DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bách Luyện Thành Tiên
Chương 173: Không phải oan gia không đối đầu

Lâm Hiên thầm kêu khổ mà Điền Tiểu Kiếm đưa mắt nhìn sang, hai người đều thấy được tia kinh ngạc trong mắt đối phương.

Ngẫm lại thì khả năng này không lớn, Nguyên Anh kỳ lão quái không chỉ thần thông thông thiên triệt địa hơn nữa một đám hồ ly gian hoạt.

Hiện tại nội chiến chỉ khiến âm hồn có cơ hội bành trướng thế lực mà thôi. Bọn họ cho dù có tức giận cỡ mấy cũng không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.

Vậy trận chiến ở phương xa là của những thế lực nào?

Lúc này linh khí tiếp tục chấn động có xu thế dần mở rộng kinh người.

"Đại ca có nghĩ ra là những ai không?" Điền Tiểu Kiếm thu hồi thần thức, khoảng cách quá xa nên không có phát hiện gì mở miệng hỏi.

"Ta cũng đoán không ra" Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra một nụ cười khổ.

Điền Tiểu Kiếm lại nói: "Một khi đã như vậy chúng ta nên đi thôi. Hội ở Vụ Ẩn Phong sắp bắt đầu rồi."

"Ừm, vậy là tốt nhất."

Cảnh giới Nguyên Anh đại chiến sinh tử. Sự tình này tuy náo nhiệt nhưng cũng nguy hiểm vô cùng, chẳng may bị tai bay vạ gió thì cái mạng nhỏ của mình có thể ô hô ai tai.

Hai tiểu hồ ly nhìn nhau lộ vẻ giảo hoạt sau đó thi triển thần thông bay đi.

"Ơ?"

Chỉ thấy toàn thân Lâm Hiên chợt lóe các tia sáng màu xanh rồi lại như cảm ứng được điều gì liền dừng lại, chân mày hắn cau lại nhìn về hướng có chiến sự khi nãy.

"Đại ca ngươi làm sao vậy?" Điền Tiểu Kiếm sửng sốt, cũng ngừng độn quang. Ngay sau đó vẻ mặt trở nên hết sức khó coi.

Tiếng nổ mạnh đã chấm dứt nhưng mấy đạo linh lực cực kỳ kinh người với tốc độ nhanh không tưởng khiến người trợn mắt đang bay qua bên này.

Hình như trận chiến bên kia đã phân ra thắng bại. Có một bên đang tẩu thoát qua bên này.

Theo lẽ thường với tu vị của cảnh giới Nguyên Anh kỳ, muốn phân thắng bại không phải là một giờ ba khắc. Lão quái nào mà chả có hai ba loại công phu bảo mệnh.

Mà người bị thất thế kia dường như cố tình chạy đến nơi này.

Thấy thế Lâm Hiên cùng Điền Tiểu Kiếm liếc nhau không dám chậm trễ, toàn thân lóe lên hào quang đổi hướng mà chạy.

Nhưng lúc đó đạo kinh hồng màu xanh chỉ cách hai người khoảng bảy tám chục dặm nhanh như điện chớp phi độn tới nơi này.

Đạo kinh hồng này linh khí kinh người nhưng hào quang có chút ảm đạm tựa hồ kẻ này đang mang thương tích.

Nhìn ra đó là một nữ tu mới khoảng hơn hai mươi. Mái tóc đen dài óng ánh phất phơ trong gió dài đến tận thắt lưng ong, thân thể thướt tha mềm mại uyển chuyển vận cung trang xanh biếc. Nhưng lúc này đôi mắt to tròn trong veo như pha lê trên khuôn mặt mỹ lệ vô ngần của nàng đang ẩn chứa sát khí khiến người cực kỳ hoảng sợ

Tu vị Nguyên Anh trung kỳ của nàng càng khiến người phải kinh hãi.

Chính là Khổng Tước tiên tử!

Lại nói vị bá chủ của Khuê Âm Sơn này không hiểu sao cũng rời khu vực âm hồn chiếm cứ xâm nhập tới địa phận tu sĩ U Châu. Chẳng qua vận khí của thị thực không tốt. Vừa mới tới đây không đầy hai hôm đã đụng độ phải mấy Nguyên Anh kỳ lão quái chính đạo.

Bích Vân sơn, Nhất Tuyến Hạp, Lôi Vân sơn trang tuy rằng có khúc mắc với nhau nhưng nhìn bên ngoài như chung một hơi thở, như liền một cánh tay. Lần này tới tụ hội mấy vị lão quái cùng đi chung với nhau.

Cừu nhân gặp mặt thì không cần phải nói nhiều, Thái Hư chân nhân vừa thấy thị liền tức giận tới râu tóc dựng ngược. Lần trước nếu không phải bị thị vô cớ sinh sự thì lão sao bị đả thương trong tay Quỷ đế.

Thân là Nguyên Anh tu sĩ, Thái Hư chân nhân chưa từng nếm qua quả đắng như thế bao giờ. Tự nhiên là thù mới hận cũ, không nói hai lời liền đem pháp bảo tế ra.

Hai lão quái đi cùng Thái Hư chân nhân thấy vậy tuy có chút nghi hoặc nhưng bọn lão đâu phải hạng thương hương tiếc ngọc gì. Tuy có kinh hãi với tu vị của Khổng tiên tử nhưng liếc qua đã nhìn ra nàng chính là Hóa Hình kỳ Yêu tu.

Nhân tộc cùng yêu tộc tuy không có thù oán nhưng cũng không có hảo cảm gì. Đụng độ một lời không hợp liền động thủ.

Mà Hóa Hình kỳ yêu thú không phải tùy tiện là có thể gặp. Nếu có thể sát diệt thì không những là Yêu đan vô cùng trân quý mà toàn thân đều là bảo vật khó tìm.

Nghĩ đến đây trong lòng Mã lão quái cùng Viên Giác lão tổ bắt đầu hưng phấn. Âm thầm đánh giá, đối phương tu vị tuy rằng hơn các lão một bậc, nhưng ba lão hợp công thì ít nhất là có bảy tám tầng phần thắng lợi.

Cơ hội tốt như vậy há có thể bỏ qua sao?

Huống chi nếu hỗ trợ lần này còn có thể khiến Thái Hư chân nhân thiếu bọn họ một món ân tình.

Vì thế hai cái lão quái liếc nhau cùng đem pháp bảo tế ra. Một hồi đại tranh phong bắt đầu xảy ra.

Khổng tước vốn là linh điểu truyền thừa từ thời viễn cổ, so với những yêu thú khác thì có thêm nhiều loại thần thông kỳ lạ. Huống chi với tu vị Hóa Hình trung kỳ, tuy bị ba địch nhân vây công nhưng không hề sợ hãi.

Nhưng mà lần này thị đã đánh giá thấp đối thủ.

Ba lão gia hỏa này sống đã không biết mấy trăm tuổi. Tuy rằng bởi vì cơ duyên vẫn ở Nguyên anh sơ kỳ nhưng người nào pháp lực thần thông cũng đã tới mức lô hỏa thuần thanh.

Đơn đả độc đấu thì bọn họ không có một người nào là đối thủ Khổng Tước tiên tử. Nhưng ba người vây công thì Khổng Tước tiên tử không thể chiếm được lợi thế. Hơn nữa ba lão gia hỏa này tính tình phô trương đem theo không ít Ngưng Đan kỳ sĩ.

Tu Tiên giới thì bất kể nói đến tư cách, một loạt các tu sĩ Ngưng đan kỳ phía sau cũng mạnh dạn xông lên.

Vô số pháp bảo tế ra chói mắt, Ngưng Đan kỳ sĩ không dám cùng đối đầu Khổng Tước tiên tử mà chỉ dùng pháp bảo quấy rối. Mãnh hổ nan địch quần hồ, cho dù là Cực Ác ma tôn tới nước này cũng phải chạy trối chết. Nữ yêu tu này tuy rằng tâm tính cao ngạo nhưng nào phải là kẻ nông nổi.

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Khổng Tước tiên tử vừa đánh vừa tính nước tẩu vi.

Nhưng ba lão quái Nguyên Anh kỳ đã sớm phòng tới điều này. Mấy lần Khổng Tước tiên tử bày ra xảo kế đều không thể như ý. Mắt thấy tình thế càng ngày càng nguy cấp, nữ yêu tu này đành phải dốc toàn lực thi triển một loại bí pháp có hậu hoạn thật lớn. Trong chớp mắt đem tu vị tăng lên mới miễn cưỡng chạy khỏi vòng vây.

Đáng ghét!

Lúc này toàn thân Lâm Hiên linh quang đại thịnh, tốc độ của hắn đã trở nên cực hạn nhưng các đạo linh khí sau lưng ngày càng tới gần. Điều này khiến hắn cùng Điền Tiểu Kiếm sắc mặt khó coi vô cùng.

Trong lúc chạy hai người đã từng đổi hướng vài lần nhưng xảo hợp thế nào mà đối phương vẫn di chuyển cùng hướng với bọn họ.

Lúc này hai người có công phu hàm dưỡng tốt hỉ nộ không lộ ra ngoài, nếu không đã không nhịn được mà chửi ầm lên.

"Đại ca, cứ như vậy cũng không phải biện pháp hay." Điền Tiểu Kiếm cũng vô cùng buồn bực. Thân là Ma đạo thiếu chủ chưa từng bị bức bách như vậy, nhưng cương cường đối mặt với tu sĩ Nguyên Anh kỳ thì không phải là hành động khôn ngoan.

"Ừm, chúng ta nên chia ra mà chạy." Trong mắt Lâm Hiên chợt lóe lên một tia dị sắc. Hiện tại đối phương nhắm vào ai trong hai người còn chưa rõ.

"Được" Điền Tiểu Kiếm cắn răng, đây cũng là một biện pháp hợp lý trong lúc này.

Chỉ thấy hai độn quang thoáng sững lại, sau đó một xanh một đen mau chóng chia ra nhằm hai hướng khác nhau bay đi.

Cũng không biết do đối phương chợt nổi lòng tốt mà không đuổi theo nữa. Lâm Hiên thở nhẹ ra một hơi nhưng không dám buông lỏng. Một mạch chạy thêm hơn hai mươi dặm, hắn mới gọi Nguyệt nhi ra. Chủ tôi hai người đồng thời ngự trên Thú Hồn Phiên thi triển Hợp Độn Thuật đề thăng tốc độ lên gấp đôi. Lúc này Lâm Hiên mới an tâm một chút.

Lại nói lúc này trên khuôn mặt mỹ miều của Khổng Tước tiên tử đã xuất hiện vẻ kinh nộ. Mặc dù nàng thi triển bí thuật thoát khốn nhưng đối phương lại như đỉa bám theo không rứt.

Khổng Tước chính là linh điểu, lấy tốc độ của thị thì đừng nói là Nguyên Anh sơ kỳ mà ngay cả lão quái Nguyên Anh trung kỳ cũng không thể đuổi kịp. Nhưng không ngờ Giác Viễn lão tổ này lại có một kiện bảo vật kỳ lạ trong tay.

"Phong Hỏa Xa".

Lão tìm được thứ này từ trong một di chỉ của cổ tu sĩ, thuộc loại cổ bảo phi hành. Chỉ cần đem pháp lực thao túng thì tốc độ sẽ tăng lên cực đại. Cho dù là đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng không theo kịp nên tốc độ của Khổng tước tiên tử cũng vô pháp sánh được.

Sắc trời ngày càng tối tăm, linh khí vốn đã khôi phục lại như thường nhưng sát khí lại thêm dày đặc.

Xoẹt….

Bỗng Khổng tước tiên tử hóa thành một đạo thanh hồng chói mắt, bên ngoài còn có những tia điện chớp xoèn xoẹt. Nương theo tiếng sấm nổ chớp giật, tốc độ độn quang lại đề thăng hơn gấp đôi.

"Kim huynh…"

Sau đạo thanh hồng này khoảng mười dặm là một khối hỏa cầu khổng lồ đường kính tới mấy trượng, bên trong hỏa cầu là một vật đang bay với tốc độ cực nhanh.

Hỏa quang chiếu vào khiến râu tóc Thái Hư chân nhân ánh hồng, giờ này lão đang cùng một lão giả đầu trọc thương lượng.

Người này chính là Viên Giác lão tổ, trên mặt lão cũng có vài phần ngạc nhiên, lại như đoán được tình thế mà cười nhạt:

"Thái Hư đạo hữu không cần phải sốt ruột, yêu nữ này quả thực có vài phần quỷ đạo, Không ngờ rằng độn tốc của ả lại có thể nhanh hơn Hỏa xa nhưng nhất định là đang sử dụng một bí thuật nào đó rất hao tổn tinh nguyên, chắc chắn không tri trì được bao lâu. Chúng ta nhất định sẽ rửa hận cho Thái Hư đạo hữu".

"Kim huynh nói vậy cũng không hẳn, lão phu tuy có chút khúc mắc cùng ả nhưng diệt yêu là vì lợi ích của chúng tu sĩ mà thôi. "

"Ồ, lời của Thái Hư huynh là sao?" Lão giả mặt trắng bên cạnh khẽ mỉm cười.

"Hiện giờ U Châu đang ở trong hiểm cảnh, âm hồn hung hăng càn quấy. Ả ta lại là yêu tu Hóa hình kỳ. Tới đây không biết có âm mưu gì. Ta động thủ chính là muốn tạo phúc cho trăm họ. Chẳng lẽ hai vị đạo hữu không cho vậy sao?" Thái Hư chân nhân sao lại không hiểu lời lẽ của đối phương nhưng lại tỏ vẻ không biết.

"Ha ha, chúng ta đương nhiên suy nghĩ cho lợi ích của nhân tộc" Hai lão quái Nguyên Anh khác cũng mỉm cười nhưng trong lòng không ngừng thầm mắng Thái Hư chân nhân giảo hoạt. Hắn đem đại nghĩa để tránh khỏi mối nợ nhân tình lần này. Nếu có thể sát diệt nữ yêu này thì lúc chia phần bảo vật cũng sẽ không nhượng bộ. Trong lòng hai lão tuy mất mãn nhưng không thể nói gì, dù sao Bích Vân Sơn thực lực cũng rất mạnh. Trước tiên là phải đuổi kịp nữ yêu thì mới tính tiếp.

Nghĩ đến đây bọn họ lại phóng xuất thần thức tập trung đuổi theo Khổng Tước tiên tử phía trước. Nữ yêu này không phải bình thường, bản thể hơn phân nửa là linh thú thiên địa, nghĩ đến đây ánh mắt của ba lão lại càng thêm sáng ngời.

Phụt…

Chỉ thấy ở phía trước, Khổng tước tiên tử phun ra một ngụm tinh huyết rồi tốc độ độn quang chậm lại sau đó thì dừng lại hẳn. Viên Giác lão tổ đoán quả không sai, liên tiếp sử dụng bí thuật tiêu hao chân nguyên cực kỳ kinh người, nếu không phải bản thể yêu thú mạnh mẽ vượt xa nhân tộc thì chỉ sợ thị đã sớm không duy trì được.

Lúc này trong mắt Khổng tước tiên tử đầy vẻ oán độc.

Chẳng lẽ thật sự thị phải dùng đến pháp thuật cấm kỵ kia?

Tuy Khổng tước tiên tử cực kỳ kiêu ngạo nhưng lúc này cũng có chút do dự. Thi triển bí pháp kia không chỉ đại tổn hao nguyên khí mà còn phải trả giá không nhỏ về sau.

Nhưng chần chờ chút nữa thì đối phương sẽ đuổi kịp, ánh mắt Khổng Tước tiên tử trở lên kiên định.

Thị quay đầu chằm nhìn về phía Đông. Thù này bổn tiên tử nhất định sẽ báo, mấy lão gia hỏa này nhớ kỹ cho ta.

Sau đó thị nhắm hai mắt vươn đôi tay ngọc trắng muốt, mười ngón tay thon nhỏ liên tục kết ra các pháp ấn kỳ lạ, không ngừng biến ảo ra các huyễn ảnh.

Rồi một đôi cánh xuất hiện sau lưng, bản thể vốn là linh cầm nên thời khắc này phải dùng đến đôi cánh Khổng tước. Mỗi chiếc lông vũ trên đó đều diễm lệ vô song.

Nhãn thần thứ ba sắp hé mở ra, từ trong miệng thị tuôn ra vô số chú ngữ khó hiểu. Đây chính là cổ ngữ của Khổng Tước nhất tộc.

Oanh!

Một tiếng nổ cực lớn phảng phất như sét đánh ngang trời, linh khí khắp nơi như bị một cỗ hấp lực vô hình không ngừng đổ về phía Khổng Tước tiên tử.

Vị nữ yêu tu xinh đẹp này vẫn nhắm hai mắt, nhưng giữa vầng trán thanh tú lại hiện ra một khe hở, đầu tiên là nhàn nhạt nhưng tiếp theo lại to ra, từ đó hiện lên thần nhãn thứ ba phát ra kim quang rực rỡ chói mắt sáng lòa cả một góc trời.

Khổng Tước Đại Minh Vương!

Theo truyền thuyết, đây là một linh điểu đắc đạo từ thời thượng cổ, thần thông mạnh thậm chí còn trên cả Đại La Kim Tiên. Chính là thủy tổ khiến Khổng Tước nhất tộc có thể kiêu ngạo hùng bá một phương.

Thần Hàng Thuật trong truyền thuyết, nghe nói một số tu tiên giả Phật môn khi tu luyện đến mức đăng phong tạo cực thì có hư ảnh bồ tát thượng giới hiện thế trên người, thỉnh được phật lực phụ thể. Thân là khổng tước nhất tộc, Khổng tước tiên tử cũng có thể dùng bí pháp mượn một phần nhỏ thực lực của Đại Minh Vương trên thượng giới.

Chỉ với một chút thực lực nhỏ nay cũng có thể thi triển ra bí thuật khiến tồn tại ở Nhân giới không thể tưởng tượng ra được.

Lúc này hai bàn tay mảnh mai phiêu dật trong gió. Khổng tước tiên tử đang tiến hành một nghi thức cổ xưa nào đó, trong miệng không ngừng tiếp tục lẩm nhẩm chú ngữ như phun châu nhả ngọc.

Vù vù…

Nhất thời bạo phong nổi lên, linh lực theo động tác của Khổng tước tiên tử trở thành một vòng sáng như những chiếc đai vờn quanh thân thể, tụ lại trở thành một đóa hoa lan ngũ sắc đẹp mắt vô cùng.

Xuất!

Khổng Tước tiên tử dừng niệm chú, từ trong cái miệng nhỏ nhắn phun ra một hạt châu hồng sẫm to cỡ mắt rồng. Viên châu trong sáng long lanh như hồng ngọc, tỏa ra ánh sáng nhu hòa. Trên bề mặt còn có hương khí nhàn nhạt tỏa ra.

Là Yêu Đan!

Nhìn thấy vật này, ánh mắt Khổng tước tiên tử lộ ra một chút nuối tiếc nhưng hai tay lại không ngừng đánh ra các đạo pháp quyết.

Yêu đan sau khi hấp thu yêu lực thì bắt đầu xoay tròn, tốc độ càng lúc càng nhau. Nó kéo theo đóa hoa lan ngũ sắc xoay tròn, xem ra đây chính là một loại bí thuật thượng cổ nào đó.

Nhất thời phong vân biến sắc, bầu trời dường như bị kéo xuống.

Trong phạm vi mười dặm bất luận là tẩu thú hay phi cầm đều cảm thấy bất an.

"Thái Hư đạo hữu, điều này…" Ở nơi xa phía sau Viên Giác lão tổ chau mày, thân là Nguyên Anh kỳ lão quái, dị triệu kỳ lạ này sao lão không phát hiện ra.

"Không ổn, yêu nữ đang sử dụng một cấm thuật cổ quái nào đó." Tuy cùng cảnh giới nhưng kiến thức của Thái Hư chân nhân hơn hẳn hai người kia. Hóa hình yêu tu này có huyết thống của thiên địa linh cầm, sẽ có một số thần thông nghịch thiên.

Viên Giác lão tổ cũng không chậm, con mồi trong tầm tay há để chạy thoát. Lão hừ lạnh một tiếng, hai tay khuấy động phun ra một ngụm tinh huyết bắn lên Phong Hỏa Xa, nhất thời tốc độ bạo tăng lên.

Khi trước lão không hề dốc toàn lực, lúc này mới cuồng cuồng thi pháp.

"Đi"

Ở phía trước Khổng Tước tiên tử vươn tay điểm ra một chỉ, yêu đan tỏa ra ánh sáng chói lòa, sau đó là một đạo sáng hình trụ xuất hiện, như một cây gậy như ý xuyên thẳng lên trên không.

Toàn bộ không trung rung lên, tiếp theo một khe hở đã xuất hiện. Sắc mặt Khổng Tước tiên tử tái nhợt nhưng không chút do dự nhảy vào trong đó.

Ba lão tu sĩ cưỡi Phong Hỏa Xa bay tới vừa kịp nhìn thấy màn này đều há hốc mồm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

"Không… không có khả năng, Phá Toái Hư Không, đây không phải là thần thông mà chỉ tu sĩ Ly Hợp Kỳ mới có thể thi triển sao. "

Các lão quái Nguyên Anh kỳ đều là nhân vật thông thiên nhưng cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ kinh hãi không thôi.

"Không phải là Phá Toái Hư Không. Nữ tử kia chỉ là yêu tu hóa hình kỳ, tuyệt đối không có bản lĩnh này." Một lát sau Thái Hư chân nhân mới tỉnh táo lại, trong mắt lóe ra một tia tinh quang thì thầm lẩm bẩm.

"Không phải thì đó là thần thông gì, vừa rồi xuất hiện chính xác là khe hở không gian, về điểm này tiểu đệ tin rằng mình không nhìn nhầm. " Lão giả họ Mã phía bên trái vẻ mặt lãnh đạm nghi hoặc.

"Đúng vậy, Mã huynh nói không sai. Yêu nữ này sao có thể tạo ra? Quả có chút kỳ quái. " Vẻ mặt Viên Giác lão tổ cũng ảo não mở miệng. Yêu thú cấp bốn mà bản thể là thiên địa linh cầm như yêu nữ này đâu dễ gặp được, nếu tiêu diệt được thì sẽ thu hoạch vô cùng phong phú. Vậy mà không ngờ lại để ả thoát đi trong tay.

Trong lòng vô cùng buồn bực, cả ba lão quái đều phát ra thần thức bao phủ trong trăm dặm. Đáng tiếc không hề có phát hiện gì.

Lần này trộm gà không được lại còn mất thêm nắm thóc. Một khi thương thế của Khổng Tước tiên tử hồi phục, tuyệt sẽ không bỏ ý niệm trả thù. Tuy bọn lão thì không sợ nhưng còn đệ tử trong môn thì sao.

Ba lão quái đều đau đầu nhưng hối lại thì cũng đã muộn, vẻ mặt ba người âm trầm thi triển thần thông theo lối cũ trở về.

***

Cùng lúc đó tại một bình nguyên hoang vu cách đó khoảng hai trăm dặm, nơi đây chỉ gồm những bụi lau dại tịch mịch tiêu điều.

Một chấm nhỏ ánh sáng màu đen xuất hiện phía chân trời, từ xa phóng đền gần, chớp mắt đã hiện thành một đám mây đen to lớn.

Hắc vân cuồn cuộn một hồi rồi một nam một nữ từ bên trong hiện ra.

Nam tử thì khoảng hơn hai mươi, tướng mạo bình thường. Nữ tử thì nhỏ hơn vài tuổi nhưng xinh đẹp tuyệt trần. Lúc này sắc mặt cả hai đều trắng bệch.

"Được rồi Nguyệt nhi, không cần thi triển Hợp Độn Thuật nữa, ngươi nghỉ ngơi đi. " Lâm Hiên đưa mắt nhìn thiếu nữ, giọng nói có vẻ quan hoài.

"Không sao thiếu gia, tiểu tì ổn mà" Âm thanh của Nguyệt nhi thoáng qua.

"Tiểu nha đầu định dấu ta sao, một đoạn đường dài như vậy ngay cả ta cũng cảm thấy thần xác mệt mỏi, cô có năng lực tốt đến thế sao?" Lâm Hiên nghiêm mắt nhìn nàng nói tiếp: "Hiện tại không cần lo lắng nữa, chúng ta vừa rồi đã chạy được hơn hai trăm dặm. Cho dù là thần thức của lão quái Nguyên Anh kỳ cũng không dò tới đây. Bây giờ chúng ta đã thoát khỏi hiểm cảnh. "

Nghe Lâm Hiên nói vậy Nguyệt nhi gật đầu trở về ống tay áo của hắn.

Lâm Hiên phóng tầm mắt quan sát bốn phía rồi thanh quang trên người lại nổi lên, chuẩn bị tiếp tục phi hành một đoạn rồi mới tìm nơi nghỉ ngơi.

Nhưng đúng lúc này một tiếng sấm nổ vang trời, thiên địa linh khí đột nhiên chấn động khiến sắc mặt hắn trầm xuống. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy ở xa phía trăm trượng, cả bầu trời chợt tối sầm lại rồi bỗng sáng lòa lên.

Ánh sáng chói lòa khiến người ta không thể mở mắt, linh khí cũng từ đó cuồn cuộn tuôn ra khắp tứ phía.

Xoẹt…

Không gian nơi đó như bị một búa của Thiên lôi giáng xuống tạo ra một khe hở hình bán nguyệt.

"Đây là khe hở không gian?"

Lâm Hiên tuy giật mình nhưng nhanh chóng chấn định lại, thậm chí có chút hưng phấn. Nghe nói mấy trăm vạn năm trước ở thời kỳ hồng hoang, bởi vì không gian bất ổn nên thường có tu sĩ Linh giới thi triển đại thần thông xuyên qua khe hở không gian tới nơi đây

Đương nhiên bọn họ cũng không lưu tại Nhân giới lâu nhưng nếu gặp được chính là thiên đại cơ duyên.

Lục ảnh chợt lóe từ trong khe hở không gian, quả nhiên bay ra một người chớp mắt đã di chuyển vài chục trượng tới gần Lâm Hiên. Thấy rõ khuôn mặt mỹ lệ tuyệt đại của người này thì sắc mặt hắn đại biến.

Lúc này Khổng Tước tiên tử đang đánh giá bốn phía, không chỉ sắc mặt của thị tái nhợt mà tại mi tâm còn tàng ẩn một điểm hắc khí.

Khi trước mượn thần thông của Khổng Tước Đại Minh Vương rồi Phá Toái hư không, trong chớp mắt đã chạy được vài trăm dặm nhưng trả giá cũng không nhỏ.

Vừa bước ra khỏi khe hở không gian lại thấy một khuôn mặt quen thuộc, Khổng Tước tiên tử khẽ sửng sốt, ánh mắt liền trở nên lăng lệ.

Bên kia Lâm Hiên như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu nhưng phản ứng không chậm. Nhìn qua có vẻ yêu tu trước mắt bị thương không nhẹ, nhưng vẫn là cao thủ Hóa Hình kỳ nên chắc chắn hắn không thể địch lại.

Tay áo Lâm Hiên phồng lên rồi bảy đạo ngân phù bắn ra. Hắn nhanh chóng xoay người hóa thành một đạo kinh hồng phá không mà chạy.

"Còn muốn chạy sao? Đã muộn"

Khóe miệng Khổng Tước tiên tử nở một nụ cười lạnh, thị khẽ vươn tay điểm nhẹ một cái. Từ các đầu ngón tay bắn ra năm tia sáng ngũ sắc vào yết hầu Lâm Hiên.

Ánh mắt Lâm Hiên trầm xuống tỏ vẻ cực kỳ ngưng trọng. Đối phương xuất chiêu cực nhanh khiến hắn không kịp tế ra pháp bảo. Nhưng Lâm Hiên đâu khoanh tay chịu chết, thần niệm khẽ động đem Cửu Thiên Linh Thuẫn mở ra.

Đồng thời Lâm Hiên lại giơ tay lên, trong lòng bàn tay đã hiện ra một khối hỏa diễm xanh biếc to bằng quả trứng mỹ lệ vô cùng nhưng đầy yêu dị.

"Đi!"

Lâm Hiên quát khẽ một tiếng, hỏa diễm bay vọt lên hóa thành một con hỏa xà xanh biếc to bằng ngón tay đón đỡ ngũ sắc hà quang đang bắn tới.

Lâm Hiên đương nhiên rõ ràng nữ Yêu tu này còn lợi hại hơn các lão quái khác. Hắn đâu muốn cương cường cùng ả. Nhưng lúc này nếu không chống đỡ kết quả bản thân sẽ rất bi thảm.

Oanh oanh..!

Ngũ sắc hà quang cùng hỏa xà va chạm vào nhau, vô số tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Lâm Hiên chẳng cần biết kết quả thế nào thừa dịp này độn quang đào tẩu gấp.

"Ơ!".

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Khổng Tước tiên tử hiện vẻ kinh ngạc, đối phương chỉ là tu sĩ Ngưng Đan kỳ vậy mà có thể cử trọng nhược khinh đỡ được công kích của ả.

Rất nhanh sự phẫn nộ hiện lên, ánh mắt Khổng Tước lóe lên vẻ tàn khốc, hai tay ả kết ra một đạo pháp quyết định tiếp tục thi triển công kích.

Nhưng lúc này ả bỗng cảm thấy lồng ngực tê rần, trong đầu như bị trúng một đại chùy, mắt nổ đom đóm đau đến tận xương cốt, thương thế lúc này lại phát ra.

Quyển3: U Châu loạn

Đọc truyện chữ Full