DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 95 "Không thành vấn đề." 

Mặc dù hai người là vợ chồng, cũng ở chung với nhau hơn một tháng nhưng thời gian gần đây bắt đầu phân chia giường ngủ. 

Lần đầu tiên ôm nhau ngủ khiến cả hai đều hồi hộp tới mức không ngủ nổi. 

Trong đầu Đinh Mộng Nghiên tưởng tượng ra rất nhiều khả năng, thậm chí có còn chuẩn bị xong tinh thần “hi sinh” cho đêm nay, nếu như đêm nay Giang Sách nói muốn, cô quyết định. ..Ừ... Có vẻ như làm bộ chống cự một chút thì tốt hơn nhỉ. 

Cô không ngừng chờ mong Giang Sách sẽ có động tĩnh tiếp theo, chờ anh không an phận mà sờ tay lên bộ phận mềm mại nhất của mình. 

Nhưng... 

Trong bóng tối truyền đến thở gấp gáp của Giang Sách. 

Giang Sách, ngủ thiếp đi rồi! 

"Heo." 

"Giang Sách, anh chính là đồ con heo." 

Trong lòng Đinh Mộng Nghiên càng không ngừng mắng anh, chưa từng gặp qua tên đàn ông nào như thế này, ôm cô gái xinh đẹp nhất thành phố mà vẫn có thể ngủ ngon lành được? 

Có khi khắp thiên hạ cũng chỉ có một người như Giang Sách mà thôi. 

Sáng sớm hôm sau, Giang Sách bị tiếng chuông điện thoại ầm ĩ dồn dập đánh thức. 

Anh rón rén xuống giường, cố gắng không làm ảnh hưởng tới Đinh Mộng Nghiên, sau đó cầm điện thoại di động ra cửa phòng. 

"Alo, chú Trình, sáng sớm tìm tôi có chuyện gì vậy?" 

"Đại thiếu gia, cậu tới công ty một chuyến, tôi cho cậu xem thành quả nghiên cứu mới nhất." 

Giang Sách cười khổ, ông già này tuy lớn tuổi nhưng tinh thần quả thực rất tốt, đặc biệt là chuyện liên quan tới Khoa học công nghệ Tẩm Mộng lại càng không màng tới ăn ngủ. 

Anh cúp điện thoại, thay xong quần áo liền chạy tới Văn phòng khoa học công nghệ Tẩm Mộng. 

Vừa tới cửa đã bị Trình Hải kéo vào phòng nghiên cứu, chỉ vào một chiếc xe như xe lăn rồi nói: "Đại thiếu gia, cậu xem cái này đi.” 

Giang Sách quan sát trên dưới một chút, hỏi: "Đây là... Xe lăn?" 

"Sai, đây là sản phẩm mới của khoa học công nghệ tiên tiến, thiết bị hỗ trợ." 

"Thiết bị hỗ trợ? Là cái gì vậy?" 

Trình Hải giải thích: "Khi cậu hai còn sống vẫn thường dốc hết sức nghiên cứu thiết bị hỗ trợ này. Đây có thể được xem là một loại thiết bị hỗ trợ cho các hoạt động của người lớn tuổi, giúp người lớn tuổi cải thiện chất lượng cuộc sống hơn." 

"Đơn giản mà nói thì nó có thể phân tích thói quen sinh hoạt hàng ngày của người lớn rồi rồi suy đoán chính xác xem người đó muốn làm gì. Cậu nói một chữ là nó có thể bổ sung thành hoàn chỉnh thành một câu, cậu làm một động tác là nó có thể hỗ trợ cậu tiếp tục hoàn thành việc đó." 

Giang Sách bội phục nói: "Đây chẳng phải là chỉ cần mấp máy miệng, cử động ngón tay là đồ ăn thức uống tự động đưa đến trước mặt, lời muốn nói cũng sẽ giúp chú nói sao?" 

"Không sai, là như vậy. Chỉ là thiết bị hỗ trợ này chỉ có thể hỗ trợ người già hoàn thành một số việc đơn giản trong sinh hoạt hàng ngày, việc nào yêu cầu kỹ thuật cao thì hiện tại nó vẫn chưa được." 

Kỳ thực như vậy cũng đã đủ rồi. 

Rót nước, rửa mặt, đánh răng, ăn uống, có thể giúp những người già gần như 

mất khả năng sinh hoạt để cuộc sống hàng ngày của họ được duy trì bình thường, đó cũng đã là một tiến bộ lớn của thời đại rồi. 

Bỗng nhiên Giang Sách nghĩ tới điều gì đó. 

Anh hỏi chú Trình: "Nếu như cái này dùng cho người già ngớ ngẩn thì thiết bị hỗ trợ này có thể hoạt động bình thường được không?" 

"Đương nhiên." Trình hải nói rằng: "Đối với những người già bị ngớ ngẩn thì thiết bị hỗ trợ sẽ đổi hình thức khác, căn cứ tình tình rồi đặt ra các điều chỉnh tương ứng, đảm bảo người già đó cũng có thể nói và hoạt động ở mức độ tốt nhất. 

"Tốt." Giang Sách chỉ vào thiết bị hỗ trợ, nói: "Giúp tôi chuẩn bị một máy, hai ngày sau đưa qua." 

"Không thành vấn đề." 

"Được rồi, nhưng tôi chưa biết dùng..." 

Trình Hải chỉ chỉ vào một ô vuông nhỏ của thiết bị hỗ trợ: “Chỉ cần để người già ngồi lên rồi dùng vân tay chỉ định để bật công tắc màn hình cảm ứng, sau đó thiết bị hỗ trợ sẽ tự mình làm việc, phân tích phán đoán. Khi nào tôi gửi một máy cho cậu tôi sẽ để dấu vân tay của cậu, khi nào nhận được thì cậu có thể thêm vân tay của người khác vào sau." 

"Ok, rất hoàn mỹ." 

Đọc truyện chữ Full