DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Lưu Pháp Sư
Chương 322: Nhân hình hải yêu?

"Hay quá hay quá, tỷ tỷ, chúng ta xuống đi" Nạp Lan Như Mộng gật đầu lia lịa hối thúc tỷ tỷ, nàng thấy Long Nhất tiêu sái đứng ở trên lưng cá heo, đã sớm ao ước.

"Tỷ tỷ không có loại bản lãnh này, xuống đó không chết chìm mới lạ" Nạp Lan Như Nguyệt không tức giận nói.

Nạp Lan Như Mộng buồn bực chu miệng lên, mắt nhìn chăm chăm vào Long Nhất.

Long Nhất tựa hồ biết các nàng lo lắng điều gì, cười nói: "Các nàng cứ yên tâm xuống đi, có ta ở đây các nàng không chết chìm đâu".

Nạp Lan Như Nguyệt do dự một chút, nghĩ lại Long Nhất bản lãnh vô cùng, nhưng cũng có cơ sở để không tin hắn, nếu thực sự đi như vậy, có thể sẽ gặp nguy hiểm, tuy nói hai nàng sinh trưởng ở ven biển, thủy tính cũng khá tốt, nhưng hôm nay biển cũng không bình thường, lại xa bờ, nếu muốn trở về thật sự là khó khăn.

Nhìn hai chị em như hoa như ngọc nhằm hắn mà hạ xuống, Long Nhất| đô đô phát ra hai tiếng cá heo, lập tức hai con cá heo một trái một phải bơi tới trước mặt. Ngay sau đó Long Nhất đưa tay lên, khi hai nàng còn đang la lên thì đã tách ra, một bên một nàng, hai tay đều ôm lấy ngang eo của các nàng.

Nạp Lan Như Nguyệt mặt đỏ lên, cũng không giãy dụa, chỉ là trừng mắt nhìn Long Nhất nhưng vẫn để cho hắn ôm, nàng không muốn thừa nhận trong lòng còn có một ít cảm giác từ trong tim.

Còn bên kia Nạp Lan Như Mộng cũng sợ hãi cả người đều dựa người Long Nhất, bộ ngực nhỏ áp sát vào cánh tay của Long Nhất, sợ hãi mà kêu lên: "Tỷ phu, hãy buông tay raa"

Long Nhất cười nhìn vào khuôn mặt tinh xảo của Nạp Lan Như Nguyệt, mũi ngửi thấy một mùi hương thơm ngát, sắc tâm không khỏi có chút nhộn nhạo, hắn bây giờ rốt cục hiểu được. Tại sao trên thế giới này lại khống chế nhiều tiểu la lỵ như vậy, cảm giác của nam nhân dối với các tiểu la lỵ cũng là một loại hấp dẫn cực kỳ trí mạng.

"Chú ý, xuất phát." Xung quanh Long Nhất chính là một đôi tỷ muội kiều diễm vô cùng, trong lòng rất hào hứng, thúc giục bầy cá heo bơi đi rất nhanh.

Nạp Lan Như Mộng đầu tiên trải qua sự kinh hoảng, lập tức cảm thấy kích thích đứng lên hò hét, dù sao vẫn còn là một tiểu cô nương, hưng phấn lên liền nhớ không nổi nam nhân bên người nổi tiếng đại dâm tặc trong thiên hạ, bây giờ Long Nhất đối với nàng mà nói là một anh hùng.

Tại con cá heo đầu đàn, ba người cách bờ biển càng ngày càng xa, quay đầu lại thì tầm mắt chỉ thấy mặt biển bao la, Hoàng Cung Nạp Lan Đế quốc cũng không biết cách bao xa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nạp Lan Như Nguyệt cảm thấy lo lắng, mọi người đối với lục địa có sự tin cậy trời sinhh. Một khi bốn phía đều là biển cả mênh mông, tự nhiên có chút sợ hãi. Nạp Lan Đế quốc gần bờ biển, cũng có đóng tàu nhưng không phát ttiển lắm. Có một ít ngư thuyền nhỏ cũng chỉ có thể đi cách bờ biển không xa, đi xa quá sợ rằng sẽ không chịu nổi các con sóng biển lớn.

"Tây Môn Vũ, chúng ta trở về đi, đã quá xa rồi" Nạp Lan Như Nguyệt có chút bất an nói.

"Không muốn, tỷ tỷ. ĐI tới nữa xem sao" Nạp Lan Như Mộng vẻ mặt lại hưng phấn, thấy sự lợi hại của Long Nhất, trong lòng nàng đã hết sức tin tưởng bên hắn là rất an toàn.

Long Nhất ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời. Hơn hai giờ nữa trời sẽ tối, buổi tối còn phải tham gia tiệc mừng, cũng là lúc trở về.

Đang lúc Long Nhất chuẩn bị trở về, đột nhiên tinh thần xao động, có cảm giác bị người ta đánh cắp. Hắn quay mạnh đầu lại, đột nhiên nhìn thấy bên trái cách đó không xa có một cái bóng nhanh chóng ẩn xuống dưới nước, nếu hắn không hoa mắt, thì cái bóng kia tựa hồ có mái tóc thật dài màu lam.

Nạp Lan Như Nguyệt thân thể mềm mại cũng chấn động, cơ hồ cùng lúc nhìn sang bên cạnh. Hai người ánh mắt giao nhau, từ trong mắt của đối phương thấy được vẻ kinh ngạc.

Long Nhất muốn nhảy xuống biển điều tra một phen, nhưng lo lắng cho an nguy của hai tỷ muội, hắn không dám coi thường vọng động, dưới sự bất mãn của Nạp Lan Như Mộng nhanh chóng đi về.

Khi ba người trở lại tẩm cung của Nạp Lan Như Nguyệt|, mấy người cung nữ trong đó có Tiểu Thúy đang lo lắng đứng ngồi không yên, thấy ba người bình an trở về thì thở phào nhẹ nhỏm, đây là thời điểm quan trọng không thể để xảy ra chuyện gì được.

Mấy người cung nữ vội vàng đem trang phục đến cho Long Nhất cùng Nạp Lan Như Nguyệt, lúc này thời gian không còn nhiều, nhiều người vây quanh một người bắt đầu công tác.

Sau một hồi, khi bầu trời tối mịt thì trang phục đã hoàn thành, Nạp Lan Như Nguyệt|tháng mặc cung trang cao quý xa hoa của Nạp Lan Đế quốc, còn Long Nhất thì mặc y phục trắng như tuyết, hai người thoạt nhìn thật là trời đất tạo một đôi.

Khoảng nửa canh giờ nữa thì bắt đầu, cung nữ lui xuống, Nạp Lan Như Mộng cũng trở về thay trang phục, trong phòng chỉ còn lại có Nạp Lan Như Nguyệt và Long Nhất hai người.

"Nàng có thấy chứ?" Long Nhất ngồi xuống ghế cau mày hỏi, cái bóng nọ là người sao?

"Ừm, chỉ nhìn mái tóc màu lam, chẳng lẻ thật sự là hải yêu trong truyền thuyết?" Nạp Lan Như Nguyệt trước ánh mắt của Long Nhất, tỉ mỉ quan sát trang phục của nàng, có vẻ đặc biệt mê người.

"Không phải là không thể, tối thiểu thì trên người vật đó ta không có cảm giác được khí tức của con người" Long Nhất gật đầu nói, thế giới to lớn, không có gì là không thể, có lẽ thật sự là có giống quái vật mình người đuuoi cá sống ở đại dương, mà cũng không phải là một loại cá biến chủng.

Nạp Lan Như Nguyệt suy tư gật đầu, nói: "Nạp Lan Đế quốc chúng ta từ xưa đã có truyền thuyết về quái vật hình người dưới biển, chỉ là phần lớn đều là truyền miệng, chúng ta khi còn bé rất thích nghe các lão nhân trong cung kể lại chuyện này".

"Chuyện xưa? Không bằng tối hôm nay nàng kể lại cho ta nghe được không?" Long Nhất cười nói, thầm nghĩ nếu hiểu rõ một chút, nếu có thời gian nhất định sẽ xuống biển dò xét một lần nữa.

Nạp Lan Như Nguyệt trừng mắt nhìn Long Nhất, gay gắt nói: "Tối nay chàng ngủ trên mặt đất, dám ***ng đến ta, ta sẽ… sẽ thiến" Nạp Lan Như Nguyệt nói đến những từ đó, mặt cười đã đỏ bừng lên.

Long Nhất cả kinh hai con ngươi như muốn rớt ra, thô lỗ như vậy mà nàng cũng nó được sao? Hắn từ từ nói: "Như Nguyệt, nàng biến thành người xấu từ khi nào vậy?"

"Không phải là học từ người bạ hoại như chàng sao" Nạp Lan Như Nguyệt thấy bộ dáng cả kinh của Long Nhất, không khỏi khẽ cười một tiếng mà nói.

"Ta dạy nàng đều là vận động có ích làm cho thân thể khỏe mạnh, vừa có thể điều hòa kinh nguyệt lại có thể bảo vệ nhan sắc, chưa từng dạy nàng tà ác bạo lực như vậy" Long Nhất nhăn mặt cười nói.

Nạp Lan Như Nguyệt cắn môi dưới, nàng không thể như Nạp Lan Như Mộng, tự nhiên nghe được sự đùa giỡn trong giọng nói của Long Nhất.

Đang lúc này, Tiểu Thúy chạy đến, nói lễ tiệc đã sắp bắt đầu, hai người lập tức đến lễ tiệc tại đại sảnh của Hoàng cung.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Đọc truyện chữ Full