DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 96 "Anh ấy là ai mắc mớ gì tới anh?" 

Tút, điện thoại đã bị ngắt. 

Phụ nữ quả thật đều có chút thất thường, ngay cả những người phụ nữ dù hiền lành ôn nhu nhưng khi gặp chuyện không như ý cũng sẽ mắng chửi người. 

Chỉ là Giang Sách không rõ tại sao Đinh Mộng Nghiên lại tức giận? Bản thân anh đã sai ở đầu ư? 

Anh cũng đâu có làm gì đâu nhỉ? 

Không biết, có đôi khi không làm gì thực ra cũng là một loại sai lầm. 

Thoáng cái hai ngày đã trôi qua, ngày mừng thọ của bà ngoại cũng đã tới. 

Thật không may hạng cải tạo của nhà họ Đinh bên kia lại xảy ra một chút chuyện cần Đinh Mộng Nghiên tới hiện trường giải quyết nên lễ mừng thọ cô không thể tới được. 

Vì vậy chỉ có Đinh Khải Sơn, Tô Cầm cùng với Giang Sách tiến đến bữa tiệc mừng thọ của bà. 

Bữa tiệc tổ chức tại nhà hàng cao cấp nhất thành phố-nhà hàng Hạc Phong, đầu bếp cũng là người tài giỏi nhất toàn thành phố, tổng cộng đã có 50 món ăn tinh xảo đẹp mắt được bày biện lên. 

Người nhà họ Tô mời tất cả họ hàng thân thích, thậm chí bạn bè liên quan trong giới làm ăn cũng được mời tới nhiều. 

Một nhà ba người Đinh Khải Sơn vừa đến đã thấy cậu em Tô Hồng Văn đích thân ra tận cửa nghênh đón, hai chị em đã lâu không gặp nhau, lúc gặp mặt không nhịn được mà có chút khách sáo. 

"Mộng Nghiên không tới à??" Tô Hồng Văn hỏi. 

"Ai, cái con nhóc đó gần đây bạn nhiều việc, cũng không thể phân thân ra giải quyết việc công ty, quả thực không có ý gì đâu." Tô Cầm có chút áy náy nói. 

"Không vấn đề gì, chị đến là được rồi, chúng ta vào bên trong ngồi đi." 

Lúc này một cô gái nhanh nhẹn hoạt bát xuất hiện từ phía sau Tô Hồng Văn, Giang Sách vừa nhìn liền nhận ra. 

Đây chính là người anh giúp giải quyết chuyện tiền thuốc men giá trên trời kia- Tô Nhàn. 

"Anh rể!" Tô Nhàn thấy Giang Sách, vui vẻ kêu lên. 

Tô Hồng Văn quay sang nói với cô ấy: "Các bậc bề trên ngồi một bàn, con cháu bề dưới ngồi một bàn, Nhàn nhi, con đưa anh Giang Sách tới chỗ ngồi 

đi." 

“Vâng, con biết rồi ạ." 

Tô Nhàn lôi kéo cánh tay Giang Sách rời đi, không hiểu tại sao khi nhìn thấy chị họ Đinh Mộng Nghiên không xuất hiện ở buổi tiệc này khiến trong lòng Tô Nhàn dâng lên một chút vui vẻ. 

Cô ấy vừa đi vừa nói chuyện: "Dạo này đầu óc em lại có chút lo lắng." 

Giang Sách lạnh lùng nói: "Không có tiền." 

Tô Nhàn cười khúc khích vui vẻ: "Em mới chỉ trêu anh mà anh đã sợ tới vậy hả?" 

Ha người tới ghế của mình rồi ngồi xuống, lúc này bàn tiệc đã kín người ngồi, đều là bậc con cháu tầm hơn hai mươi tuổi, thậm chí con cháu của mấy người họ hàng cũng đều ngồi ở đây. 

Trong đó có một gã thắt bím tóc, thấy Tô Nhàn và Giang Sách 'Cấu kết làm bậy, nhất thời lửa giận trong lòng bắt đầu trỗi dậy. 

"Tô Nhàn, anh ta là ai thế?" Thanh niên thắt bím tóc nói bằng giọng không mấy hòa đồng. 

Anh ta không phải người của nhà họ Tô, mà do ba anh ta có mối quan hệ hợp tác với nhà họ Tô nên mới được mời tới đây dự tiệc mừng thọ. 

Thanh niên thắt bím tóc thích Tô Nhàn rất lâu rồi, cũng không biết đã thể hiện ra ngoài bao nhiêu lần nhưng mỗi một lần đều bị Tô Nhàn cự tuyệt. 

Lúc này thấy Tô Nhàn thân mật cùng người đàn ông khác, nhất thời cảm thấy có chút ghen tuông. 

Tô Nhàn hừ lạnh một tiếng: "Anh ấy là ai mắc mớ gì tới anh?" 

Thanh niên thắt bím tóc nói: "Em không chịu chấp nhận anh cũng bởi vì anh ta sao?" 

Giang Sách sửng sốt, cái gì thế này? 

Hết lần này tới lần khác Tô Nhàn không chỉ không giải thích mà còn đổ thêm dầu vào lửa: “Đúng, không sai, đây chính là chồng tốt của tôi đấy, anh yêu, thấy thế nào?" 

Nói xong Tô Nhàn đưa hai tay khoác lên cánh tay Giang Sách, cố ý làm ra vẻ chim nhỏ nép vào lòng người. 

Giang Sách sợ đến mức vội vàng rút tay ra. 

"Cái kia, đừng hiểu lầm, tôi là Giang Sách, là anh rể của Tô Nhàn." 

Tô Nhàn chu mỏ một cái ra vẻ rất không vui. 

Thanh niên thắt bím tóc thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn Giang Sách, châm chọc khiêu khích nói: "Anh chính là cái thằng con rể bất lực đưa tới cửa Giang Sách à? Thế nào, ăn trong chén còn chưa đủ, còn muốn liếc trong nồi à? Cả em lẫn chị đều muốn tóm lấy ư?" 

Giang Sách cau mày, nói như vậy là thế nào chứ? 

Đọc truyện chữ Full