"Nguyên Hạo, anh đặt tên cho con đi." Tôi nói.
Chu Nguyên Hạo nhìn khuôn mặt đứa bé, trầm tư hồi lâu, rồi nói: "Vẫn gọi là Hi đi, "Hỏi chinh phu về đường trước, hận ánh bình minh le lói"."
Tôi khẽ cười: “Con trai tên Hi (熹) có nghĩa là ánh sáng ban mai, chữ ‘Hi’ trong tên Tiểu Hi (小曦) cũng là ánh sáng ban mai. Em hiểu rồi, Nguyên Hạo, thật là một cái tên hay.”
(熹 (Hi): Ý nghĩa là ánh sáng dịu dàng, rạng rỡ nhưng thường thiên về sự thịnh vượng, sáng sủa. 曦 (Hi): chỉ ánh sáng buổi bình minh, ánh sáng mặt trời buổi sớm. Hai chữ có sự khác biệt về sắc thái, nhưng Khương Lâm đang muốn nhắc đến sự tương đồng về ý nghĩa.)
Trong mắt Chu Nguyên Hạo hiện lên một nỗi buồn man mác, còn có một tia hy vọng le lói.
Mặc dù thân thể tôi bây giờ đã rất mạnh mẽ, nhưng sinh con dù sao cũng là một việc tốn sức, khiến tôi rất mệt mỏi.
Tôi ngủ thiếp đi, cũng không biết đã qua bao lâu. Đột nhiên cảm thấy có người trong phòng, tôi mở mắt ra, nhìn thấy Vân Kỳ.
Anh đứng tựa cửa sổ lặng lẽ nhìn tôi, khóe miệng mang theo một nụ cười nhàn nhạt: "Chúc mừng, Tiểu Lâm."
Tôi nhìn xung quanh, Chu Nguyên Hạo và con đều không có ở đây, có lẽ là đã được đưa đi tắm rồi.
Từ khi Tiểu Hi đi, Vân Kỳ mỗi ngày đều đến xem hạt giống trong đĩa bạch ngọc, nhưng anh đều chọn lúc Chu Nguyên Hạo không có ở nhà mới đến, mỗi lần cũng chỉ xem vài phút rồi lại rời đi.
"Cảm ơn." Tôi khẽ nói, cả đời này, tôi nợ anh quá nhiều.
Anh lấy ra một viên ngọc trắng, đưa cho tôi: "Đây là Long Châu của Giao Long Vương dưới biển. Để Tiểu Hi đeo hàng ngày, nó sẽ tự động tụ tập linh khí, từ nhỏ đã nuôi dưỡng cơ thể cho con bé."
Giao Long Vương dưới biển?
Tôi thầm kinh ngạc, trước đây nghe nói Đông Hải xuất hiện rất nhiều Giao Long quấy nhiễu tàu thuyền qua lại, nhưng thực lực của Giao Long quá mạnh, quân đội tổ chức nhiều lần vây quét đều không thành công.
Vân Kỳ lại đi giết Giao Long Vương?
"Cái này... quá quý giá." Tôi xua tay.
Vân Kỳ nói: "Chính vì quý giá, mới có thể lấy ra tặng cho Tiểu Hi."
Tôi thở dài trong lòng, tình cảm của Vân Kỳ dành cho Tiểu Hi, tuyệt đối không ít hơn tôi và Chu Nguyên Hạo.
Tôi nhận lấy Long Châu, nói: "Vậy em thay Tiểu Hi cảm ơn anh."
Vân Kỳ lại lấy ra một cây thuốc, tôi vừa nhìn, hai mắt lập tức sáng lên, đây không phải là Cửu Nguyệt Thảo sao?
Sau khi thế giới ổn định, tuy rằng động thực vật dị biến không còn xuất hiện nữa, nhưng do linh khí dồi dào, đã xuất hiện không ít linh thực quý hiếm, rất nhiều linh thực trước đây chỉ mọc ở Địa Ngục.
Cửu Nguyệt Thảo là một loại linh thực cực kỳ quý hiếm, có thể khôi phục nguyên khí, nuôi dưỡng cơ thể, kéo dài tuổi thọ, quan trọng nhất là: nó là một trong những nguyên liệu quan trọng để luyện chế đan dược Diên Thọ Đan.
Diên Thọ Đan cực phẩm có thể kéo dài tuổi thọ 20 năm, ngay cả Diên Thọ Đan hạ phẩm cũng có thể kéo dài tuổi thọ bốn năm, đối với những người sắp hết thọ mệnh, nhưng vẫn chưa đột phá cảnh giới mà nói, đây là một sự cám dỗ lớn đến nhường nào.
Vì vậy, Cửu Nguyệt Thảo vừa được phát hiện đã bị nhà nước và một số đại môn phái bao thầu, chỉ tiếc là không ai biết luyện Diên Thọ Đan, chỉ có thể ăn sống.
Nếu ăn cây thuốc này, nhiều nhất cũng chỉ có thể kéo dài tuổi thọ ba năm, vì vậy mọi người đều đang tìm cách tìm kiếm đan phương của Diên Thọ Đan.
Hiện nay, muốn có được một cây Cửu Nguyệt Thảo ở nhân gian quả thực không đơn giản.
Vì đã nhận Long Châu của Vân Kỳ rồi, nếu từ chối cây thuốc nữa thì có vẻ giả tạo, tôi gật đầu, cảm kích nói: "Vân Kỳ, cảm ơn anh."
Vân Kỳ khẽ mỉm cười: "Chu Nguyên Hạo sắp về rồi, anh nên đi đây."
Anh xoay người lại, tôi nhìn bóng lưng anh, cảm thấy chua xót: "Ngày mười lăm tháng sau là sinh nhật của anh, anh muốn quà gì?"
Vân Kỳ khựng lại, ngạc nhiên quay đầu nhìn tôi: "Em... còn nhớ?"
"Đương nhiên em nhớ." Tôi thở dài, "Chưa bao giờ quên."
"Thì ra em còn nhớ." Anh cũng thở dài một hơi, "Anh đều đã quên rồi. Nếu vậy, quà, anh muốn món quà mà em đã tặng anh hơn một ngàn năm trước, món quà cuối cùng."
"Là một viên Kim Hoàn Đan." Tôi nói, "Anh bây giờ đã không cần dùng đến nó nữa rồi."
"Không sao, chỉ cần là em tặng, anh đều thích." Vân Kỳ nở nụ cười vui vẻ trên mặt, biến mất bên cửa sổ.
Tôi biết, anh chỉ muốn xem, tôi có còn nhớ những khoảng thời gian chúng tôi sống cùng nhau hay không.
Chu Nguyên Hạo bước vào, sắc mặt u ám.
"Vân Kỳ lại đến sao?" Anh không vui nói.
Tôi gật đầu, đưa hai món đồ cho anh xem: "Đây là đồ anh ấy tặng chúng ta."
Chu Nguyên Hạo im lặng một lúc, không nói gì.
"Nguyên Hạo, anh sao vậy?" Tôi tò mò hỏi.
"Họ đã phá hủy liên minh Địa Ngục, bắt được Chu Vân Mộc." Chu Nguyên Hạo nói. Edit: FB Frenalis
Lòng tôi chùng xuống, tám tháng này, chúng tôi hầu như không quan tâm đến chuyện bên ngoài, nhưng cũng nghe nói các đại môn phái cùng nhau liên thủ, chuẩn bị vây quét liên minh Địa Ngục.
Không ngờ, họ lại thành công nhanh như vậy.
Chu Nguyên Hạo nhẹ nhàng đặt con trai vào nôi: "Tôn Chấn vừa gọi điện đến, hỏi anh nên xử lý thế nào."
Tôi hỏi: "Vậy anh còn tình cảm với ông ta không?"
Chu Nguyên Hạo nhìn đứa con trai trong nôi, nhẹ nhàng đung đưa nôi: "Anh muốn gặp ông ta một lần."
"Được, em đi cùng anh."
*****
Lúc gặp Chu Vân Mộc, hắn ngồi trong một căn phòng trắng toát, cả căn phòng chỉ có một cái giường, hắn trông có vẻ tiều tụy, cằm có một lớp râu xanh. Hai tay hắn bị còng, chiếc còng đó được chế tạo đặc biệt, có thể phong ấn quỷ khí trong cơ thể hắn.
Tôi và Chu Nguyên Hạo đứng cạnh cửa, hắn chậm rãi quay đầu lại, đột nhiên đứng bật dậy, gắt gỏng nói: "Các ngươi còn đến làm gì? Đến xem ta thảm hại thế nào sao?"
Chu Nguyên Hạo nói: "Tất cả những gì ông có ngày hôm nay, đều là do ông tự chuốc lấy."
Chu Vân Mộc tràn đầy hận ý nhìn chằm chằm anh: "Tại sao? Tại sao ngươi có thể hạnh phúc như vậy? Tại sao có người vợ yêu ngươi, tại sao có cả con trai và con gái? Ngươi, ngươi đã hại chết mẹ của ngươi, ngươi đã hại chết người phụ nữ ta yêu nhất!"
Sắc mặt Chu Nguyên Hạo hoàn toàn sa sầm: "Yêu? Ông có tư cách gì nói chữ yêu này? Ông cho rằng tôi đến tìm ông để báo thù, vì vậy ông cố tình lạnh nhạt tôi, lạnh nhạt mẹ tôi, còn ở bên ngoài lăng nhăng với người phụ nữ khác, Chu Nguyên Chính chỉ nhỏ hơn tôi ba tuổi! Ông có tư cách gì nói yêu bà ấy?"
"Câm miệng!" Chu Vân Mộc bị anh chọc trúng chỗ đau, tức giận gầm lên "Đồ nghịch tử! Câm miệng cho ta!"
Chu Nguyên Hạo tiếp tục lạnh giọng nói: "Bây giờ ông trải qua ngàn vạn sóng gió, mới thấy mẹ tôi là tốt nhất sao? Muộn rồi, quá muộn rồi. Chu Vân Mộc, từ rất lâu trước đây tôi đã không còn coi ông là cha tôi nữa, hôm nay đến đây là vì mẹ tôi, thay bà ấy nhìn xem, người đàn ông đã phản bội bà ấy, đến cuối cùng hối hận thế nào."
"Ngươi!" Chu Vân Mộc gầm lên, đột nhiên hắn bật cười: "Vậy thì có quan hệ gì? Dù sao ta cũng sắp gặp lại Thiều Nhi rồi, bọn họ giết ta, ta sẽ được đoàn tụ với bà ấy, đến lúc đó, ta tự nhiên sẽ dùng thời gian dài đằng đẵng để bù đắp cho bà ấy, ta sẽ cùng bà ấy sống bên nhau, sống cuộc sống thần tiên quyến lữ."
Chu Nguyên Hạo lại rất bình tĩnh, ánh mắt tràn đầy thương hại nhìn hắn: "Rất tiếc, mẹ tôi đã đầu thai chuyển thế từ nhiều năm trước rồi, còn ông, sẽ bị đánh xuống Địa Ngục, chịu đựng những hình phạt tàn khốc trong Địa Ngục hàng trăm năm. Ông vĩnh viễn đừng hòng gặp lại bà ấy nữa."
Chu Nguyên Hạo nắm tay tôi, nói: "Chúng ta đi thôi."
Chu Vân Mộc đuổi theo hai bước, nhưng bị cùm chân làm vướng chân suýt ngã nhào, hắn lớn tiếng gọi: "Thiều Nhi yêu ta như vậy, bà ấy nhất định rất muốn gặp ta, ngươi nhẫn tâm để bà ấy đau lòng sao?"
Chu Nguyên Hạo dừng bước, quay đầu nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Lúc mẹ tôi bệnh nặng không qua khỏi, ông ở đâu? Ông đang ở cùng người phụ nữ đó, cùng hai mẹ con họ hưởng thụ niềm vui gia đình. Lúc mẹ tôi bệnh, ông có đến thăm một lần nào không? Không, chưa từng. Trước khi bà ấy mất, bà ấy đã hoàn toàn tuyệt vọng với ông. Bà ấy nói với tôi, vĩnh viễn vĩnh viễn, bà ấy không muốn gặp lại ông nữa."
"Không!" Phía sau truyền đến tiếng gầm thét thảm thiết của Chu Vân Mộc, trong giọng nói là sự hối hận và tuyệt vọng.
Tôi và Chu Nguyên Hạo rời đi không quay đầu lại nữa.
Khi ra ngoài, Tôn Chấn tiến lên, hỏi chúng tôi nên xử lý Chu Vân Mộc như thế nào, tôi biết, đây là một ân huệ mà anh ta và nhà nước bán cho chúng tôi.
Chu Nguyên Hạo lạnh nhạt nói: "Các người không thể giết ông ta, cứ giam giữ đi, để ông ta sống trong sự cô độc và hối hận vô tận cho đến khi chết, sau đó sẽ có những hình phạt còn đau đớn hơn đang chờ ông ta."
Rời khỏi tổng bộ của Ban Điều Tra, chúng tôi đi trên quảng trường rộng lớn của Tử Cấm Thành, những phiến đá trắng dưới chân sạch sẽ, ánh trăng chiếu xuống phủ lên một lớp sương bạc nhàn nhạt.
Chu Nguyên Hạo đột nhiên ôm chặt lấy tôi, vùi mặt vào vai tôi, nói: "Hơn ba ngàn năm trước, anh đã không thể bảo vệ cha mẹ mình, chuyển thế một lần, anh vốn tưởng rằng có thể bù đắp những tiếc nuối năm xưa, không ngờ lại là kết quả như thế này."
Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng anh: "Duyên phận giữa người với người, là không thể cưỡng cầu."
Anh khẽ thở dài.
Tôi lại ôm anh chặt hơn, ánh mắt kiên định nói: "Dù đã qua bao nhiêu năm, dù đã trải qua bao nhiêu khó khăn, Nguyên Hạo, em sẽ luôn ở bên anh."
Phía sau chúng tôi, ánh trăng như nước, yên tĩnh như lúc khai thiên lập địa.
HOÀN CHÍNH VĂN
(Ngày 29 tháng 9 năm 2024)
Editor: Truyện có 33 ngoại truyện, nói về Hồng Đế (1c), Mạc Phi Phàm (1c), Tống Tống (1c), Vân Kỳ, Chu Minh Hi (con trai nam nữ chính), Chu Tiểu Hi, Cao Vân Tuyền, Tư Không Thiếu Trạch, Chu Nguyên Chính, Dĩnh Sơ. Mỗi một nhân vật đều là câu chuyện riêng của họ trong quá trình tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình. Ai cũng có cặp có đôi ở ngoại truyện.
Nếu mọi người muốn mình edit ngoại truyện nào thì để lại comment nhé. Nếu không có ai yêu cầu, thì mình sẽ chỉ edit ngoại truyện của Hồng Đế thôi, vì anh này xuất hiện trong truyện ít quá, mà anh chỉ có 1 ngoại truyện thôi nên mình up luôn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Gái Địa Ngục
Chương 515: Đại kết cục
Chương 515: Đại kết cục