DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Lưu Pháp Sư
Chương 321: Cực phẩm tiểu la lỵ

Thì ra Nạp Lan Như Mộng biết Phụ hoàng Nạp Lan Vô Cực có thể đem nàng gả cho Tây Môn Vũ dâm danh [khắp thiên hạ, tâm trạng sợ hãi dị thường, nhất thời ý nghĩ bốc đồng liền thu vén một lượng lớn tiền bạc quần áo lén rời khỏi Hoàng cung.

Nạp Lan Như Mộng lâu nay chỉ ở trong Hoàng cung không ra ngoài, chưa bao giờ ở một mình, nay vừa ra ngoài liền như chim xổ lòng hưng phấn vô cùng không muốn về nhà, nàng còn muốn đến từng xó xỉnh của Thương Lan đại lục. Chỉ là giấc mộng đẹp, nhưng chim yến lâu nay được nuôi dưỡng trong ***g một khi bay ra ngoài thì chỉ là con mồi của kẻ khác mà thôi, bởi vì không có một chút kinh nghiệm sống nào, không thể biết được cách sinh tồn trong một thế giới xa lạ.

Rời khỏi Hoàng cung Nạp Lan Như Mộng quả thật đã rong chơi vài ngày, nhưng đạo lý cất tiền nàng không hề biết, bởi vậy chỉ vài ngày sau tất cả tiền trên người nàng đều bị người ta lừa hết, chỉ một thời gian ngắn sau. Nếu không phải trên người nàng có tầng kết giới màu lam thần bí, sợ rằng tiểu cô nương xinh đẹp như vậy sớm đã bị người ta bạo hành rồi.

Cuộc sống tiếp theo, tiểu công chúa Nạp Lan Đế quốc phải trải qua cuộc sống đói khát hàng ngày, không biết đã vượt qua bao nhiêu khó khăn, vài lần rất muốn về lại Hoàng cung, nhưng vừa nghĩ đến việc thành thân với dâm tặc Tây Môn Vũ, lập tức rút bỏ ngay ý niệm trong đầu. Nghe tin tức nói tỷ tỷ Nạp Lan Như Nguyệt thành thân với Tây Môn Vũ, mới mang theo sự áy này cùng khiếp đảm len lén trở về.

"Muội đó, có nghe tỷ nói cái gì không, nhanh nhanh đi tắm rửa trước, nhìn bộ dạng dơ bẩn này của muội, ăn mày so với muội còn sạch sẽ hơn" Nạp Lan Như Nguyệt yêu thương vỗ vỗ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của muội muội.

Nạp Lan Như Mộng lè lưỡi, theo Tiểu Thúy đi vào phòng tắm bên cạnh.

Long Nhất ngồi một cái ghế gỗ ở ban công, cười nói: "Nàng hình như rất sủng ái muội muội này".

Nạp Lan Như Nguyệt nhẹ nhàng ngồi đối diện Long Nhất, chậm rãi nói: "Mẫu thân muội lúc sinh hạ Như Mộng không lâu sau đã qua đời, Phụ hoàng đối với hai tỷ muội chúng ta cho tới bây giờ đều là không nghe không hỏi tới, muội là tỷ tỷ làm sao không sủng ái nó?"

Nhìn Nạp Lan Như Nguyệt cặp mắt xinh đẹp vẻ mặt ôn nhu, Long Nhất cười hắc hắc: "Nàng chừng nào thì có thể sủng ái ta như vậy đây?"

"Sao chàng lại như vậy, chàng phải sủng ái ta mới…" Nạp Lan Như Nguyệt lập tức trả lời, lời vừa ra khỏi miệng mới biết bản thân nói hớ, khuôn mặt chợt hồng lên.

"Ta sủng ái nàng phải không? Ha ha, cũng có thể, mọi người cùng sủng ái cho nhau chẳng phải là hạnh phúc sao?" Long Nhất nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Nạp Lan Như Nguyệt cười nói.

Nạp Lan Như Nguyệt lườm Long Nhất, hừ giọng nói: "Không thèm nghe chàng nói nữa, chàng ngoại trừ việc miệng lưỡi chiếm tiện nghi người khác ra còn có thể làm gì".

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

"Đúng vậy, ta sẽ dùng miệng để chiếm tiện nghi, đã bị nàng nói như vậy, nếu không chiếm chẳng phải là có lỗi với bản thân sao" Long Nhất cười hì hì ánh mắt trong phút chốc trở nên thâm sâu đứng lên, hắn vừa nói vừa đặt hai tay chồm lên trên bàn, khuôn mặt tuấn tú đưa về phía trước.

Nạp Lan Như Nguyệt cả kinh, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Long Nhất trước mắt từ từ lớn lên, đột nhiên tim đập nhanh lên, có chút không biết làm sao.

"Chàng… chàng muốn làm gì?" Nạp Lan Như Nguyệt yếu ớt hỏi.

"Đương nhiên là dùng miệng chiếm tiện nghi" Long Nhất ánh mắt như lang sói nhìn chằm chằm vào đôi môi mềm mại, mũi đã ngửi thấy mùi thơm thanh nhã, chậm rãi lần lần tới.

Nạp Lan Như Nguyệt tim đập thình thịch, muốn chạy trốn, nhưng khí lực tại giờ khắc này như là biến mất, chỉ có thể trơ mắt nhìn Long Nhất nhẹ nhàng hôn tới. Gần, càng gần, gần đến mức có thể cảm giác được độ ấm đôi môi của hắn.

Long Nhất trán chạm trán Nạp Lan Như Nguyệt, chóp mũi cũng chạm nhau, đồng thời, hắn không hề do dự, môi đưa tới, lập tức cảm thấy sự ấm áp mềm mại, hương thơm thanh nhã từ bên trong phát ra, hai người đều chấn động như bị điện giật.

Nạp Lan Như Nguyệt, chỉ nghe thấy tim đập thình thịch trong ngực, trong đầu trống rỗng chỉ còn cảm giác tê tê ngày vàng tăng lên, tóc góc cũng không khỏi tinh tế dựng cả lên.

Long Nhất áp chặt vào đôi môi của Nạp Lan Như Nguyệt, đầu lưỡi thỉnh thoảng nhẹ nhàng di chuyển trên hàm răng của nàng. Tựa hồ như bản năng, Nạp Lan Như Nguyệt không ý thức đưa đầu lưỡi ra, đầu lưỡi mềm mại lập tức xoắn lấy nhau, cái loại cảm giác run rẩy này làm cho người ta tựa hồ như linh hồn xuất ra ngoài, phiêu đãng trong không trung, làm sao cũng không được.

Long Nhất đã thỏa mãn với hiện trạng, bàn tay to lớn của hắn kéo cái bàn gỗ ở giữa sang một bên, ôm Nạp Lan Như Nguyệt sát vào lòng trên ban công.

Cảm thấy bị biển nhàn nhạt, trong tai nghe tiếng sóng biển trùng trùng, hai người cũng đều say mê, mà tay của Nạp Lan Như Nguyệt không biết từ lúc nào đã quàng qua eo của Long Nhất, bàn tay to lớn của Long Nhất cũng đã đặt trên đồn bộ hoàn mỹ của Nạp Lan Như Nguyệt, hai người hiển nhiên đã quên hết xung quanh.

"Các người làm gì vậy, sao lại cắn nhau?" Chìm sâu trong tuyệt diệu không muốn chấm dứt, nếu không phải một thanh âm ngạc nhiên truyền đến, sợ rằng hai người vẫn có thể tiếp tục nữa, cho đến khi đất trời sụp đổ mới thôi.

Đang nhắm hai mắt say mê Nạp Lan Như Nguyệt thân thể chợt chấn động, hai mắt chậm rãi mở ra, thấy trước mắt là Long Nhất ánh mắt có chút bất đắc dĩ. Nàng a một tiếng vội vàng đẩy Long Nhất ra, vừa quay đầu liền thấy gương mặt đỏ hồng của Tiểu Thúy còn có vẻ mặt tò mò của Nạp Lan Như Mộng.

Lúc này Nạp Lan Như Mộng đã tắn rửa sạch sẻ, mặc một bộ trang phục công chúa màu hồng, bộ ngực nhỏ vừa mới phát dục nổi lên hình dạng thật hoàn mỹ, mái tóc thả dài đến ngang hông, da tay trắng trẻo mũm mỉm, ngũ quan tinh sảo, nhưng thật ra có vài phần giống Nạp Lan Như Nguyệt.

"Thật sự là cực phẩm tiểu la lỵ khó gặp, nếu hai năm nữa sợ rằng khó mà cầm lòng" Long Nhất trong lòng thầm than thở không thôi.

Nạp Lan Như Nguyệt cũng xấu hổ không chịu nổi, như thế nào cũng không nghĩ ra bản thân lại thân ái cùng một chỗ với Long Nhất như vậy, lại nghe được câu hỏi ngây thơ của Nạp Lan Như Mộng, càng hận không thể kiếm cái kẽ nứt nào mà chui vào.

"Tỷ tỷ, tỷ còn không nói cho muội biết? Các người cắn nhau để làm gì, vui lắm sao?" Nạp Lan Như Mộng đương nhiên biết nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng nàng cũng biết vợ chồng có thể là rất thân mật, chỉ là nàng không hiểu được là cắn nhau như vậy để làm gì.

Long Nhất con ngươi xoay chuyển, hắc hắc cười nói, "Đây là một loại trò chơi của vợ chồng, có thể làm tăng lên tình cảm giữa hai người".

"Phải không? Cũng khó trách, có một lần ta quá đói nên đã chạy vào trong nhà người khác trộm đồ ăn, cũng thấy qua một đôi vợ chồng cũng như vậy, bất quá bọn họ đều không có mặc quần áo, còn đang ở trên giường lăn qua lăn lại" Nạp Lan Như Mộng đang nói đột nhiên gương mặt ửng hồng.

Long Nhất và Nạp Lan Như Nguyệt liếc nhau, không nói gì, nha đầu kia quả thật quá thuần khiết, bây giờ ở Hoàng cung mà còn có nữ hài tử thuần khiết như vậy, thật sự là hiếm thấy, hơn nữa trông Nạp Lan Như Mộng tuổi cũng cỡ mười bốn mười lăm rồi.

"Muội cũng đi nhìn lén, xấu hổ" Nạp Lan Như Nguyệt cũng là đang bẽn lẽn, nghe vậy lập tức trách mắng, để che dấu nội tâm đang khủng hoảng của bản thân.

"Muội không cẩn thận mới nhìn thấy mà, bất quá tỷ tỷ, vợ chồng như vậy thật sự tốt phải không?" Nạp Lan Như Mộng hỏi như một đứa con trẻ đang lớn.

Nạp Lan Như Nguyệt đứng bên cạnh Long Nhất, cũng không biết trả lời cho muội muội như thế nào về vấn đề này.

"Đương nhiên là tốt rồi, nếu không tỷ phu cùng ngươi thử xem" Long Nhất cười hắc hắc đùa giỡn.

"Dâm tặc, hừ, ngươi nghĩ rằng ta cái gì cũng không hiểu sao, muốn thử… muốn thử ta cũng thử với phu quân tương lai của ta" Nạp Lan Như Mộng lúc này đã hiểu chuyện.

Nha đầu Tiểu Thúy cũng không chịu được, kêu lên một tiếng đỏ mặt chạy ra ngoài.

Nạp Lan Như Nguyệt kéo muội muội qua một bên, dứt khoát không để ý đến Long Nhất, tên gia xỏa xấu xa này, ngay cả muội muội của mình cũng đùa giỡn, nàng tận lực không muốn nhớ lại nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi.

Hai tỷ muội ở một bên hàn huyên, ánh mắt thỉnh thoảng lại đảo qua Long Nhất đang ngồi sửng nhìn ra biển, hiển nhiên là đang đề cập đến hắn.

Long Nhất ở ngoài ban công nhìn biển rộng sóng nước trùng trùng, đột nhiên nhớ tới chị em Long tộc, không biết bọn họ bây giờ thế nào.

Có nghe nói quá, Long đảo ở nơi nào đó tại biển rộng, không biết có cách xa Nạp Lan Đế quốc lắm không, còn nhớ lúc đầu thiếu chút nữa mất mạng dưới tay Long tộc trưởng lão, Long Nhất trong lòng bắt đầu nghiến răng đứng lên, mối thù ngày đó, nhất định phải trả lại gấp trăm lần.

Đang nghĩ như vậy, ngoài khơi một đám cá heo đang bu đến, thỉnh thoảng lại có con nhảy lên giữa không trung, tầm mắt của Long Nhất dừng lại trên người cá heo, hắn rất thích du lịch trên biển lại có linh tính rất tốt với lũ gia hỏa này, nhớ kỹ tại tiền kiếp mỗi lần ra ờ biển, cũng đều muốn chơi đùa với lũ đáng yêu này một phen.

Long Nhất đột nhiên từ trên ban công nhảy ra ngoài, thân hình phiêu diêu đáp trên sóng biển, cước điểm nhẹ, bắt đầu đạp sóng mà đi.

"Này, tỷ tỷ, người xem hắn kìa" Nạp Lan Như Mộng hưng phấn đứng dậy chạy ra ban công, nhìn thân ảnh tiêu sái phiêu dật của Long Nhất mà nói không nên lời.

"Đô, đô, đô." Long Nhất miệng bắt chước phát ra sóng âm của cá heo.

Đám cá heo kia lập tức toàn bộ vây quanh lại, vui vẻ đùa giỡn bên người hắn.

"Tỷ tỷ, muội cũng muốn đi chơi, tỷ dẫn muội đi" Nạp Lan Như Mộng năn nỉ Nạp Lan Như Nguyệt.

Nạp Lan Như Nguyệt do dự một chút, với cảnh giới ma đạo sĩ của nàng, mang một người cũng có thể phi hành, nhưng cũng chỉ chống đở một thời gian ngắn.

"Được rồi, nhưng tỷ tỷ chỉ có thể chống đở trong chốc lát thôi" Nạp Lan Như Nguyệt đáp, nàng nắm tay của muội muội, dùng Phiêu Phù thuật bay lên, nhằm về hướng Long Nhất bay tới.

Đúng lúc Long Nhất đứng trên trên lưng một con cá heo, nhắm về hướng xa xa mà đi tới.

Nạp Lan Như Nguyệt tăng tốc, hét lớn: "Tây Môn Vũ, chàng chờ một chút".

Long Nhất quay đầu lại, đưa tay về phía hai người nói: "Xuống đây đi, cùng ta đi ra biển chơi".

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Đọc truyện chữ Full