DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 1684

CHƯƠNG 1684: NGĂN CÁCH

Vong Trần thật ra không có ngờ, Lâm Thanh Diện nhanh như vậy thì có thể đi vào, ông ta đến đi tự do, ngược lại cũng quên mất chuyện có ngọc bội có thể đi vào.

Với cả, người cầm ngọc bội đều là đám hậu sinh kia, ông ta cũng không có thời gian đi nghe ngóng những thứ này.

Bấy giờ nghe thấy Lâm Thanh Diện hỏi như vậy, không khỏi nhíu mày, nghĩ tới chuyện của ngọc bội.

Ông ta mở mắt ra, ánh sáng trên người chầm chậm tản ra, nhìn thẳng Lâm Thanh Diện hỏi: “Lẽ nào cậu cảm thấy tôi chính là cố ý không nói cho cậu biết sao, Lâm Thanh Diện, giữa chúng ta lẽ nào còn cần phải nghi ngờ như vậy sao?”

Lâm Thanh Diện biết lời mình nói có hơi quá đáng rồi, giọng nói nhỏ đi nhiều, nói: “Tôi không phải có ý này, trong lòng ông biết rõ tôi cấp thiết muốn đi vào bên trong như nào, nhưng chuyện ngọc bội này lại chưa từng nói với tôi.”

“Lúc đó tôi chỉ là không nghĩ tới, tôi nếu như nghĩ tới, cậu đã đi vào rồi, cũng không phải làm cái gì cả, dù sao tu vi của cậu ở đó, Lâm Thanh Diện, thứ duy nhất giúp cậu có thể đánh bại cao thủ của tà phái, cứu được con gái của cậu ra, chỉ có dựa vào một bộ bí tịch trong tay, bây giờ chúng ta đều chỉ là vừa bắt đầu, còn ở sơ cấp, cậu chỉ có cố gắng tu luyện bộ bí tịch này tới đỉnh phong mới có khả năng đánh bại được người dẫn đầu của tà phái kia, nếu không chỉ có để mặc người khác cầm bóp.”

Lời của Vong Trần tuy nói có hơi quá đáng, nhưng chính Lâm Thanh Diện cũng biết, lời Vong Trần nói cũng không có sai.

Nhưng ít nhất anh biết trước được, có thể hiểu rõ ràng chuyện bên trong, phần thắng cứu được Nặc Nặc coi như cũng lớn hơn nhiều.

Lâm Thanh Diện trực tiếp ngồi ở bên cạnh Vong Trần, hỏi Vong Trần: “Cấm địa của Thành Trung Tâm, ở chỗ kia của chính phái, đối diện với chỗ tu luyện có một người thần bí, ông ta là ai, tôi đoán không sai, ông ta nhất định rất có thực lực?”

“Ông ta ở đó ít nhất cũng được hơn vạn năm rồi, tôi cũng không biết là ai, có điều nếu là cấm địa, đó chính là nơi chúng ta không thể đi, cậu không cần nghĩ nhiều như vậy, chỉ có nỗ lực thành thực làm việc mới là thật, không thể đi mặc kỳ con đường tắt nào.”

Lâm Thanh Diện nghe thấy lời này, không khỏi thở dài một hơi, lời này nói rất có đạo lý, nhưng thật sự làm thì rất khó.

Một trái tim không thể làm cùng lúc hai việc, Âm Dương Kinh của anh và Hứa Bích Hoài tương đối mà nói càng thêm dễ dàng hơn, cùng Hứa Bích Hoài song tu, đạt được thực lực nhất định, các khác không nói, ít nhất Hứa Bích Hoài có thể bảo vệ được mình, Lâm Thanh Diện cũng không cần lo lắng quá nhiều.

Lâm Thanh Diện gật đầu, trực tiếp đi ra ngoài, Vong Trần nhìn phần bí tịch kia trong tay, hỏi Lâm Thanh Diện: “Cậu không định xem thử sao?”

“Tôi buổi tối ra ngoài một chuyến, khi ra ngoài sẽ tới lấy, nếu như ông muốn ra ngoài, tôi đã dặn Câu Lân bảo vệ tốt cho vợ tôi, Vong Trần huynh, ông không nên bị kẹt ở đây.”

Lời của Lâm Thanh Diện không nhanh không chậm, Vong Trần lại nghe ra trong lòng Lâm Thanh Diện bực tức, có đều không định tính toán với Lâm Thanh Diện.

Chuyện này vốn là ông ta không có nghe ngóng tới nơi tới chốn, Lâm Thanh Diện bực tức trong lòng cũng là chuyện rất bình thường.

Anh ta vốn tu luyện ở đây, Lâm Thanh Diện chịu chia bí tịch cho ông ta, đây chính là sự tin tưởng cực lớn đối với ông ta, không thể vì một câu nói của Lâm Thanh Diện mà xảy ra ngăn cách với Lâm Thanh Diện được.”

Vong Trần đáp lại Lâm Thanh Diện: “Công pháp vừa rồi tham ngộ được một chút, tôi không định rời khỏi nơi này, cậu nếu như có việc thì cậu đi làm, tôi cần tôi giúp thì quay về nói, là anh em, tôi cũng không từ chối.

Những điều Vong Trần nói, Lâm Thanh Diện cảm động trong lòng, trực tiếp đi ra ngoài.

Đàn ông không phải là động vật rất giỏi thể hiện cảm tình, Lâm Thanh Diện cũng như vậy.

Lâm Thanh Diện đi ra, Câu Lân cũng đi tới, nói: “Chủ nhân, ngài đi đâu, có thể dẫn tôi theo không? Có tôi, ngài không cần đi bộ, sẽ không mệt như vậy, nếu như gặp phải kẻ địch, tôi cũng có thể giúp ngài, ngài thấy như nào?”

Lâm Thanh Diện khoát khoát tay, nói: “Ngoại vi Thượng Quận Thiên Đô đều là một số phàm phu tục tế, ngươi nếu như đi ra cùng ta, mục tiêu thật sự là quá lớn, dẫn tới hoảng sợ thì không hay.”

Câu Lân ở đây thật sự là rất nhàm chán, khi ở trong núi, Câu Lân muốn như thế nào thì như thế ấy, dù sao nơi đó có một khoảng địa bàn của nó.

Tuy căn nhà mà nhà họ Đổng chuẩn cho Lâm Thanh Diện không nhỏ, chỗ ở đối với Lâm Thanh Diện bọn họ mà nói hoàn toàn là đủ rồi, nhưng đối với con vật to lớn như Câu Lân mà nói, thật sự là quá bé rồi.

“Chủ nhân, tôi có thể làm cún yêu của ngài.”

Câu Lân nói xong, vội biến thành dáng vẻ của con chó nhỏ, Lâm Thanh Diện bất lực, biết Câu Lân muốn ra ngoài, Lâm Thanh Diện chỉ có thể nói: “Nếu đã tới mức này rồi, người muốn ra ngoài, vậy thì ra ngoài đi, ta đi đâu đều nhất định dẫn ngươi theo.”

Không dễ gì Lâm Thanh Diện mới đồng ý cho Câu Lân ra ngoài, Câu Lân ngúng nguẩy đáp ứng.

Hứa Bích Hoài ở một bên nhìn, muốn đi ra ngoài, nhưng nghĩ Lâm Thanh Diện nhất định có chuyện rất quan trọng phải làm, dứt khoát cũng không có tìm Lâm Thanh Diện nói cái gì.

Lâm Thanh Diện chỉ có thể dặn dò Mạc Niệm ở bên Hứa Bích Hoài, trạng thái của Mạc Niệm không tốt, tuy Lâm Thanh Diện đáp ứng Hứa Bích Hoài mặc kệ đi đâu đều nhất định sẽ dẫn theo cô, nhưng tình huống đặc biệt, xử lý đặc biệt.

Hứa Bích Hoài nhớ Nặc Nặc, hy vọng Lâm Thanh Diện có thể nhanh chóng cứu Nặc Nặc ra, những chuyện khác không suy nghĩ quá nhiều.

Cô an tâm làm một người mẹ hiền vợ đảm đợi Lâm Thanh Diện quay về là được rồi.

Mạc Niệm đi tới bên cạnh Hứa Bích Hoài, nói: “Em và Lâm Thanh Diện lúc mới đầu tới Thiên Giới, em tưởng rằng ngày ngày đi theo Lâm Thanh Diện cùng nhau làm việc, đâu biết, Lâm Thanh Diện có chuyện của mình, đương nhiên em đều quen rồi, chị, chị nhất định cũng quen rồi nhỉ?”

“Chị và anh ấy kết hôn tới nay, hai vợ chồng chưa từng trải qua được bao nhiêu ngày tháng yên bình, giống như em nói, chị cũng quen rồi, có điều chuyện này không có gì to tác cả, đợi con gái chị được cứu ra, chị nghĩ cho dù Lâm Thanh Diện có chuyện lớn hơn trời cũng nên dừng lại ở bên bọn họ một cách tử tế.”

Hứa Bích Hoài nói rồi, trên mặt lộ ra nụ cười mong chờ.

Nhìn mặt trời ngả về phía tây, hai tay chống má, cô nghĩ tới cảnh Lâm Thanh Diện dừng lại, hai vợ chồng cùng nhau ngắm cảnh hoàng hôn, chỉ cần vợ chồng ở bên nhau cảnh giới, tiền bạc, tu vi gì cũng không quan trọng.

Bên cạnh có Nặc Nặc ở bên, niềm vui vẻ nhất trên đời cũng chỉ có như vậy, nghĩ tới những điều này, có ủy khuất nhiều hơn, cô đều có thể chịu được.

Chỉ hy vọng mọi chuyện có thể nhanh chóng kết thúc, mà Mạc Niệm ở một bên suy nghĩ, chỉ cần tà phái bị diệt, Mạc Niệm ở bên cạnh giúp đỡ Lâm Thanh Diện, Tinh Linh nhất tộc đó lấy mình làm đại diện, cũng xem như có công.

Có thể lần nữa quay về Thiên Giới, địa vị không nói cũng biết siêu việt hơn trước kia, ít nhất không phân cao thấp với trước kia.

Mọi chuyện đều phải dựa vào Lâm Thanh Diện, chỉ một mình Mạc Niệm không có bao nhiêu hy vọng có thể khôi phục vinh quang ngày xưa của Tinh Linh nhất tộc.

Mạc Niệm cảm thấy gặp được Lâm Thanh Diện là may mắn lớn nhất của Mạc Niệm, nếu như không có Lâm Thanh Diện nhất định không có Mạc Niệm của ngày hôm nay, ngay cả Thiên Giới cũng không tới được.

Còn Vong Trần bởi vì Lâm Thanh Diện tìm được nước tháng, mà cùng Lâm Thanh Diện giao đổi điều kiện, chuyện năm đó không cần nghĩ nhiều, Mạc Niệm tin, rất nhanh sẽ có một kết quả hoàn mỹ….

Đọc truyện chữ Full