Chu Nguyên Hạo bình tĩnh nhìn ông ấy diễn, im lặng hồi lâu mới nói: "Ông nội, năm con sáu tuổi, vào dịp Tết, ông đã từng đút cho con một miếng bánh nếp, ông còn nhớ không?"
Ông cụ Chu run lên, nhìn anh với vẻ mặt không thể tin được, ai còn nhớ được chuyện nhỏ như ăn bánh nếp vào dịp tết hai mươi năm trước?
Chu Nguyên Hạo nói: "Con nhớ rất rõ, bởi vì mỗi khi đến ngày lễ, con đều bị cả nhà coi thường, tất cả mọi người đều xa lánh con. Năm đó ăn cơm tất niên, cô hai lừa con đi lang thang trên đường phố cả đêm, khi trở về thì cơm tất niên đã ăn xong rồi. Họ không muốn ăn cùng bàn với con, cảm thấy con xui xẻo."
Nói đến đây, giọng nói của anh cuối cùng cũng có chút cảm xúc: "Ông nội, lúc đó ông gọi con vào thư phòng, nói rằng ông để dành đồ ăn ngon cho con, là một hộp bánh nếp, ông còn tự tay đút cho con ăn, đó là món ngon nhất mà con từng ăn, còn quý hơn cả sơn hào hải vị trăm lần. Nhưng, lúc đó làm sao con có thể nghĩ rằng, ông lại hạ độc trong đó."
Ông cụ Chu không ngừng run rẩy, trên khuôn mặt tràn đầy hối hận và đau khổ, ông vịn vào bàn, mở miệng: "Nguyên Hạo, là ông, là ông có lỗi với con. Ông đã nghe lời xúi giục của họ, nhưng lại không nỡ bỏ con, con là cháu trai ông yêu thương nhất, muốn ông đuổi con đi, ông không làm được. Cho nên ông... ông chỉ có thể làm như vậy, nếu có một ngày con thật sự gây bất lợi cho Chu gia..."
"Ông có thể khốn g chế chất độc trong cơ thể con, giết chết con sao?" Chu Nguyên Hạo đau lòng hỏi.
Ông cụ tái mặt, cúi đầu nói: "Sau đó ông cũng hối hận rồi, quỷ dữ đầu thai gì đó, ma quỷ chuyển thế gì đó, chẳng qua là chuyện hoang đường, con là cháu trai của ông, là cháu ruột của ông. Ông cũng từng nghĩ đến việc giải độc trong cơ thể con, nhưng... loại độc đó không có thuốc giải, ông nghĩ, chỉ cần ông không khống chế nó phát tác là được, ai ngờ..."
"Ai ngờ nó lại phát tác khi con phục sinh, phải không?"
Ông cụ vội vàng đi tới, nắm lấy hai cánh tay của Chu Nguyên Hạo: "Nguyên Hạo, lần này thật sự không phải ông làm, ông không hề khống chế độc dược để con trúng độc. Con là hy vọng duy nhất của ông, là hy vọng duy nhất của Chu gia, làm sao ông có thể..."
Chu Nguyên Hạo khẽ thở dài: "Ông nội, con tin ông, ông thật sự quan tâm đến con."
Ông cụ Chu vừa mới lộ ra chút vui mừng trên mặt, lại nghe Chu Nguyên Hạo tiếp tục nói: "Nhưng ông dù sao cũng là gia chủ của đại gia tộc, trong lòng ông, Chu gia quan trọng hơn con rất nhiều."
Anh gạt tay ông nội ra, dứt khoát nói: "Ông nội, từ nay về sau con không còn là gia chủ của Chu gia nữa, ông hãy mời người khác đi." Dừng một chút, anh lại nói. "Dù sao ông cũng đã nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy, ông yên tâm, một khi Chu gia có chuyện gì, con nhất định sẽ ra tay giúp đỡ."
"Không, không được." Ông cụ nắm lấy tay tôi như nắm một cọng rơm cứu mạng: "Tiểu Lâm, ông nội biết con là đứa trẻ tốt, con hãy thay ông khuyên Nguyên Hạo, Chu gia không thể không có nó."
Tôi thở dài, u uất nói: "Ông nội, sớm biết như vậy tại sao ngày xưa còn làm, sai lầm đã phạm phải, nước đổ khó hốt, ông hãy buông tay đi. Chu gia còn có rất nhiều người có thể làm gia chủ."
"Chu gia bây giờ ra sao ông còn không biết sao? Đó đều là những kẻ vô năng, chỉ có Nguyên Hạo, chỉ có Nguyên Hạo của ông mới là rồng trong loài người." Ông cụ nước mắt lưng tròng nói, "Nguyên Hạo, cầu xin con, tha thứ cho ông nội đi."
Chu Nguyên Hạo lại lùi về sau một bước: "Ông nội, con không hề trách ông, những gì ông làm không có gì sai, chỉ là... con không thể chấp nhận được mà thôi. Ông yên tâm, trong lòng con, ông mãi mãi là ông nội của con."
Dứt lời, anh di chuyển đến trước mặt ông cụ Chu, nhét một viên thuốc vào miệng ông.
Ông cụ chỉ cảm thấy một dòng nước ấm chảy xuống theo thực quản, hóa thành dòng nước lũ bao bọc lấy trái tim mình, trái tim vốn đang âm ỉ đau nhói, lúc này lại rất thoải mái.
Thuốc của Chu Nguyên Hạo đã chữa khỏi bệnh tim của ông!
Chu Nguyên Hạo nắm lấy tay tôi, xoay người đi ra cửa: "Ông nội, bảo trọng."
"Không, Nguyên Hạo, quay lại, quay lại." Ông cụ hoảng hốt đuổi theo vài bước, có lẽ là do tác dụng của thuốc, toàn thân ông bủn rủn ngã xuống đất.
Sàn nhà lạnh lẽo, nhưng không bằng sự lạnh lẽo trong lòng ông lúc này.
Năm đó sao ông lại hồ đồ nghe lời xúi giục của người đó, lại hạ độc cháu trai bảo bối nhất của mình, không chỉ hại cháu trai mà còn hại cả Chu gia.
Hối hận, thật sự hối hận.
Bệnh tim của ông đang dần dần khỏi, nhưng ông lại ước gì mình có thể chết ngay lập tức, chết đi, lòng sẽ không còn đau như vậy nữa.
Ra khỏi Chu gia, tôi lo lắng nhìn Chu Nguyên Hạo. Nhẹ nhàng dựa vào bên cạnh anh, hỏi: "Nguyên Hạo, anh còn ổn không?"
Chu Nguyên Hạo nở nụ cười nhạt, nhẹ nhàng vuốt ve má tôi: "Lâm Lâm, bây giờ anh tự do rồi."
Tôi thầm cảm thán trong lòng. Chu gia chính là một cái lồng giam cầm anh lại, làm việc gì cũng phải lo lắng cho Chu gia, bây giờ anh một thân một mình, duy nhất chỉ có hai mẹ con chúng tôi.
"Từ nay về sau, anh có thể không kiêng dè gì mà bảo vệ hai mẹ con em." Anh nói, "Ai dám động đến hai mẹ con, anh sẽ khiến kẻ đó tan thành mây khói."
Nói đến bốn chữ "tan thành mây khói", trong mắt anh lóe lên một tia sát khí lạnh lẽo cùng khí thế vương giả vạn người không địch nổi, khiến tôi không khỏi si mê.
Edit: FB Frenalis
Tôi ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên má anh, đáp lại: "Được."
Chữ "Được" này như trăm ngàn lần rung chuyển, lay động lòng người.
*****
Xử lý xong chuyện Chu gia, chúng tôi lại lập tức thuê máy bay riêng về Sơn Thành, vừa về đến nhà, chưởng môn Thanh Huyền của phái Lao Sơn đã đến bái phỏng.
Thanh Huyền là đại đệ tử của chưởng môn tiền nhiệm Cao Thanh Long, thực lực được xem là xuất sắc trong thế hệ trẻ, hiện đã đột phá đến ngũ phẩm.
Các chưởng môn của những môn phái lớn này thường không phải là người mạnh nhất trong môn phái, bởi vì chưởng môn phải xử lý các công việc thường ngày, không có nhiều thời gian để tu luyện. Những người thực sự mạnh mẽ là các lão tổ sư trong môn phái, những người không xuất hiện trong nhiều thập kỷ.
Chu Nguyên Hạo lạnh nhạt hỏi: "Chưởng môn Thanh Huyền có việc gì?"
Thanh Huyền rất lịch sự mở miệng: "Chu tiên sinh, cô Khương, lần này tôi đến đây vì vụ ám sát con gái của hai người."
Tôi khẽ nheo mắt, Thanh Huyền nói tiếp: "Theo lời khai của Trâu gia, sở dĩ chú ba Trâu gia bị ma quỷ ám ảnh phái sát thủ tấn công con bé, là do bị đệ tử của phái Lao Sơn chúng tôi xúi giục ở hộp đêm. Sau khi biết chuyện này, tôi đã lập tức phái người điều tra."
Anh ta đưa cho chúng tôi một tài liệu, rồi nói: "Người của tôi đã điều tra hộp đêm đó, tối hôm đó Trâu Văn đã gọi mấy cô gái để tiếp đãi một tu sĩ, đây là ảnh của tu sĩ đó, tôi đã kiểm tra nghiêm ngặt trong môn phái, hắn không phải là người của Lao Sơn chúng tôi."
Tôi nhìn bức ảnh trên tay, bức ảnh được chụp từ camera, là một người đàn ông trung niên có khuôn mặt nhọn.
Thanh Huyền nói rất chân thành: "Hai vị, Lao Sơn là danh môn chính phái sẽ không làm những chuyện chia rẽ, lén lút như vậy, hơn nữa chúng ta lại là đồng đội đã từng chiến đấu cùng nhau. Phái Lao Sơn chúng tôi rất coi trọng tình bạn này, cô Khương hàng tháng lại cung cấp cho chúng tôi rất nhiều phù lục, chúng tôi tuyệt đối sẽ không vì một chút lợi ích nhỏ mà làm những chuyện bất lợi cho cả hai bên."
Chu Nguyên Hạo nhìn vào mắt anh ta, Thanh Huyền tuy còn trẻ nhưng cũng đã trải qua không ít chuyện lớn, nhưng không biết vì sao, trước mặt Chu Nguyên Hạo, bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm, anh ta lại cảm thấy có cảm giác như đang đối mặt với lão tổ của mình.
Sợ hãi, không dám nhìn thẳng.
Nhìn chằm chằm hồi lâu, Chu Nguyên Hạo đột nhiên mỉm cười: "Chưởng môn Thanh Huyền, anh đã lo lắng quá nhiều, phái Lao Sơn là trụ cột của Hoa Hạ, chúng tôi đương nhiên sẽ không nghi ngờ. Chỉ là người này dám lấy danh nghĩa của Lao Sơn để làm điều ác bên ngoài, làm tổn hại đến danh dự của Lao Sơn, nếu không loại bỏ người này, sẽ rất bất lợi cho Lao Sơn."
Thanh Huyền nói: "Chu tiên sinh yên tâm, phái Lao Sơn chúng tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm túc chuyện này."
Sự việc được giải quyết, Thanh Huyền đứng dậy cáo từ, tôi thầm cười trong lòng, đường đường là chưởng môn Lao Sơn, vậy mà đích thân đến cửa giải thích, có thể thấy lần này chúng tôi đã thực sự trấn áp giới tu đạo của Hoa Hạ.
Cuối cùng cũng có vài ngày yên bình.
Về vấn đề hai giới, không phải là chuyện một sớm một chiều có thể giải quyết, vì vậy không cần phải lo lắng ngày đêm.
*****
Những ngày tiếp theo yên bình và êm ả, tôi và Chu Nguyên Hạo giống như những cặp vợ chồng bình thường, ban ngày cùng Tiểu Hi đi chơi, tối đến thì xxx, cuộc sống đơn giản vô cùng thoải mái.
Dù sao cũng nhàn rỗi, tôi liền để Chu Nguyên Hạo dạy tôi luyện đan, kiếp trước khi ở Địa Ngục, tôi có một thư viện, bên trong là những cuốn sách tôi thu thập được trong suốt những năm tháng dài đằng đẵng.
Trong đó có các loại công pháp, các loại sách về chế tạo phù chú, trận pháp, luyện khí, cũng có rất nhiều đơn thuốc cổ xưa.
Trước đây tôi không có hứng thú lắm với việc luyện đan, mười tám tầng Địa Ngục lại có nhiều chuyện xảy ra, tôi hàng ngày phải xử lý rất nhiều công việc, cũng không có thời gian đó.
Giờ đây có thời gian rảnh rỗi, vừa hay thử hết mọi thứ, để khỏi phải đến nhân gian một chuyến mà lại để lại nhiều tiếc nuối.
Người mới bắt đầu học luyện đan, đương nhiên là phải học loại đan đơn giản nhất là Kết Tục Đan, loại đan này có thể trị thương ngoài da, rất hiệu quả.
Mặc dù hiện nay rất nhiều đơn thuốc đã bị thất truyền, nhưng trong các môn phái lớn vẫn nuôi dưỡng không ít đại sư luyện đan, đặc biệt là phái Toàn Chân, nổi tiếng với việc luyện đan, hiện nay những loại đan tốt lưu truyền bên ngoài, cơ bản đều là do đại sư luyện đan của phái Toàn Chân luyện chế.
Sản phẩm bán chạy nhất của phái Toàn Chân chính là Kết Tục Đan này, các môn phái khác cũng có đại sư luyện đan biết luyện, do đó Kết Tục Đan là loại đan rất phổ biến hiện nay, những tu sĩ không nghèo đến mức không có gì đều sẽ mang theo vài viên bên mình.
Nguyên liệu của Kết Tục Đan đều có thể mua được ở các hiệu thuốc thông thường, tôi đã bỏ ra hơn trăm vạn tệ để mua một đống nguyên liệu, sau đó hỏi Chu Nguyên Hạo lò luyện đan, và bắt đầu luyện.
Tôi điều khiển lửa Địa Ngục, làm theo chỉ dẫn của Chu Nguyên Hạo, bắt đầu từng thứ một bỏ nguyên liệu vào trong.
Chu Nguyên Hạo kiên nhẫn giải thích: "Cẩn thận một chút, tinh luyện tinh hoa của thảo dược phải tỉ mỉ, nếu không đan dược luyện ra sẽ có tạp chất, phẩm chất sẽ không cao. Rất tốt, cứ như vậy, sau đó là bước khó nhất, dung hợp tất cả tinh hoa thảo dược lại với nhau, không sao, thất bại cũng không sao, luyện đan là như vậy, mỗi một đại sư luyện đan đều đã từng bỏ vô số nguyên liệu mới thành công..."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Gái Địa Ngục
Chương 487: Học luyện đan
Chương 487: Học luyện đan