thì hết thảy vẫn bình thường, không có chút dị trạng nhưng Lâm Hiên cảm giác rất bất an.

Do dự một lát, hắn thò tay vào bên hông đem Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm tế ra.

Lúc này Khổng Tước tiên tử mới chậm rãi mở mắt nói: "Nếu ta là ngươi thì sẽ không thiếu suy nghĩ mà làm ra những chuyện ngu xuẩn."

"Tiên tử nói vậy là sao? Hai ta không oán không cừu nhưng tiên tử năm lần bảy lượt bức bách tại hạ. Ta cũng không phải con cá nhỏ trong tay cô, cùng lắm là liều mạng mà thôi." Lâm Hiên nhìn thẳng vào đôi mắt phượng của Khổng Tước tiên tử chậm rãi lên tiếng.

"Liều mạng sao? Liệu ngươi có tư cách đó chăng?" Khổng Tước tiên tử không chút tức giận mà trong mắt lại chiếu ra một tia sáng diễu cợt.

"Tu vị của tiên tử có thể so sánh với cao thủ Nguyên Anh kỳ, tại hạ vốn là không địch lại nhưng đừng quên tiên tử hiện tại đang trọng thương. "

"Khá lắm, nhưng ngươi cũng không cần thử bổn tiên tử. Đúng là hiện tại ta có chút thương thế nhỏ nhưng tia kim quang vừa rồi đã đủ đế đối phó ngươi. "

Lâm Hiên nghe thấy vậy đã lần nữa thi triển Nội Thị Thuật.

Tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng trên trán Lâm Hiên toát ra những giọt mồ hôi lạnh to cỡ hạt đậu.

Chỉ thấy tại đan điền, kim sắc quang điểm đã hóa tạo thành một thanh kiếm tiên tinh xảo xoay tròn không ngừng. Hiển nhiên lúc này nó đang chịu sự thao túng của Khổng Tước tiên tử. Chỉ cần thần niệm của đối phương khẽ phát thì kiếm này sẽ lấy mạng hắn từ bên trong.

Trong lòng Lâm Hiên nổi hàn khí, vừa sợ vừa giận nhưng đã kinh qua bao nhiêu phong ba nên tâm cơ thâm trầm vô cùng, rất nhanh bình tĩnh trở lại.

Đối phương chưa sát diệt hắn hiển nhiên là còn mục đích khác. Lại nhìn tư thế khoanh chân đả tọa mà lung lay như muốn ngã, chắc hắn Khổng Tước tiên tử sẽ lợi dụng hắn vào việc gì đó.

Ánh mắt trong veo của nữ yêu tu kia lại chăm chú nhìn nhất cử nhất động của hắn. Thấy cảnh này trên khuôn mặt xinh đẹp không khỏi tỏ ra sự tán thưởng.

Nếu đối phương là người thông tuệ thì nên trực tiếp ngả bài để song phương đều có lợi. Bạn đang đọc truyện được copy tại

"Quả thực tình huống hiện nay của bổn tiên tử không ổn, có chút thương thế lại có họa ngầm trong thân thể. Nhưng ngươi đã cũng trúng Thiên Kính Minh Quang của ta, muốn mạng của ngươi thì ta chỉ cần nhấc tay một cái" Khổng Tước tiên tử khẽ nâng tay ngọc chậm rãi mở miệng.

Lâm Hiên nhếch khóe môi cười khổi, biết lời này của đối phương không giả đành thở dài nói: "Vậy tại hạ cần hợp tác với tiên tử thế nào. Còn mong tiên tử có thể giơ cao đánh khẽ? "

Lúc này có tức giận cũng không được gì, sắc mặt Lâm Hiên lập tức âm trầm trở lại.

"Không có gì, chỉ là muốn mời đạo hữu tạm thời làm hộ pháp cho ta mà thôi. "

"Hộ pháp! "

Nhất thời Lâm Hiên ngây ngốc, hắn đã từng nghĩ đối phương sẽ đưa ra một yêu sách khó khăn, nhưng yêu cầu này cũng có chút thái quá. Chẳng lẽ…

"Chính xác, tình cảnh của ta còn nguy hiểm hơn so với dự đoán, lúc này tu vị chỉ tương đương với Trúc Cơ kỳ mà thôi, không có năng lực tự bảo vệ mình. Cho nên không thể không nhờ đạo hữu tương trợ." Khổng Tước tiên tử tuy kiêu ngạo thành tính nhưng lúc này ngữ khí uyển chuyển. Tuy thị đang nắm sinh tử của đối phương nhưng nếu ép quá thì Lâm Hiên có thể gây ra chuyện ngư tử võng phá. Điều này đối với thị đương nhiên không phải chuyện tốt lành gì.

Áp chế hắn? Với tâm cơ Lâm Hiên sao ngoan ngoãn chấp nhận điều này!

Thật ra nguy hiểm cùng kỳ ngộ là cùng tồn tại, mấu chốt là người trong cuộc có nắm bắt được hay không. Nhìn qua Khổng Tước tiên tử, một kế hoạch âm thầm hiện ra trong đầu Lâm Hiên.

Hộ pháp sao?

Hừ, để xem đến cuối cùng là ai lợi dụng ai! Khóe miệng Lâm Hiên hơi nhếch lên, phiền toái duy nhất là tia kim quang đang tồn tại ở đan điền của hắn.

Lúc này trong lòng Lâm Hiên lại đang xem lẫn một thắc mắc.

Khổng Tước tiên tử vốn đang trọng thương, nếu hắn đánh không lại thì phải có chống đỡ được một lát. Nhưng tia kim quang kia có uy lực cỡ vậy, trừ phi là…

Lâm Hiên từng xem qua điển tịch thời thượng cổ có nói đến điều này. Trong mắt hắn hiện lên một tia tinh quang nhưng rất nhanh tan biến.

" Thế nào? Đạo hữu chỉ cần tạm thời hộ vệ cho bản tiên tử đến địa phương an toàn. Chờ khi ta thương thế chuyển biến tốt đẹp. Ta tự nhiên sẽ lại tự do cho ngươi." Khổng Tước tiên tử nhẹ nhàng nói, thanh âm tràn ngập hấp dẫn.

"Không được!" au một lát Lâm Hiên lại lắc đầu.

"Cái gì" Khổng Tước tiên tử mở to đôi mắt đẹp, thần thái kinh ngạc. Tiểu tử này rõ ràng tâm tư nhanh nhẹn. Nhưng chẳng lẽ ngay cả đạo lí đại trượng phu co được thì giãn được cũng không thông, muốn làm các việc ngu ngốc đồng qui y tận sao?

"Hừ, Ngươi không sợ ta phát động cấm chế giết ngươi sao?" Âm thanh Khổng Tước tiên tử của băng hàn đến cực điểm.

"Đương nhiên" Chợt Lâm Hiên phá cười lên: "Tu tiên chỉ vì cầu trường sinh. Có ai lại không quý trọng sinh mệnh của mình chứ".

" Có điều Lâm mỗ quen độc lai độc vãng, ghét nhất là bị người quản chế, chẳng khác gì một con rùa rút đầu rút cổ"

" Ngươi...Ta chỉ là muốn ngươi tạm thời làm hộ pháp cho ta mà thôi, chờ ta khôi phục pháp lực, tự nhiên sẽ lại trả tự do cho ngươi".

"Hừ, tiên tử nói thực là dễ dàng, đến lúc đó người nuốt lời thì ta làm gì được?" Lâm Hiên tỏ vẻ không tin tưởng chút nào.

"Ngươi không tin lời của ta? Chẳng lẽ bổn tiên tử lại phải lừa gạt một tiểu tử Ngưng Đan kỳ nhỏ nhoi như ngươi sao?"

"Vấn đề không phải là tin hay không tin, mà là vận mệnh của ta phải do tự ta nắm giữ" Lâm Hiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp của Khổng Tước tiên tử, tỏ ra không có chút nào sợ hãi.

"Ngươi..được lắm, vậy để ta tiễn ngươi một đoạn đường".

"Tiên tử vốn là có thể làm như vậy nhưng mong ngươi cũng nên suy nghĩ kĩ càng, Lâm mỗ tuy rằng trúng ám toán nhưng không phải là không có lực hoàn thủ. Ta có thể thi triển bí thuật đem sợi kim quang trong cơ thể vây khốn lại, Thời gian lâu thì làm không được một thời nửa khắc thì nắm chắc, đủ có thời gian dắt tay Tiên tử xuống hoàng tuyền cùng ta."

" Ngươi…"

Khổng Tước tiên vô cùng giận dữ nhưng đương nhiên lúc này vẫn phải nhẫn nại. Bình tâm mà nói, lời uy hiếp này cuẩ Lâm Hiên quả thật không có khuếch trương.

Nếu hắn thực sự liều mạng thì thị cũng không có cách nào thoát được.

"Huống chi cho dù chỉ mình Lâm mỗ ngã xuống thì chắc chắc thương thế của tiên tử càng nặng, tiên tử nghĩ là còn thực lực mà đi đến nơi an toàn sao?"

Khổng Tước tiên tử im lặng, những lời của Lâm Hiên vừa đấm vừa xoa đánh trúng điểm yếu của thị. Thu vị của thị còn hơn hẳn mấy lão Thái Hư một bậc nhưng xét về tâm cơ thủ đoạn thì thị sao phải là đối thủ của mấy lão hồ ly kia. Muốn an toàn chạy đi là vạn phần khó khăn.

"Tóm lại ngươi muốn thế nào, không lẽ ngươi nghĩ ta cứ như vậy mà để ngươi rời đi chắc?"

"Lâm mỗ vốn không yêu cầu xa xỉ như vậy, thực ra ta muốn hợp tác công bằng cùng với tiên tử" Lúc này tâm tình Lâm Hiên khá tốt, cá đã sắp mắc câu a, nhưng vẻ ngoài hắn vẫn là một bộ mặt chân thành.

Khổng Tước tiên tử càng nghe càng hồ đồ, rõ ràng ban đầu là thị áp chế đối phương, sao lúc này lại biến thành bắt tay hợp tác. Nhưng nếu thị trở mặt, với tình thế hiện nay không có khả năng tìm được hộ pháp. Đường đường là Hóa Hình trung kỳ yêu thú thanh danh hiển hách ở dãy Khuê Âm Sơn mà phải ngã xuống tại đây sao.

Nghĩ đến đây Khổng Tước tiên tử khẽ thở dài nhìn Lâm Hiên:"Bây giờ ngươi muốn thế nào đây?"

"Không có gì, Hiện tại tiên tử vẫn đang nắm sinh tử tại hạ trong tay, ta tự nhiên cũng muốn có hậu thủ để an tâm hợp tác"

Nói xong lời này Lâm Hiên giơ tay phải lên, vù một tiếng một đạo hoả diễm xanh biếc hiện ra.

Bích Huyễn U hỏa!

Khổng Tước tiên tử nhíu đôi mi dài cong vút, đối với hỏa diễm này thị rất có ấn tượng, nó từng dễ dàng đỡ một đòn công kích của thị, uy lực thực không kém so với Anh hỏa của lão quái Nguyên Anh Kỳ.

Tiểu tử này muốn làm cái gì? Rất nhanh thị đã rõ ràng.

Tay phải Lâm Hiên đem đạo hỏa diễm lơ lửng lên trên không, tay trái kết một đạo pháp quyết nhẹ nhàng điểm ra.

"Đi"

Chỉ thấy hỏa diễm kia phiêu hốt mơ hồ một lúc, giữa bên trong đạo hỏa diễm xanh biếc nhưng lại có một điểm hắc khí dần dần tụ lại.

Lúc này hắc khí bị Lâm Hiên dùng bí pháp thao túng kết thành một viên dược hoàn nho nhỏ bay ra khỏi hỏa diễm.

Đây chính là Tuyệt Độc đan, Lâm Hiên tin tưởng là sau khi đã luyện hóa ở Linh Dược Sơn thì cho dù là Nguyên Anh kỳ lão quái trúng loại độc này tuyệt đối cũng không chịu nổi.

" Xin tiên tử nuốt hoàn dược này, đợi hợp tác chấm dứt đạo hữu giúp ta giải trừ tia kim quang trong đan điền, ta tự nhiên cũng sẽ giúp đạo hữu giải độc".

Khổng Tước tiên tử hơi do dự, với nhãn lực của thị tự nhiên nhìn ra hoàn dược này độc không nhỏ nhưng đã đến nước này đành cắn chặt răng nuốt vào:"Được rồi"

Trong lòng thì buồn bực không thôi, vừa rồi rõ ràng còn nắm sinh tử đối phương mà đến lúc này thì thế chủ động đã mất hết.

Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra, Khổng Tước tiên tử tuy không phải nữ tử tầm thường nhưng dù sao ở Khuê Âm Sơn Mạch được tôn sùng như vậy. Tâm cơ tuy cao ngạo nhưng so về kinh nghiệm thì ả còn chưa đủ a!

"Tốt rồi, một khi tiên tử đã đáp ứng điều kiện của tại hạ. Ta tự nhiên sẽ hết sức cố gắng, tiên tử có thể cho ta xem qua thương thế một chút được không?" Lâm Hiên tiêu sái cười cười, trên mặt đầy vẻ vô hại.

"Ngươi muốn gì chứ?" Chân mày như họa của Khổng Tước tiên tử cau lại nghi ngờ hỏi.

"Không muốn thì thôi vậy, lát cũng đừng hối hận, tại hạ tuy còn trẻ nhưng là Thiếu chủ Linh Dược sơn , bảo vật khác thì không dám nói chứ thánh dược liệu thương thì có một số" Sắc mặt Lâm Hiên lộ vẻ tức giận nhưng trong mắt hiện lên tia sáng giảo hoạt.

"Linh Dược Sơn?"

Khổng Tước tiên tử tuy ở Khuê Âm Sơn nhưng với thân phận của nàng, đối với các thế lực lớn ở U Châu Tu Tiên giới đều có hiểu biết, môn phái này vốn nổi tiếng luyện đan.

Nghĩ đến đây nàng dằn vẻ cao ngạo, vươn cổ tay trắng ngần ra. Lâm Hiên không gây khó dễ thêm. Dù sao vị mỹ nữ này tâm cao khí ngạo, một câu trêu chọc quá lố có thể khéo quá hóa vụng. Mà hắn vì mưu đồ riêng cũng không cần phải làm phức tạp thêm.

Tay khẽ chạm tay, chợt thân hình Khổng tước tiên tử rung lên nhè nhẹ. Lâm Hiên đem thần thức phát ra. Lát sau thu tay về chau mày lại.

"Tiên tử, thương thế của ngươi không nhẹ, phiền toái nhất là trong cơ thể có một luồng linh lực kỳ quái không thể hóa giải"

Khổng Tước tiên tử có chút rúng động, tiểu tử này quả nhiên có vài phần nhãn lực. Khi thi triển bí thuật Phá Toái Hư Không, là có một phần dư lực của Khổng Tước Đại Minh vẫn còn lưu trong người.

Nếu như nàng chưa bị thương thì có thể dùng yêu lực tạm thời áp chế chậm rãi hóa giải. Nhưng hiện tại…

Nghe Lâm Hiên nói vậy nàng cũng không khỏi thở dài, lần này bị thương thực không nhẹ.

"Quên đi, ngươi cũng không cần tốn nhiều tâm cơ nữa. Chỉ cần bảo vệ bổn tiên tử cho tốt. Thời gian sau ta tự nhiên có biện pháp phục hồi". Tâm cơ Khổng Tước tiên tử tuy rằng còn kém Lâm Hiên nhưng là bá chủ nhất phương, cũng là nhân vật biết co biết duỗi.

"Tại hạ bội phục tiên tử, chẳng qua lời ngươi nói thời gian là bao lâu? Mười năm, hai mươi năm hay là một trăm năm? Theo ta biết thương thế này muốn phục hồi cũng không phải đơn giản. Tiên tử có thể chậm rãi chữa thương nhưng thứ cho tại hạ không có nhã hứng ở một bên bồi phụng"Lâm Hiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua vị nữ tu mỹ miều này chậm rãi mở miệng.

"Như thế nào, ngươi muốn bội ước được sao?" Khổng Tước tiên tử nhíu đôi mày ngài. Mặc dù đang trọng thương nhưng thân thể mềm mại kia lại ào ào tản ra một cỗ sát khí lăng lệ.

Lại nói dù thế nào nàng cũng là bá chủ nhất phương, oai phong một cõi. Vừa rồi là tạm thời nhân nhượng vì lợi ích phải bắt tay hợp tác cùng Lâm Hiên. Chẳng lẽ đối phương vẫn cho là chưa đủ.

Khổng Tước tiên tử nổi giận, chẳng lẽ là hắn cho nàng sợ chết đến thế sao? Tượng phật còn có lúc bị chọc cho nổi giận huống chi là vị mỹ nữ tính tình nóng nảy này.

"Ha ha, tiên tử đừng hiểu lầm, ý ta không phải như thế" Lâm Hiên thấy đối phương mày liễu dựng thẳng vội khoát tay áo mở miệng.

"Không cần xảo ngôn, lời ngươi vừa mới nói, rốt cuộc nên giải thích thế nào đây?" Khổng Tước tiên tử thần tình băng lãnh nói. Rốt cuộc nàng cũng nhịn không nổi.

"Tiên tử, ngươi cần gì phải vội vàng như thế, cho dù trở mặt cũng tốt mà động thủ cũng được, hãy để ta nói rõ sự tình sau đó hãy quyết định" Lâm Hiên gãi đầu dường như bất bắc dĩ mở miệng.

Khổng Tước tiên tử hít vào một hơi cuối cùng kềm chế tức khí trong lồng ngực:" Được rồi, ngươi nói đi".

"Tại hạ là Ngưng Đan kỳ tu sĩ thì sống lâu cũng chỉ có bốn năm trăm năm mà thôi, không thể so sánh với tiên tử, tự nhiên không thể hộ pháp lâu như vậy được, nhưng ta có biện pháp trong khoảng thời gian ngắn giúp cho ngươi khỏi hẳn " Lâm Hiên trầm ngâm một chút rồi chậm rãi mở miệng.

Vẻ mặt Khổng Tước tiên tử thay đổi liên tục, đầu tiên là phẫn nộ sau lại chuyển thành kinh hỉ, có chút suy tư nửa tin nửa ngờ, lại có chút chần chờ.

Nàng nhìn qua thấy thiếu niên này vẻ mặt rất nghiêm túc, tuyệt không như là nói giỡn hoặc nói dối.

Nhưng thương thế của nàng có phương pháp dễ dàng chữa khỏi hẳn như thế sao?

"Ngươi…Thực là ngươi nắm chắc?"

"Ta đang dây dưa cùng tiên tử thế này, lừa ngươi có gì được lợi ích gì chứ, không biết tiên tử nghe nói qua Tinh Dương Thần Đan chưa?"

"Tinh Dương Thần Đan " Khổng Tước tiên tử sửng sốt, nhíu mày suy tư rồi bất ngờ sắc mặt đại biến, liền giống như chú mèo nhỏ bị dính nước nhảy dựng lên, không còn chút phong thái của Hóa Hình kỳ yêu tu:" Ngươi…Ngươi nói bảo vật trong truyền thuyết kia ư, không có khả năng đâu. Bảo vật đó ở thời kỳ hồng hoang cũng là cực kỳ trân quý, hiện tại đã sớm tuyệt tích".

Mấy trăm vạn năm trước,Tu Tiên giới phồn vinh hơn xa so với hiện tại, không chỉ có nhân tộc mà yêu tộc cũng thế. Số lượng Yêu tu đại thần thông nhiều vô số kể, trong đó đủ kẻ tài trí trác tuyệt, ngoại trừ tu luyện còn sở trường về đủ bách nghệ, nói thí dụ như luyện đan.

Tinh Dương Thần Đan là do một vị tiền bối Yêu Tộc sáng tạo ra. Tuy không thể tăng tiến tu vị nhưng lại khiến đám yêu tu điên cuồng không thôi. Yêu thú bất luận bị thương tới mức nào hoặc là thân thể bị thiết hạ cấm chế nếu được nuốt Thần Đan này, trong vòng ba ngày nhất định thương thế khỏi hẳn hoàn hảo như lúc ban đầu.

Đương nhiên Thần Đan này chỉ hữu dụng đối với yêu thú, thực sự không có tác dụng gì với nhân tộc.

Thấy Lâm Hiên bình tĩnh ung dung, Khổng Tước ánh mắt tiên tử không khỏi sáng lên:" Lâm đ*o hữu, trong tay ngươi thực sự có linh đan này sao? "

"Ai nói ta có" Lâm Hiên lại lắc đầu.

"Nhưng ngươi vừa mới nói…" Khổng Tước tiên tử sửng sốt nhưng không nổi nóng, chầm chầm nói.

"Ha ha, tiên tử hiểu lầm rồi, ta vốn không có Thần Đan này nhưng ta biết một nơi có nó" Lâm Hiên nói tới đây ngữ khí vẫn thong dong như trước, nhưng âm thanh lại nhấn mạnh thêm.

"Ở đâu?" Khổng Tước tiên tử không khỏi có chút khẩn trương hỏi.

"Tàng Bảo Các tại Linh Dược Sơn " Lâm Hiên rành rọt mở miệng.

"Cái gì?" Đến phen Khổng Tước tiên tử ngạc nhiên, nhìn thiếu niên ở trước mắt như kẻ đang phát cuồng.

Lâm Hiên thì nheo mắt lại, kế hoạch này hắn mưu tính không phải ngày một ngày hai. Tiên đạo gian nan, đan phương Thiên Trần Đan chính là mấu chốt Kết Anh, bất luận thế nào hắn cũng phải lấy về trong tay.

Trước kia hắn cũng đã từng vài lần ngầm tỏ ý với Thông Vũ chân nhân nhưng lão gia hỏa này lại không hề có ý cấp cho.

Điều này gọi là ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa, đối phương nếu không cho thì hắn đành làm Tề Thiên lão nhi lấy trộm linh đan của Thái thượng lão quân vậy.

Nhưng Linh Dược Sơn thực lực có thể sánh với Chính Ma, Tàng Bảo Các lại là nơi phòng thủ nghiêm ngặt nhất, đến như Thiếu môn chủ cũng không có quyền hạn tiến vào.

Lần này chính là cơ hội tốt nhất, mấy thế lực lớn U Châu hội minh ở Cửu Long Sơn. Thông Vũ chân nhân mang theo Trầm Ngạo Thiên tham gia. Tuy trong bản môn còn có Từ lão quái cùng với tứ đại Chấp pháp trưởng lão tọa trấn nhưng thực lực tất nhiên là giảm xuống.

Với thực lực của hắn thì không thể xông vào Tàng Bảo Các, nhưng nếu có thêm Khổng Tước tiên tử thì lại là chuyện khác.

Quyển3: U Châu loạn

Đọc truyện chữ Full