DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 1683

CHƯƠNG 1683: NGHI VẤN CỦA LÂM THANH DIỆN

Có điều Lâm Thanh Diện nghe lời này cũng thấy có lý, tuy nói cô gái người ta không phải là thường xuyên ra ngoài, nhưng anh cũng không thể cứ chiếm đồ của người khác không trả.

Lâm Thanh Diện nghĩ trong lòng, nếu anh đi vào khu trung tâm, xung quanh tra xét, sợ rằng sẽ gây nên sự nghi ngờ của nhà họ Liễu.

Bây giờ Lâm Thanh Diện không định nói ra tất cả mọi chuyện, nếu Liễu Lâm biết thân phận của anh, cậu ta cũng nhất định sẽ không để anh ở đây.

Nếu như làm cho tất cả mọi người của Thành Trung Tâm này đều biết, vậy mặt mũi của anh cũng không dễ coi.

Tuy Lâm Thanh Diện là ba của Nặc Nặc, nhưng trong mắt của người Thiên Giới chỉ có Nặc Nặc có Thánh Linh Chi Thể, đối với ai là ba của Nặc Nặc không cảm thấy hứng thú.

Tất cả mọi chuyện đều phải để Lâm Thanh Diện từ từ đi làm, nghe thấy lời của thằng nhóc Liễu Lâm này, trong lòng Lâm Thanh Diện biết, chỉ thể trông mông vào Thiên Giới vẫn là không nhiều.

Dao Trì có thể giúp đỡ, Vong Trần cũng có thể, những người khác không cần nói không thân quen với anh, cho dù có thể giúp, chỉ sợ cũng không có bản lĩnh quá lớn.

Nếu thật sự xảy ra đại chiến gì với tà phái, Lâm Thanh Diện cảm thấy rất cần phải tới thành Tiên Linh mời Diệp Phàm Trần một chuyến, dù sao thực lực của Diệp Phàm Trần không thấp.

Không chỉ Diệp Phàm Trần, còn cả Triệu Tuấn, mọi người đều là anh em cùng nhau cộng sự, Triệu Tuấn không có lý do không giúp được mình.

Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, nhìn Liễu Lâm trước mặt, nói: “Tôi sau này nếu như đi vào, tôi đi đâu tìm cậu?”

Liễu Lâm: “Nhà tôi dù sao anh cũng tới rồi, anh tự mình tới là được rồi, không cần đi chỗ khác.”

Thật ra Lâm Thanh Diện không phải là rất muốn tới, Liễu Lâm không biết thân phận của anh, nhưng ba của cậu ta là tộc trưởng của Linh tộc, ông ta một cái nhìn thì có thể nhìn ra tu vi của anh, nếu để người khác phát hiện, sau này anh muốn làm cái gì thì không tiện rồi.

Lâm Thanh Diện gật đầu, nói: “Hay là như này đi, tôi sau này nếu như thì tới đây tìm cậu, tôi không ngờ có chỗ nào có thể thích hợp hơn chỗ này.”

Liễu Lâm bất lực chỉ có thể đáp ứng, Liễu Lâm ra ngoài một chuyện không có dễ dàng, nếu như trắng trợn quá, Liễu Sơn Thanh chắc chắn là muốn ngăn cản cậu ta.

Cho nên chuyện này, tuyệt đối không thể để Liễu Sơn Thanh biết được, cậu ta phải ra ngoài một chuyến cũng không phải chuyện dễ dàng, Lâm Thanh Diện cũng không phải là người làm khó người khác.

Liễu Lâm nhìn nơi này, nói: “Mẫu chốt là tôi không biết anh khi nào sẽ tới.”

Liễu Lâm nghĩ tới Lăng Ngọc, nói: “Trong nhà chị Lăng Ngọc tôi không có ai cả, chỉ có hai chị em, anh nếu như đến, anh có thể đến nhà của chị Lăng Ngọc, bảo chị Lăng Ngọc đến thông báo cho tôi, như thế tôi có thể biết rồi.”

Anh ta nói đây, trong lòng mỉm cười vui thích, Lâm Thanh Diện mỉm cười, nói trong lòng, niềm vui của thằng nhóc này thật đơn giản, như thế thì đã vui vẻ trở lại rồi.

Vừa hay bản thân cầm ngọc bội của Lăng Ngọc người ta, cũng là phải đi trả cho Lăng Ngọc, như này là tốt nhất.

Lâm Thanh Diện đáp ứng, trực tiếp đi ra ngoài, đương nhiên, Lâm Thanh Diện không quen thuộc nơi này, vẫn là Liễu Lâm dẫn ra ngoài.

Cả chặng đường Lâm Thanh Diện đến đâu cũng nhìn, anh hy vọng có thể tìm được nơi giáp giới giữa chính phái và tà phái, nếu đều đã đi vào rồi, tất nhiên phải tìm được nơi đó.

Biết mình biết người trăm trận trăm thắng, nếu như không có hiểu về tà phái một chút gì, thì nói cái gì tới chiến thắng tà phái chứ?

Ở trong việc của Vong Trần và Dao Trì, cho dù hiểu được một chút xíu, nhưng cũng không thấu triệt, thứ gì, anh vẫn là thích tự mình tận mắt nhìn thấy.

Trong mắt của Liễu Lâm, Lâm Thanh Diện là lần đầu tiên tới đây, nhìn thấy cái gì đều cảm thấy rất hiếu kỳ, điều này rất bình thường, sau khi đưa Lâm Thanh Diện đi ra thì tự mình quay về, trở về muộn cũng khó tránh chịu một trận trách mắng của Liễu Sơn Thanh.

Liễu Sơn Thanh thật ra trong lòng là lo lắng, Liễu Lâm không có tu vi quá cao, nếu như ra ngoài gặp phải người của tà phái, Liễu Lâm một mình không phải là đối thủ của bọn họ, Liễu Sơn Thanh chỉ có một đứa con trai như này, nếu như đứa con trai này xảy ra chuyện, ông ta không thể sống nữa.

Nhưng Liễu Lâm không nghĩ như vậy, mỗi lần sau khi bị trách mắng thì cậu ta đều ném chuyện này ra sau đầu, bản thân làm theo ý mình, hoàn toàn quên lời Liễu Sơn Thanh nói.

Lâm Thanh Diện ra khỏi Thành Trung Tâm thì trực tiếp trở về, Hứa Bích Hoài ngồi ở cửa đợi Lâm Thanh Diện, thấy Lâm Thanh Diện trở về, lập tức mừng rỡ đi tới, có hơi trách cứ nhìn Lâm Thanh Diện.

Ánh mắt sau lại nhìn sắc trời, nói: “Bây giờ mặt trời đã xuống núi rồi, tại sao bây giờ mới trở về, anh khiến em thật lo lắng.”

“Em không cần lo cho anh, anh đảm bảo với em, anh ở bên ngoài, nhất định bảo đảm sự bình an của mình.”

Hứa Bích Hoài nhíu mày, nói: “Anh rõ ràng từng nói, mặc kệ chuyện gì, anh đều phải dẫn theo em, bây giờ lại muốn tự mình ra ngoài rồi, anh có phải là xem thường em không?”

Nghe thấy Hứa Bích Hoài nói như vậy, Lâm Thanh Diện mỉm cười bất lực, nói: “Bà xã, em đang nói cái gì vậy, anh làm sao xem thường em được, chỉ là có chút chuyện không thể hai người cùng đi làm được, với lại, buổi trưa hôm nay anh đã trở về một chuyến.”

Hứa Bích Hoài lườm Lâm Thanh Diện, nói: “Cái đó cũng tính sao, em ngay cả người của anh đều chưa có nhìn thấy, còn làm ra vẻ thần bí như vậy, em tưởng rằng là ai tới đánh lén chúng ta đó.”

Vong Trần đi ra, nhìn thấy hai người bọn họ mắng yêu, cũng không có trực tiếp đi tới hỏi bọn họ, chỉ tự mình quay về trong phòng của mình.

Vong Trần cảm thấy, Lâm Thanh Diện lần này ra ngoài thu hoạch chắc chắn không ít, ngoài chuyện của y quán đó.

Lâm Thanh Diện sau khi dỗ Hứa Bích Hoài thì trực tiếp đi tới phòng của Vong Trần, anh cấp thiết muốn biết, đối diện thánh địa tu luyện kia rốt cuộc là ai, anh cần trợ thủ.

Nếu người của Thiên Giới đều biết chỉ có người có thiên thú Thánh Linh Chi Thế mới có thể đánh bại tà phái thì bọn họ chắc phải bằng mọi giá nghĩ cách cứu Nặc Nặc ra ngoài.

Tại sao còn có người nằm ở đằng sau, chính phái của Thiên Giới đều trở thành cái dạng này rồi, lẽ nào không muốn trở lại lo liệu, khôi phục lại vinh quanh trước kia của Thiên Giới sao?

Lâm Thanh Diện thật ra không thể hiểu, Vong Trần ngồi trên chiếc đệm cói trong phòng đang tu luyện, ánh sáng trắng nhàn nhạt quấn quanh Vong Trần.

Vong Trần nghe thấy có người đi vào, không cần nhìn cũng biết là Lâm Thanh Diện, nhàn nhạt hỏi: “Như thế nào, lần này ra ngoài thu hoạch không nhỏ nhỉ?”

“Tôi trực tiếp tới Thành Trung Tâm, tới thánh địa tu luyện của người Thiên Giới, nếu chỗ đó không tồi, chúng ta tu luyện bí tịch có thể đến đó, tất nhiên có thể một công đôi việc.”

Lâm Thanh Diện nhắc nhở Vong Trần, anh muốn dẫn dắt vào chủ đề, Vong Trần mỉm cười, nói: “Không được, đây là bí mật, tuy đã có người biết, nhưng tóm lại làm không tốt để mọi người biết, như thế chúng ta sẽ có rất nhiều phiền phức.

“Ông lẽ nào không hỏi tại sao tôi đi vào được Thành Trung Tâm sao?” Lâm Thanh Diện hiếu kỳ nhìn Vong Trần, rất không hiểu.

Vong Trần rất thản nhiên nói: “Thật ra đây không phải là chuyện gì hiếm lạ, tôi không ngờ cậu sẽ gặp được người của Thành Trung Tâm, là bọn họ chủ động tìm tới cửa nhỉ?”

Giọng điệu của Lâm Thanh Diện không phải là rất tốt, nói: “Tôi lấy được ngọc bội đi vào, tại sao không nói?”

Đọc truyện chữ Full