DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 325

Chuyện này hai anh em Tần Dư không cần phải trả lời, bởi vì lúc này Tần Dã đã dắt xe đạp đi vào nhà.

“Mẹ ơi, con về rồi.”

Mẹ Dung nhìn thấy anh, hai mắt lập tức sáng lên, bà ấy nhanh chóng hỏi: “Tiểu Tần, hôm nay làm việc thế nào? Có thuận lợi không? Có ai làm khó con không?”

Mấy câu hỏi bà ấy hỏi, về cơ bản cũng giống như mấy câu Tần Dư đã hỏi lúc nãy, cho nên hai anh em Tần Dư không vội về phòng, mà đứng đó vểnh tai nghe.

Tần Dã: “Mẹ, hôm nay con làm việc rất thuận lợi, người ở trạm máy móc nông nghiệp rất tốt bụng, cũng không làm khó con.”

Mẹ Dung thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy những lời anh nói.

“Không làm khó là được rồi, con mau đỗ xe đi, một lát nữa chúng ta sẽ ăn cơm, tối nay ăn sủi cảo.”

Tần Dã gật đầu, sau đó dắt xe đạp và đỗ sang một bên.

Tần Dư và Tần Mai nghe thấy tối nay sẽ ăn sủi cảo, đôi mắt sáng rực lên, bởi vì bọn họ cũng rất thích ăn sủi cảo.

Dù sao thì bọn họ đã nghe thấy câu trả lời muốn nghe rồi, hai anh em vội vàng về phòng cất cặp sách.

Sau khi Tần Dã đỗ xe, anh giúp mẹ vợ múc sủi cảo ra tô, sau đó bưng lên bàn cơm trên phòng khách.

Gia đình quây quần bên nhau, chỉ còn lại âm thanh ăn uống mà thôi.

Nếu không có chuyện gì nghiêm trọng thì bọn họ gần như không nói chuyện trong lúc ăn cơm, cho đến sau khi ăn cơm xong, Dung Văn Minh mới gọi Tần Dã ở lại.

“Tiểu Tần, kể cha nghe về công việc hôm nay của con đi. Hôm nay con có sửa máy kéo không?”

Câu hỏi này có chút không chắc chắn, dù sao thì máy kéo cũng không thể bị hỏng mỗi ngày được.

Cho nên, có đôi khi công việc của kỹ thuật viên cũng khá rảnh rỗi, chỉ khi đến mùa thu hoạch mới bị sắp xếp công việc khác.

Tần Dã kể công việc hôm nay ở trạm máy móc nông nghiệp cho ông ấy nghe.

“Hôm nay con chỉ sửa một cái máy kéo thôi, là một cái máy kéo vừa mới đưa từ thôn khác về trạm, nhưng mà chỉ phải sửa vấn đề nhỏ mà thôi, con có thể giải quyết được.”

Dung Văn Minh nghe con rể nói có thể giải quyết được, đương nhiên rất vui mừng, ông ấy biết người con rể này thông minh lắm mà.

“Vậy bây giờ cha kể cho con nghe một số vấn đề có thể xảy ra nhé.”

Tần Dã nghe thấy cha vợ muốn dạy mình, đương nhiên sẽ không từ chối, anh lập tức gật đầu.

“Được ạ”

“Vậy con đợi một lát, cha đi lấy sổ ghi chép và sách đến đây.” Dung Văn Minh đứng dậy đi vào phòng lấy đồ.

Còn mẹ Dung thì thu dọn bát đĩa và rửa bát, hai anh em song sinh vô cùng hiểu chuyện mà đến giúp bà ấy...

Chỉ còn lại Tần Dã và Dung Yên ngồi yên đó.

Hai vợ chồng nhìn nhau, Dung Yên giơ ngón tay cái lên: “Xem ra hôm nay anh đã làm việc rất tốt.”

Tần Dã nghe thấy vợ anh khen ngợi anh, đôi mắt sáng bừng lên, dái tai lại hơi ửng đỏ.

“Hôm nay chủ yếu là mấy vấn đề nhỏ, anh có thể giải quyết được, nhưng nếu là vấn đề lớn, chắc là anh không giải quyết được đâu.”

“Vậy thì anh chăm chỉ đọc sách đi, còn nữa, học hỏi cha em nhiều một chút.” Dung Yên nghĩ đến chuyện hôm nay, “Đúng rồi, hôm nay Tần Thủ Vọng đến nhà chúng ta rồi, ông ta dẫn theo vợ và con trai nữa, anh biết ông ta đến để làm gì không?”

Tần Dã nghe thấy lời này thì sắc mặt không tốt cho lắm, lập tức tối sầm lại.

“Họ đến gặp cha vợ để học cách sửa máy kéo à?”

Tối qua vợ anh đã đoán đúng chuyện này rồi sao?

Dung Yên gật đầu, “Đúng vậy, bọn họ mặt dày đến nhà mình, muốn cha dạy Tần Ngọc Lương kia cách sửa máy kéo đó, nhưng mà em đã từ chối rồi, lúc cả nhà bọn họ đi về, sắc mặt không tốt cho lắm.”

Tần Dã lập tức nói: “Mặc kệ bọn họ đi.”

Dung Yên nhìn anh, cũng không giấu giếm dự định của mình, cho nên cô lập tức nói suy nghĩ của mình cho anh nghe.

“Em không muốn để ông ta tiếp tục làm đại đội trưởng của cái thôn này nữa, muốn kéo ông ta xuống, đổi người khác làm đại đội trưởng, anh thấy thế nào?”

Tần Dã không ngờ vợ mình lại nghĩ như vậy, đương nhiên là anh đồng ý.

“Anh sẽ lo việc này…”

Dung Yên vốn muốn nói cho anh nghe những chuyện cô nghe ngóng được hôm nay... Đủ để khiến đại đội trưởng Tần Thủ Vọng mất chức vụ hiện tại, không ngờ lại nghe thấy những lời của Tần Dã, không nhịn được nhướng mày.

“Anh lo sao, anh có cách gì à?”

Nếu như anh có cách, sao anh lại phải đợi đến bây giờ chứ?

Dù sao thì, trước đây anh đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ ở cái thôn này, cũng không thấy anh có bất cứ hành động phản kháng nào.

Dường như Tần Dã đoán được cô đang suy nghĩ gì, liền nói rằng:

Đọc truyện chữ Full