Trong lúc đánh nhau anh sơ xuất không chú ý có một người đang ở phía sau mình cầm một cây gậy to. Không nằm ngoài dự đoán, cây gậy ấy được giơ cao lên không trung rồi đập thẳng vào đầu khiến anh choáng ván.
Toàn bộ quá trình xảy ra chỉ có vài giây nhưng nó cũng đủ làm cho con người ta phải đau đớn. Cố chịu cơn đâu trên đầu, Huân Phong xoay người lại đạp thật mạnh vào bụng của tên lúc nãy cầm gậy khiến cho hắn ngã xuống đất.
Dòng chất lỏng từ trên đầu anh dần chảy xuống, khung cảnh mơ hồ. Trước khi anh ngã xuống nền gạch thì Diệp Viên Hy đã đánh xong mấy tên phía bên này rồi chạy lại đỡ anh.
Rồi cô lại cảm nhận được nơi mũi mình có một dòng chất lỏng màu đỏ đang chảy ra. Vài tên xã hội đen thấy tình trạng của cô không ổn nên bọn chúng nhân cơ hội mà chụp lấy cây gậy rồi đánh thẳng vào người, vào đầu của hai người.
Đúng lúc này thì Minh Kỳ từ bên ngoài kéo theo tầm mười người chạy vào rồi khung cảnh xung quanh cô dần mờ nhạt còn anh thì không biết đã ngất đi từ lúc nào.
Rất nhanh sau đó hai người được đưa vào bệnh viện và cấp cứu.
Khi tĩnh lại một lần nữa thì đầu cô đau như búa bổ, không gian trước mắt chỉ là một màn trắng xóa mặc dù là như vậy nhưng cô vẫn nghe rất rõ được tiếng khóc của mẹ mình và tiếng cha mình đang đi gọi bác sĩ.
Vậy là mọi người đã biết chuyện cô bị bệnh rồi sao, cô biết cây kim dấu trong bọc thì cũng có ngày sẽ lồi ra nhưng cô lại không ngờ là ngày này lại đến nhanh như thế.
Không biết hiện giờ anh thế nào rồi, cô chỉ nhớ được là mình đã kịp thời đỡ anh dậy rồi thì bệnh của mình lại tái phát rồi ăn hẳn mấy gậy luôn.
Hiện giờ đôi mắt cô chỉ là một màu trắng xóa, cả người mệt mỏi như đeo chì nên cuối cùng, lại rơi vào giất ngủ sâu.
Trong cơn mơ cô nhìn thấy hình ảnh của ba mẹ, Diệp Tử Kiệt, Mạn Mạn và nhiều người bạn thân thiết đang đứng trước ngôi mộ của mình với một nét mặt u buồn.
Lúc này Diệp Viên Hy muốn đưa tay chạm vào họ, cô muốn nói cho biết rằng bản thân mình đang ở đây, ở gần họ như điều đó là không thể.
Cái cảm giác bất lực tràn lan toàn thân khiến cô khó chịu mà ngã khụy xuống đất rồi sau đó cô nhìn thấy từng người từng người một rời đi, không gian xung quanh cô cũng vì vậy mà trở nên u tối và cô quạnh.
Trời dần chuyển về đêm, khung cảnh hoang sơ, nơi đây chỉ toàn là những ngôi mộ bị khuất mình trong bong tối. Những cơn gió thổi qua khiến ngọn cỏ dại khẽ đung đưa làm cho cô cảm thấy sợ hãi.
Lại một lần nữa anh sáng chiều xuyên qua màn đêm rồi dọi thẳng vào đôi mắt cô. Khung cảnh phía trước mờ ảo rồi dần hiện ra.
Hình ảnh Hàn Chiêu Dạ đang mặt một bộ quần áo trắng đứng nơi cửa sổ, đôi mắt của anh như vô định mà nhìn ra ngoài không gian xa xăm kia.
Xung quanh anh là một căn phòng rất đẹp, khắp nơi trong căn phòng đều là một màu trắng, khung cảnh anh đang nhìn cũng rất đẹp nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy bóng lưng anh lại phản phất một nỗi niềm gì đó.
Đứng ở cửa sổ được một lúc thì anh quay người đi ra ban công rồi trèo qua lan can rồi nhảy xuống.
Lúc nãy cô muốn chạy về phía trước kéo anh lại nhưng cuối cùng thứ cô chạm được chỉ là khoảng không vô đinh mà thôi.
Nhìn anh từ từ ngã xuống dưới mà tim cô đau nhói. Cô rất muốn xuống dưới kia xem anh như thế nào nhưng đôi chân cứng ngắt, không thể nào duy chuyển được và thế là cô cứ đứng trên ban công bất lực nhìn xuống dưới, nới thân xác anh đang nằm ở dưới kia với rất nhiều máu đang chảy ra.
Chẳng qua được bao lâu thì tiếng còi xe cấp cứu vang lên inh ỏi khiến cho Diệp Viên Hy giật mình tĩnh lại.
Lần này đầu cô cũng bớt đau hơn lần trước, mắt còn khá nhòe nhưng tình trạng đã ổn hơn lần trước.
Mùi thuốc khử trùng nòng nặc bay vào mũi khiến cho cô nhận biết được là mình đang ở đâu. Không biết giờ này anh như thế nào rồi.
Trước khi bản thân mình ngất đi cô nhớ rằng đầu anh chảy rất nhiều máu nhưng chắc là anh không sao đâu vì cô biết anh là một người đàn ông mạnh mẽ, có sức chịu đựng giỏi nên bao nhiêu đó chỉ khiến anh nằm trên giường vài ngày mà thôi.
Còn cô thì đúng thật là thê thảm mà, chỉ ăn có mấy cây gậy thôi mà cảm giác được như bản thân mình già đi cả chục tuổi vậy, toàn thân điều ê ẩm hết.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 174: Bất lực
Chương 174: Bất lực