Chu Nguyên Hạo híp mắt lại, tôi nhàn nhạt nói: "Tôn cục trưởng, anh biết chúng tôi không phải là người thích giết chóc, vì quốc gia, vì Hoa Hạ, có thể nói chúng tôi đã cúc cung tận tụy, chết mới thôi. Bây giờ Trâu gia muốn giết con gái chúng tôi, anh lại muốn chúng tôi nhẫn nhịn, anh không sợ chúng tôi lạnh lòng sao?"
Tôn Chấn vội vàng nói: "Cô Khương, tôi không có để các người nhẫn nhịn. Cô yên tâm, chuyện này giao cho tôi, tôi nhất định sẽ cho các người một kết quả hài lòng."
Ánh mắt Chu Nguyên Hạo lóe lên tia nguy hiểm: "Anh đáng tin sao?"
Tôn Chấn kiên định nói: "Tôi là cục trưởng của Ban Điều Tra, nhóm chúng tôi tồn tại, nhiệm vụ quan trọng chính là điều đình tranh chấp giữa những người tu đạo, không để giới tu đạo xuất hiện tranh đấu quy mô lớn giữa các môn phái. Lần này Trâu gia làm như vậy đã phá vỡ quy củ. Ban Điều Tra chúng tôi sẽ ra mặt để bọn họ trả giá."
Tôi cười lạnh: "Cái gọi là trả giá của các anh, chẳng qua cũng chỉ là trừng phạt kẻ chủ mưu, sau đó để bọn họ xin lỗi bồi thường tiền mà thôi. Tôn cục trưởng, nếu chúng tôi dung túng cho Trâu gia, anh có biết sau này sẽ có bao nhiêu gia tộc, bao nhiêu môn phái muốn ra tay với chúng tôi không?"
Tôn Chấn chân thành nói: "Chúng tôi sẽ nghiêm khắc trừng phạt Trâu gia, tôi đã nói rồi, tôi nhất định sẽ khiến các người hài lòng, xin hãy tin tôi."
Tôi cười nhạt: "Tôn cục trưởng, anh, chúng tôi vẫn tin tưởng, dù sao chúng ta đã từng là đồng đội chiến đấu cùng nhau. Nhưng mà có một số việc, vẫn là tự mình ra tay thì tốt hơn."
Tôn Chấn cau mày: "Cô Khương, chẳng lẽ các người thật sự muốn giết cả nhà Trâu gia đến máu chảy thành sông sao?"
Khoé miệng tôi nhếch lên mang theo vài phần âm trầm: "Tôn cục trưởng, tôi cũng không thích bạo lực. Anh yên tâm, ngoài kẻ chủ mưu, chúng tôi sẽ không giết những người khác."
Tôn Chấn sững sờ: "Vậy ý của cô là...?"
Tôi nhìn anh ta, nghiêm túc nói: "Tôn cục trưởng, hy vọng anh nể tình chúng ta đã từng chiến đấu bên nhau, dù chúng tôi làm gì, cũng đừng nhúng tay vào."
Tôn Chấn suy nghĩ một lúc mới nói: "Được, tôi đáp ứng cô, nhưng mà, các người cũng phải đáp ứng tôi, ngoài kẻ chủ mưu, đừng giết thêm người nào khác."
"Được."
Sau khi Tôn Chấn rời khỏi, Chu Nguyên Hạo đi tới đặt tay lên vai tôi: "Em đang tính toán gì vậy?"
"Nguyên Hạo, em nhớ anh biết luyện đan." Tôi nói.
Chu Nguyên Hạo: "Luyện đan, luyện khí, phù chú và trận pháp, anh đều biết."
Quả không hổ là người cuồng tu luyện.
"Giúp em luyện một loại thuốc."
"Cái gì?"
"Tuyệt Mạch Tán."
Chu Nguyên Hạo ngẩn ra một chút, sau đó cười ha hả: "Lâm Lâm, em thật quá xấu xa, nhưng mà, anh lại thích sự xấu xa đó của em."
Nói là làm, tôi tìm ra mấy loại đá cùng dược liệu từ túi Càn Khôn, Chu Nguyên Hạo không biết từ đâu tìm ra một cái đỉnh đồng thau: "Lò đan này chỉ là cấp bậc nhân gian, chắc là đồ của một đại sư luyện đan cấp thấp nào đó thời cổ đại, nhưng mà anh có lửa Địa Ngục, luyện chế Tuyệt Mạch Tán là tuyệt đối đủ rồi."
Tay anh nâng lên giữa không trung, lò luyện đan bay lên khỏi mặt đất, sau đó ngón trỏ búng một cái, bắn một tia lửa nhỏ xuống dưới lò luyện đan, tia lửa đó bùng lên thành một ngọn lửa lớn.
Hai tay anh vừa nhanh chóng biến đổi pháp quyết, vừa ném từng dược liệu vào lò luyện đan, dược liệu bị đốt cháy trở thành một giọt chất lỏng đặc quánh lơ lửng trong lò luyện đan, còn đá thì bị luyện thành bột.
Luyện đan là rất khó, mỗi bước đều không thể sai sót, dù chỉ sai sót một chút, cả lò đan đều sẽ bị hỏng.
Chu Nguyên Hạo đánh pháp quyết rất thuần thục, động tác như mây trôi nước chảy. Thưởng thức anh cũng thật là một điều thú vị.
Tất cả dược liệu đều đã luyện hóa xong, chính là thành đan, nhưng lần này chúng tôi muốn luyện chế là Tuyệt Mạch Tán, không cần thành đan, đơn giản hơn nhiều.
Ánh mắt anh trở nên sắc bén, hai tay kết một pháp quyết cực kỳ khó, sau đó dùng lực vỗ vào lò luyện đan, tinh hoa dược liệu bên trong đều tụ lại với nhau, một đám lửa từ trong lò đột nhiên xông ra.
Hai tay anh ấn giữa không trung, lò luyện đan rơi xuống đất, nắp lò bay lên, anh đưa tay chộp lấy, một đám sương mù đỏ bay ra, được anh bọc trong tấm vải, đưa đến trước mặt tôi.
Tôi cúi đầu nhìn. Trong tấm vải có gần một cân bột màu đỏ, bột đó không màu không vị, trông giống như chu sa bình thường, nhưng lại ẩn ẩn lộ ra một cỗ yêu dị.
Quả không hổ là Chu Nguyên Hạo, luyện chế một ít tán tề mà thôi, vậy mà cũng có thể đạt tới thượng phẩm.
Tôi cất Tuyệt Mạch Tán đi, cười nói: "Bây giờ chỉ cần chờ thời cơ chín muồi." Edit: FB Frenalis
****
Trâu gia bị trận pháp của chúng tôi vây khốn năm ngày, tuy rằng trong nhà cũ còn dự trữ không ít thức ăn và nước uống, nhưng dù sao người cũng đông, cảm giác nguy cơ sắp hết lương thực luôn thường trực trên đầu mọi người, nhất thời, trên dưới toàn Trâu gia đều lo lắng không yên.
Trong năm ngày này, Trâu Vũ đã thử rất nhiều cách mà vẫn không thể phá vỡ trận pháp, cũng không có ai đến cứu bọn họ, khiến bọn họ tuyệt vọng.
Tôi đoán rằng tinh thần của toàn Trâu gia đã bị chúng tôi hành hạ đến mức rất mong manh, liền rắc Tuyệt Mạch Tán vào trong trận pháp.
Nhất thời, sương mù đỏ tràn ngập, Tuyệt Mạch Tán theo gió bay tán loạn trong không trung, bị người Trâu gia trên dưới hít vào miệng mũi.
Cả nhà Trâu gia đều hoảng loạn. Không biết đã xảy ra chuyện gì, có người chạy ra ngoài chửi bới lên trời, có người thì không dám ra khỏi nhà, run rẩy trốn bên trong.
Trâu Vũ bụng đầy tức giận. Trong lúc kích động hắn xông ra khỏi sảnh chính, đứng giữa sân lớn tiếng nói: "Gia chủ Chu gia, muốn giết muốn chém xin cứ tự nhiên, các người lại hà tất phải hành hạ chúng tôi!"
"Hừ!" Trên không trung truyền đến một tiếng quát lạnh, một luồng uy áp mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống, suýt chút nữa đè bẹp Trâu Vũ lục phẩm.
Hắn cố gắng đứng vững, sắc mặt đã tái nhợt như tờ giấy, không ngờ Chu Nguyên Hạo đã thăng cấp lên thất phẩm.
Trước đây hắn nghe nói Chu Nguyên Hạo linh hồn rời thể xác, tu luyện bằng phương pháp của quỷ hồn, hắn còn khịt mũi coi thường, quỷ hồn vốn không được dung nạp ở nhân gian, trên đầu có Thiên Đạo quản thúc, không chừng ngày nào đó sẽ bị thu hồn, đày xuống địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Chẳng lẽ, Chu Nguyên Hạo đã phục sinh rồi sao?
Hắn không khỏi rùng mình, tuy rằng Chu Nguyên Hạo không phải thật sự chết đi, nhưng dù sao não đã chết, muốn sống lại cũng khó khăn muôn vàn.
Chu Nguyên Hạo có thể phục sinh, thực lực đột nhiên tăng mạnh, chứng tỏ cậu ta có kỳ ngộ đáng sợ nào đó, vận khí tốt đến mức khó tin.
Thực ra, tu đạo vốn là nghịch thiên mà hành, trên con đường này, thiên phú không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là vận khí.
Vận khí là thứ không nhìn thấy, sờ thấy được, nhưng lại chi phối vận mệnh của con người, chỉ cần vận khí tốt, dù là phế vật bẩm sinh cũng có thể trở thành một tài năng lớn, vận khí không tốt, dù là thiên tài cũng có thể chết yểu.
Làm kẻ thù với người có vận khí lớn như vật, quả thực là tự tìm đường chết.
Đúng lúc này, trên không trung truyền đến một giọng nói uy nghiêm: "Giao ra kẻ chủ mưu ám sát con gái tôi. Tôi có thể tha cho các người một con đường sống."
Người Trâu gia bị dày vò tinh thần năm ngày, vốn tưởng rằng lần này khó thoát khỏi kiếp nạn, nghe nói Chu Nguyên Hạo nguyện ý tha cho bọn họ, đều kích động lên, cùng nhau tụ tập đến sảnh chính.
"Trâu Vũ, rốt cuộc là ai vô duyên vô cớ ra tay với người ta, hại nhà chúng ta thê thảm như vậy!" Một ông lão chống gậy nói, ông ta có thân phận cao nhất trong Trâu gia, lời nói rất có trọng lượng.
"Đúng vậy, đây là thời đại nào rồi, vậy mà còn chơi trò ám sát, đây là phạm pháp!" Người phụ nữ trung niên đang dìu ông lão tức giận quát mắng.
Trâu Vũ thầm nói trong lòng, nói chuyện đường hoàng như vậy, chẳng lẽ các người là người tốt lành gì sao? Nhưng trên mặt hắn lại không thể phản bác, hai người này đều là trưởng bối của hắn.
"Ông Ba, cô Tư, hai người đừng vội, chuyện này còn cần bàn bạc kỹ hơn."
Người phụ nữ trung niên tức giận nói: "Bàn bạc kỹ cái gì, nhà chúng ta sắp hết lương thực hết nước rồi, các con trẻ tuổi có thể chịu đựng được, nhưng cha cô thì sao? Cha cô đã tám mươi tuổi rồi, chẳng lẽ con muốn để ông ấy chết đói chết khát sao?"
Vừa dứt lời, ông lão rất phối hợp ho lớn tiếng, lần này như chọc vào tổ ong vò vẽ, những người khác cũng đến bức cung lập tức kêu la.
"Gia chủ, người không thể dung túng kẻ gian."
"Gia chủ, vợ tôi sắp sinh rồi, người thương xót đứa con chưa chào đời của tôi đi."
"Gia chủ, mẹ tôi bị bệnh, không đưa đi bệnh viện chữa trị sẽ mất mạng."
"Gia chủ..."
Trâu Vũ nhìn đám người đen nghịt trước mặt, đột nhiên cảm thấy một trận bất lực, hắn biết, bây giờ cách duy nhất là giao chú Ba ra, nhưng đó là em trai ruột của hắn, hắn không nỡ.
Trầm mặc hồi lâu, hắn nhẫn tâm, nghiến răng nói: "Trói chú ba lại cho tôi!"
Mấy cao thủ lập tức xông tới, trói chú ba Trâu gia chặt cứng, hắn kinh hãi hô to: "Anh cả, anh là anh ruột của em, cầu xin anh, đừng giao em ra ngoài."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Gái Địa Ngục
Chương 485: Thủ đoạn của Khương Lâm
Chương 485: Thủ đoạn của Khương Lâm