Hôm nay anh đã có thể đứng dậy đi lại một chút, không còn bao nhiêu đau đớn, trong lòng đương nhiên hiểu rõ, anh khôi phục quá nhanh.
Thậm chí nhanh đến mức anh có hơi hoài nghi, liệu có phải thực ra mình không hề bị thương một chút nào hay không.
Dung Yên cười không đáp, nếu thuốc kia không tốt thì chẳng phải quá có lỗi với bàn tay vàng ông trời cấp cho cô hay sao?
“Chắc anh nằm thêm mấy ngày nữa là khỏi hẳn rồi.” Tần Dã thật sự không muốn tiếp tục bất động trên giường chút nào.
Dung Yên hừ lạnh một tiếng: ”Khi nào khỏi hẳn, anh nói không tính, em nói mới tính.”
Tần Dã nhìn cô:”.....Được, đều nghe em.”
Buổi tối đi ngủ vẫn là thời khắc Dung Yên thấy không tự nhiên nhất.
Tần Dã mặc dù là đồ gà bệnh, nhưng cảm giác tồn tại của anh thì lại không thấp chút.
Hơn nữa, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao trong phòng này không có lò sưởi, bản thân ai kia đã là một cái lò di động rồi.
Chuyện này cũng không có gì, quan trọng là, sáng hôm sau tỉnh dậy, Dung Yên phát hiện cả người mình đều dính chặt lên anh.
Lúc hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Dung Yên chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống dưới đất trốn đi.
Tần Dã nhìn thấy cô ngượng ngùng, tâm tình có hơi vui sướng.
“Dậy rồi sao, em muốn rời giường hả? Nhưng bên ngoài lạnh lắm, hay là nằm thêm chút nữa đi?”
Dung Yên lập tức đè lại tất cả ngượng ngùng về, tỏ vẻ trấn định nói: ”Không được, phải dậy thôi, hôm nay người trong thôn còn qua nhà mình làm việc đấy.”
Tần Dã thực sự rất thích cái cách mà cô nhắc đến hai chữ “Nhà mình.”
“Vậy em vất vả rồi.”
“Ừm, quả thật rất vất vả! Vì vậy sau này anh phải nghe lời em.” Ví dụ như nếu sau này em nói muốn rời đi, anh tuyệt đối không được ngáng chân ngăn cản.
Đương nhiên, nếu cô thật sự muốn rời đi…..Anh ngăn không nổi.
Trên đời này nếu thứ gì có thể giữ lại cô…..Vậy chỉ có duy nhất 1 nguyên nhân, chính là cô nguyện ý.
Trước mắt, cô cũng chẳng qua chỉ là yêu một chút gương mặt cùng dáng người của Tần Dã mà thôi, những thứ khác, một tia ý niệm cô đều không có.
Trên đời này làm gì có nhiều nhất kiến chung tình đến thế.
Đôi mắt Tần Dã hơi sáng lên: ”Được, đều nghe theo em.”
Chỉ cần cô đồng ý sống cùng với anh, nghe lời cô không phải là chuyện anh nên làm hay sao?
Dung Yên:....
Cô chỉ là thuận miệng nói, cũng không cần anh nghiêm túc đến vậy.
“.....Em dậy đây.” Có chút không dám đối diện với ánh mắt của đối phương.
Cô cũng không phải loại người thần kinh thô, không phải không nhìn ra được người này đối với cô có nảy sinh tình cảm.
Nhưng cô còn chưa suy xét kỹ tương lai sẽ đi như thế nào, cho nên, chuyện này tạm thời cô không dám để ở trong lòng.
Nghĩ như vậy, tâm trạng phập phồng cũng dần bình ổn trở lại.
Từ ổ chăn ấm áp chui ra, cái lạnh bên ngoài khiến cả người cô run lên.
Lúc này, cô thật sự rất nhớ ổ chăn ấm áp ở phía sau.
Tần Dã nhìn cô run rẩy, có hơi đau lòng, căn phòng này của anh quả thực khá lạnh.
Dung Yên vội vã mặc quần áo lên người.
Tần Dã thấy cô đang muốn ra ngoài, bỗng gọi lại: ”Vợ ơi, em chờ một chút.”
Dung Yên nhìn về phía anh: ”Sao vậy?”
Tần Dã rút một bản vẽ từ dưới gối ra đưa cho cô: ”Cái này em có ưng ý không?”
Bản vẽ anh đưa cũng không phải loại khó hiểu gì, Dung Yên vừa nhìn đã tưởng tượng ra được.
Cô hỏi: ”Anh vẽ nó sao?”
Vẽ khi nào nhỉ? Sao cô lại không biết?
“Đêm qua tùy tiện làm, em xem có được không? Cần sửa chỗ nào thì nói anh anh sửa lại.”
Dung Yên nhìn tờ giấy lần nữa, bản vẽ này cơ bản đều đã thỏa mãn yêu cầu của cô.
Dù sao với trình độ của thời đại này, làm được như vậy là hết sức rồi.
“Không tồi, dùng cái này đi. Không ngờ anh lại có thiên phú hội họa như vậy đấy.”
Tần Dã thấy cô hài lòng, khóe miệng không tự chủ được cong lên, có hơi kiêu ngạo khoe khoang: ”Cha anh vẽ còn đẹp hơn.”
Dung Yên nghe anh nói vậy, có chút tò mò cha anh là người thế nào.
Nhưng mà bây giờ không phải lúc nói chuyện đó, cho nên cô bảo: ”Vậy em đi ra ngoài trước.”
Sau khi cô ra khỏi phòng, liền phát hiện hai nhóc con so với cô còn dậy sớm hơn.
“Chị dâu.” Tần Mai nhanh miệng chào hỏi trước.
“Chào buổi sáng.” Dung Yên nhìn thấy cô bé, tâm tình càng thêm tốt đẹp.
Tần Dư từ bên cạnh đi tới: ”Trong nồi còn nước ấm đó.”
“Được, vậy chị đi rửa mặt trước.” Dung Yên cũng không có thói quen mang bộ dáng vừa mới rời giường của mình chạy đi nói chuyện với người khác.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 90
Chương 90