"Cậu……" Ông Tần tức đến cao huyết áp.
Lúc này, đại đội trưởng Tần mở miệng, "Ông Tần, việc này ông không cần nói nữa, nghe theo bọn họ đi. Chuyện này cả thôn đều đã biết, ông làm loạn lên thì có nghĩa gì sao?"
Ông Tần: ……
"Cứ như vậy đi, tôi trả một trăm đồng tiền, buổi tối đại đội trưởng giúp tôi gọi người đào mộ."
Anh ấy vừa nói ra lời này, đừng nói gì nữa — sức hấp dẫn của tiền là rất lớn.
Không được, ngay cả đại đội trưởng đều không sợ, ông ấy cũng muốn đăng kí đi đào.
"Việc này, một lát nữa tôi sẽ hỏi người trong thôn, nếu có người đồng ý đi làm, thì để cho bọn họ cùng đi, tìm mười người chắc là đủ rồi?"
Thật ra, năm người là đủ rồi, cũng không được, rốt cuộc vẫn là đi đào mộ, nhiều người một chút cũng coi như là tiếp thêm can đảm cho nhau.
Phân chia tiền ra, còn có thể lấy được hai mươi đồng tiền……Đây chính là tương đương với một tháng tiền lương của công nhân nhà máy ở trấn trên.
Ai mà không muốn làm chứ?
Ông ấy đã nhìn ra, người anh họ này của Tần Dã hoàn toàn là một người phá gia chi tử! Ném tiền ra cũng không chớp mắt lấy một cái……Nói khó nghe, thì chính là một đứa con phung phí.
"Được, việc này đội trưởng cứ sắp xếp giúp tôi là được." Tần nhị gia không thèm để ý những chi tiết này, chỉ có ba người là anh ấy, Tần Dã và La Thành thì chắc chắn là làm không được.
Ông Tần cảm thấy mình không cần thiết phải ở lại nữa.
Mà lúc này, Tần nhị gia lại đột nhiên nhớ đến điều gì, "Tần Dã, nếu không, thì đào luôn cả mộ của cha mẹ cậu đi? Đến lúc đó thì cùng nhau mang về Kinh Thị, như vậy thì cũng có thể chôn trong phần mộ tổ tiên của nhà họ Tần chúng ta."
Tần Dã: ……
Tần nhị gia cảm thấy ý tưởng này khá tốt, "Chắc chắn cha cậu cũng hy vọng có thể nhận tổ quy tông, nhất định cũng sẽ muốn ở bên cạnh bà nội của cậu."
Nhiều thêm nữa, thì anh ta không tiện nói, nếu như lộ liễu quá thì sẽ thành phong tin.
Vốn dĩ ông Tần đã đứng dậy rời đi, nghe được lời này thì ông ta lại lập tức nổi giận.
"Không được, Tần Lập Dân là con trai của tôi……Không được mang đi……"
Nếu như mà đi hết rồi, vậy thì sẽ không còn quan hệ gì nữa.
Lúc này, Tần Phú Lâm vẫn không nói chuyện mở miệng ra ngăn cản, "Dù thế nào thì anh cả của tôi……Cũng coi như là con nuôi của cha tôi, người đã chết, không nên di dời mộ vẫn tốt hơn, tin rằng anh cả tôi cũng không muốn."
Tần Dã lạnh lùng mở miệng, "Cha ruột của cha tôi vẫn còn, nhất định ông ấy muốn quay về với cha ruột, người con trai là tôi tất nhiên sẽ đồng ý."
"Tần Dã, cậu đừng có mà tự làm chủ, đào mộ chính là chuyện đại sự……" Tần Phú Lâm vẫn muốn khuyên.
Nhưng mà Tần nhị gia không kiên nhẫn nghe những lời này, "Các người đây là muốn để cho tôi tính đến chuyện năm đó chú tôi bị ngược đãi, còn năm lần bảy lượt thiếu chút nữa bị đánh c.h.ế.t hả?"
Tần Phú Lâm: ……
Người có thể ngồi ở đây bàn chuyện thì tuổi tác cũng tương đối lớn, đối với việc năm đó Tần Dân Lập bị đánh……Chẳng sợ thời gian trôi qua lâu như vậy thì ít nhiều gì bọn họ vẫn còn chút ấn tượng.
Cho nên nói, ông Tần thật sự không xứng đáng làm cha, ông ta làm sao lại không biết xấu hổ nhắc đến chuyện này? Cứ để người thân đào lên đi!
Tần nhị gia không muốn nghe đôi cha con này nói nữa, "Nói khó nghe một chút, là các người không xứng đáng làm cha, làm một người cơ bản nhất cũng không xứng, làm người ít nhất cũng phải có tấm lòng thiện lương, mà các người……"
Tầm mắt sắc bén quét ở trên người bọn họ một vòng, "Các người còn không bằng heo chó, ít nhất chúng nó cũng sẽ không ngược đãi một đứa trẻ vị thành niên, cũng sẽ không hút m.á.u nó."
Tuy rằng lời anh ấy đều nói ra từ sự thật cuộc sống, nhưng một số người cảm thấy có chút quá đáng, sao lại mắng người khác đến mức này chứ?
Nhưng mà khí thế của anh ấy quá cường đại, những người khác ở đây không dám hé răng.
Người này nhìn là biết không dễ chọc.
Tần Phú Lâm bị mắng đến mặt đỏ bừng……Đây là lần mất mặt nhất trong cuộc đời ông ta.
Ông Tần lại càng không thể hận có thể lập tức ngất xỉu.
Thế mà lại dám mắng ông ta không bằng heo chó……Anh ta vẫn là một người thành phố, giáo dưỡng đâu? Không có hả?
"Được rồi, nếu hôm qua đã viết hai nhà không có bất cứ quan hệ gì, vậy thì cha con các người cũng không cần nhiều lời, nhanh chóng đi về đi!"
Đại đội trưởng Tần nói lời này hoàn toàn vì muốn tốt cho hai cha con này, nhìn người đàn ông lợi hại này thì có thể mắng c.h.ế.t người với một cái miệng.
Hơn nữa lúc mắng người cũng không hề cố kỵ, kiêu ngạo như vậy thật đúng là hiếm thấy.
Ai là đối thủ của anh ấy chứ?
Càng miễn bàn là hai cha con đang đuối lí này.
Về nhà sớm một chút, còn có thể nghe chửi ít một chút.
Ông ấy đưa mắt ra hiệu cho Tần Phú Lâm, "Phú Lâm, mau đỡ cha cậu trở về."
Tần Phú Lâm nhìn thoáng qua hướng Tần Dã, lại thấy vẻ mặt hờ hững của anh.
Ông ta biết chỉ có thể dẫn cha đi trước.
"Cha, chúng ta đi thôi!" Ở lại cũng chỉ thêm mất mặt xấu hổ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 236
Chương 236