Tần Thủ Vọng chính là đại đội trưởng Tần.
Dung Văn Minh bị sự nhiệt tình của ông ấy khiến cho... Ông ấy vội vàng nói: “Tôi cũng chỉ biết một chút mà thôi.”
Sợ trạm trưởng Đỗ lại nói thêm những lời nịnh nọt, ông ấy lại nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Thời gian không còn sớm, máy kéo cần sửa ở đâu? Chúng tôi đi xem trước đã.”
Trạm trưởng Đỗ lập tức nói: “Ở bên kia, tôi dẫn hai người đến đó.”
Ông ấy dẫn đầu đi phía trước, Dung Văn Minh và Tần Dã đi theo sau.
Mấy người bọn họ đến một khoảng sân, có mấy cái máy kéo đang được để ở đó.
“Ở đây có tổng cộng 5 cái máy kéo gặp sự cố. Kỹ thuật viên ở trạm máy móc nông nghiệp của chúng tôi trình độ không cao lắm, có thể khắc phục được một số sự cố đơn giản, nhưng vấn đề lớn hơn một chút, thì không thể nào sửa được.”
“Hơn nữa, cũng chỉ có một người, ngày thường còn phải xuống nông thôn sửa chữa nông cụ nữa.”
“Chúng tôi vốn định lên huyện để mời kỹ thuật viên, không ngờ tình cờ gặp được Tần Thủ Vọng…Đồng chí Dung Văn Minh, chúng tôi thật sự cảm ơn đồng chí đã đến…Chuyện này thực sự đã giải quyết được phiền toái lớn của chúng tôi. ”
“Không cần vội cảm ơn, tôi vẫn cần xem xét vấn đề của những chiếc máy kéo này trước đã, lỡ như tôi không thể sửa chữa được thì sao? Các ông vẫn cần phải lên huyện mời kỹ thuật viên.”
Dung Văn Minh sẽ không nói chắc chắn, mà phải nói rõ cho bọn họ trước, cũng không thể đợi đến lúc không sửa được, mọi người đều xấu hổ.
Trạm trưởng Đỗ nghe xong, cũng hiểu được ý ông ấy muốn nói, cho nên cũng không nói thêm gì nữa.
Nhưng sự mong đợi trên khuôn mặt ông ấy là thật.
Dù sao thì lên huyện để thuê kỹ thuật viên cũng có chút phiền phức.
Kỹ thuật viên bên kia, người nào người nấy cứ như mắt mọc trên đỉnh đầu vậy.
Dung Văn Minh nghe thấy ông ấy không nói lời cảm ơn nữa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ông ấy bước đến bắt đầu kiểm tra vấn đề của máy kéo.
“Tiểu Tần, con đến quay thử máy kéo một chút, cha nghe tiếng trước đã...”
Tần Dã nghe thấy lời của cha vợ, lập tức bước đến làm theo.
Nhưng mà, anh quay rồi mà không có tiếng...
Khi anh quay lần thứ hai, vẫn không có âm thanh nào cả.
Dung Văn Minh ra hiệu anh không cần lắc nữa.
Ông ấy ngồi xổm xuống bên cạnh động cơ để kiểm tra... Tần Dã đi tới nói: “Cha, cái máy kéo này, chắc là ống dầu có vấn đề rồi.”
Dung Văn Minh nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Tần Dã với ánh mắt tán thưởng: “Xem ra, con không chỉ biết một chút, tìm ra vấn đề rất chính xác.”
Sắc mặt Tần Dã hơi đỏ lên, nhìn thấy cha vợ ra hiệu cho anh đi thao tác, cho nên anh cũng không từ chối mà lập tức bắt tay vào làm.
Khoảng chừng mười phút sau, khi Tần Dã dùng tay quay của máy kéo để quay máy kéo lần nữa, lần này có tiếng động.
Hơn nữa âm thanh “Thịch thịch thịch” nghe rất ổn.
Điều này khiến trạm trưởng Đỗ vô cùng vui mừng, “Cái máy này sửa xong rồi à?”
Dung Văn Minh gật đầu, “Đúng vậy, cái máy kéo này đã được sửa xong rồi đó. Đúng rồi, tôi giới thiệu với anh, đây là con rể tôi Tần Dã.”
Trạm trưởng Đỗ vẫn luôn nhìn Tần Dã bắt tay vào sửa chửa, cho nên có ấn tượng rất tốt với anh, “Cậu tên Tần Dã à? Có phải cha cậu là Tần Lập Dân không?”
Tròng mắt Tần Dã khẽ co lại, sau đó gật đầu: “Đúng.”
“Không ngờ cậu thật sự là con trai của Tần Lập Dân. Chẳng trách lúc nãy tôi vừa nhìn thấy cậu đã cảm thấy rất có thiện cảm.” Cũng đúng, lúc nãy sự chú ý của ông ấy đều đổ dồn vào Dung Văn Minh, cho nên không để ý đến người thanh niên này.
Mãi đến khi Tần Dã bắt đầu sửa máy kéo, mới chú ý đến anh.
Ông ấy còn tưởng chàng thanh niên này là đệ tử mà đồng chí Dung Văn Minh dạy dỗ nữa chứ, lại không ngờ rằng cậu ấy lại là con trai của Tần Lập Dân.
Quả nhiên là hổ phụ vô khuyển tử.
Tần Dã nhìn ông ấy: “Chú biết cha tôi à?”
Trạm trưởng Đỗ gật đầu: “Biết, lúc trước khi máy móc ở trạm máy móc nông nghiệp chúng tôi bị hỏng, chính là cha cậu đến sửa đó, cha cậu còn giỏi hơn cả kỹ thuật viên trên huyện nữa đó! Chỉ tiếc là… Ông ấy lại ra đi sớm như vậy.”
Khi ông ấy nói câu cuối cùng, giọng điệu của ông ấy đột nhiên trầm xuống rất nhiều.
Sắc mặt Tần Dã tối sầm lại.
Tâm trạng của trạm trưởng Đỗ cũng chỉ kéo dài trong hai giây.
“Tôi nên nghĩ đến chuyện cậu là con trai của Tần Lập Dân từ sớm mới đúng, vậy thì chắc là cha cậu cũng từng dạy cậu mấy cái này rồi nhỉ, ôi, đều trách tôi bận quá, vậy thì, Tần Dã, cậu có muốn làm việc ở trạm máy móc nông nghiệp của chúng tôi không?”
Tần Dã nghe thấy lời này, có chút ngạc nhiên: “Tôi không làm được đâu, tôi không biết sửa...”
Trạm trưởng Đỗ lập tức ngắt lời anh, “Kỹ thuật của cậu như vậy mà còn không làm được sao? Cái máy kéo mà kỹ thuật viên của chúng tôi không sửa được, không phải cậu đã sửa được rồi đó sao? Cậu đến trạm máy móc nông nghiệp của chúng tôi làm, tôi sẽ trả cho cậu ba mươi đồng một tháng, sau khi trở thành nhân viên chính thức, tiền lương một tháng ba mươi lăm đồng.”
Ông ấy không tin Tần Lập Dân không dạy con trai mình chút nào.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 313
Chương 313