“Đồ ác độc Tần Phú Lâm đó còn ngụy trang mình thành người tốt…..Không chỉ dùng số tiền ít nhất mua về công việc của cha chồng tôi, còn giả làm người tốt cố ý tiếp cận ba anh em Tần Dã.”
“Ba anh em Tần Dã bị người ta đồn là sao chổi, là thứ xui xẻo đều do Tần Phú Lâm đứng đằng sau âm thầm truyền ra. Mục đích của ông ta chính là muốn để tất cả mọi người trong thôn cô lập ba anh em, sau đó ông ta sẽ đối tốt với họ, để họ coi kẻ thù g.i.ế.c cha như ông ta thành ân nhân của mình.”
“Hiện tại, vợ của đồ ác nhân như ông ta còn mang theo ba đứa con đi yêu cầu Tần Dã tha cho ông ta, thả ông ta về nhà? Tôi thấy tốt nhất là bà nên về nằm mơ đi thì khả thi hơn đấy.”
“Trước tiên không nói đến Tần Dã không có cái quyền này, chỉ đơn giản nói đến nếu như thật sự kẻ độc ác hơn cả bọ cạp như Tần Phú Lâm được thả ra ngoài thì thôn dân của đại đội này có thể an tâm sống chung được sao?”
Mấy thôn dân tưởng tượng đến ngày sau phải sinh hoạt chung với kẻ g.i.ế.c người như Tần Phú Lâm…..thì lập tức bị dọa đến run rẩy.
Trời ơi, thứ ngoan độc như thế, nếu như lỡ có xảy ra xung đột cái gì với ông ta thì không phải sẽ bị ông ta tìm cơ hội g.i.ế.c c.h.ế.t à?
Không được, tuyệt đối không thể để loại người như vậy sống ở trong thôn được.
Vợ Tần Phú Lâm nhìn đám người đột nhiên lùi ra sau cách bà ta một đoạn dài, trong mắt tràn ngập sợ hãi, chán ghét cùng với bài xích.
Nhưng chẳng thể làm gì, chỉ đành bất chấp nói tiếp: “Không thể nào, chồng tao tuyệt đối không phải là loại người như vậy….Là các người hãm hại…..”
“Thủ đoạn của công an trinh sát không phải để chưng chơi cho vui, Tần Phú Lâm làm nhiều chuyện ác như vậy đương nhiên sẽ có ngày bị phanh phui, đây chính là thiên lý sáng tỏ, ở ác gặp dữ, pháp luật sẽ không bao giờ buông tha cho một tên tội phạm nào cả.”
Nói tới đây, ánh mắt Dung Yên đột nhiên lạnh xuống: “Bà vì một kẻ ác độc như vậy chạy đi cầu tình……Chẳng lẽ bà chính là đồng lõa của Tần Phú Lâm?”
Những người khác nghe thấy hai chữ “đồng lõa”, lập tức cảm thấy rất có khả năng, liền tức giận trừng mắt nhìn về phía vợ Tần Phú Lâm.
Vợ Tần Phú Lâm nghe thấy hai chữ “đồng lõa” thì cũng bị dọa cho hết hồn.
“....Mày nói bậy, tao không phải, tao không biết gì hết, tao….”
Dung Yên cười lạnh: “Nếu bà không phải là đồng lõa thì tại sao phải bất chấp tất cả cầu xin cho ông ta chứ?”
Sắc mặt bà ta trắng bệch.
Vì sao bà ta phải đi cầu xin ư? Đương nhiên là bởi vì Tần Phú Lâm là chồng của bà ta, là cha của ba đứa trẻ.
Chỉ là lúc này bà ta bị mấy lời của Dung Yên dọa cho c.h.ế.t khiếp rồi, lời biện giải như nghẹn lại ở trong cổ họng, làm thế nào cũng không nói ra được.
Dung Yên nhìn sắc mặt trắng bệch của bà ta, thanh âm lành lạnh: “Tôi thấy chuyện này phải báo lên đồng chí công an mới được….”
Báo công an sao? Vợ Tần Phú Lâm bị dọa đến hồi hồn.
“......Tôi không có, không phải tôi…..Tôi không cầu xin nữa……”
Bà ta vừa lăn vừa bò đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy trối chết.
Dung Yên nhìn bóng dáng chật vật dị thường kia, lạnh lùng thu hồi lại tầm mắt, sau đó nhìn sang ba đứa trẻ vẫn đang quỳ, đứa lớn nhất cũng đã 15 tuổi, đứa nhỏ nhất thì mới 9 tuổi.
Cô nhìn chúng nó, không mặn không nhạt hỏi: “Sao, các ngươi cũng muốn cầu xin cho người đàn ông ác độc đó à?”
Ba đứa trẻ cũng không phải là nghe không hiểu tiếng người, đương nhiên biết phân biệt tốt xấu.
Mẹ chúng nó đã chạy đi, bỏ lại chúng nó ở đây rồi, chúng nó còn cầu xin cái gì nữa?
Ba đứa nhanh chóng đứng dậy, kéo nhau chạy mất.
Mọi người:....
Đám người quay sang nhìn về phía Dung Yên.
Có người nhịn không được tò mò hỏi: “Vợ Tần Dã này, vừa nãy cô nói…..Tần Phú Lâm hại c.h.ế.t cha chồng cô…..chuyện này là thật sao?”
Những người khác thấy anh ta hỏi vậy, đồng thời đều dựng lỗ tai lên.
Tầm mắt Dung Yên quét qua đám người một vòng: “Đương nhiên là thật rồi, Tần Phú Lâm đã bị phán quyết, một tuần sau sẽ chấp hành, còn có thể là giả được sao? Nếu các người không tin chuyện này thì có thể đi hỏi đại đội trưởng, ông ấy cũng biết chuyện này…..”
“À, đại đội trưởng đứng đằng sau các người kia.” Dung Yên vươn tay chỉ vào Tần đại đội trưởng đang đứng ẩn mình ở phía sau.
Mọi người vừa nghe vậy lập tức sôi nổi quay qua đằng sau xem, quả thật nhìn thấy đại đội trưởng vẫn luôn im lặng không nói gì.
Tần đại đội trưởng:....
Mẹ nó, sao lại ném cái nồi này lên đầu ông ấy rồi?
Vợ Tần Dã có phải không được phúc hậu lắm hay không? Sao tự nhiên lại lôi cả ông ấy vào cơ chứ?
“Đại đội trưởng, ông mau nói đi, chuyện Dung Yên nói là thật sao? Cha Tần Dã c.h.ế.t không phải là chuyện ngoài ý muốn mà là bị Tần Phú Lâm làm hại?”
Các người hỏi tôi làm cái quái gì chứ?
Giương mắt nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của kẻ đầu têu ở phía bên kia, ông ta lập tức cảm thấy đầu mình có hơi đau.
Biết chuyện này không nói rõ là không thể nào.
Vì thế ông ta đành gật đầu: “Đúng vậy, công an đã điều tra rõ ràng rồi, cho nên phán án tử hình.”
Mọi người lập tức nghẹn họng nhìn nhau trân trối.
Trên mặt đều là không thể tưởng tượng nổi.
Vốn dĩ còn có một tia nghi ngờ Dung Yên đang nói dối.
Hiện tại ngay cả đại đội trưởng cũng bảo với bọn họ rằng, chuyện này là thật.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 303
Chương 303