DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Gái Địa Ngục
Chương 462: Cái kết của kẻ buôn người

Mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng.

Dưới thi thể của Trương Hội Văn, vậy mà lại chôn chồng chất lên nhau đến sáu, bảy thi thể, toàn là trẻ con, nhìn kích thước, lớn nhất cũng không quá sáu tuổi. Thi thể lâu nhất đã chết năm, sáu năm rồi.

"Cầm thú! Những kẻ buôn người này toàn là cầm thú!" Một viên cảnh sát tức giận gầm lên.

"Xem ra không sai rồi." Giọng tôi lạnh đi, "Những kẻ buôn người đã giết những đứa trẻ bị bệnh chết, hoặc không bán được chôn dưới hầm này. Nơi này vốn đã âm khí rất nặng, cộng thêm bọn trẻ bị nhốt ở đây, sự sợ hãi, đau buồn, hy vọng và thất vọng của chúng, còn có cả sự thù hận trước khi chết, tất cả đều tụ lại ở đây, năm này qua năm khác, sinh ra tâm ma."

"Tâm ma?" Mọi người nhìn nhau, tôi gật đầu: "Đúng là tâm ma. Thứ này sinh ra từ những cảm xúc tiêu cực mạnh mẽ, nó có thể ảnh hưởng đến tâm trí con người, khiến người ta làm ra những chuyện khủng khiếp."

Tôi còn chưa nói xong, điện thoại của Lữ Quang Vinh reo lên, ông ta vừa nghe, lập tức sợ đến mặt mày tái mét.

"Không, không ổn rồi." Ông ta nói với tôi, "Bọn trẻ... chúng đã giết viên cảnh sát canh giữ, sau đó bỏ chạy ra ngoài rồi."

Chúng tôi cùng nhau đi đến đồn cảnh sát, nhìn thấy thi thể của hai viên cảnh sát ngoài cửa phòng tiếp khách, toàn thân xương cốt của họ đều bị bẻ gãy. Nằm trên đất với tư thế kỳ quái, mặt mày méo mó, mắt mở to như thể đã nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp nhất trên đời.

Lữ Quang Vinh nghiến răng, trong mắt lộ ra vẻ đau buồn: "Tiểu Hà vừa mới kết hôn. Vợ còn đang mang thai, tôi biết ăn nói thế nào với cha mẹ và vợ cậu ấy đây."

"Trưởng đồn Lữ, không ổn rồi." Tiểu Dương chạy vào, mồ hôi nhễ nhại nói, "Không ổn rồi, phụ huynh của bọn trẻ đều đến, đòi chúng ta giao người."

Lữ Quang Vinh loạng choạng suýt ngã, những phụ huynh đó không phải là người dễ đối phó, đặc biệt là trong đó có hai người còn là họ hàng của lãnh đạo, nếu chuyện này ầm ĩ lên, mũ cảnh sát của ông ta có thể không giữ nổi nữa.

"Cô Khương." Ông ta coi tôi như cứu tinh, nhìn tôi đầy mong đợi, "Cô, cô có thể tìm thấy bọn trẻ không?"

Tôi thản nhiên nói: "Tâm ma thao túng bọn trẻ đó, ai là người nó hận nhất?"

Lữ Quang Vinh suy nghĩ một chút, vỗ đùi nói: "Đương nhiên là những kẻ buôn người rồi!"

*****

Tiểu Hi đang chơi trong sân, cô bé chỉ vào cây anh đào trong sân, nói: "Phi Phàm, con muốn ăn anh đào."

Mạc Phi Phàm co người lại biến thành một con sóc nhỏ, nhanh chóng leo lên cây, chọn những quả anh đào to nhất, đỏ nhất để hái, hái được cả một nắm lớn.

Tiểu Hi nuốt nước miếng, vui vẻ chờ đợi anh đào, đột nhiên cô bé nghe được tiếng gì đó, quay đầu lại, nhìn thấy một cậu bé đứng ở sâu trong sân, đang vẫy tay với cô bé.

Là cậu bé đã cho Tiểu Hi kẹo ở trong công viên giải trí.

Tiểu Hi vui vẻ chạy về phía cậu bé, Mạc Phi Phàm ở trên cây giật mình, ném anh đào đi, nhảy xuống, hóa thành người ôm lấy Tiểu Hi: "Tiểu Hi, không được đi."

Tiểu Hi chỉ vào cậu bé nói: "Nhưng anh ấy muốn con giúp anh ấy."

Mạc Phi Phàm đánh giá cậu bé từ trên xuống dưới một lượt: "Tiểu Hi, con muốn giúp cậu bé sao?"

Tiểu Hi gật đầu: "Anh ấy cho con kẹo, là người tốt."

Mạc Phi Phàm sờ sờ cằm suy nghĩ, rồi nói: "Được rồi, nếu Tiểu Hi muốn giúp, vậy chúng ta đi giúp cậu bé nhé?"

Tiểu Hi cười tươi như một đóa hoa táo hồng phấn, hôn chụt một cái lên mặt Mạc Phi Phàm, khen: "Phi Phàm là tốt nhất."

Edit: FB Frenalis

Mạc Phi Phàm được chủ nhân nhỏ khen ngợi, vui đến nỗi đuôi cũng vểnh lên, không ngừng vẫy qua vẫy lại ở phía sau.

Chủ nhân hôn mình rồi, chủ nhân khen mình, vui quá vui quá.

Mạc Phi Phàm chỉ vào cậu bé, nói: "Nhóc con, hôm nay con may mắn đấy, nói đi, muốn bọn chú làm gì?"

*****

Khu ổ chuột, ngoại ô Bắc Kinh.

Mấy gã đàn ông cởi trần và một người phụ nữ trung niên lực lưỡng đang ngồi quây quần uống rượu.

"Chị Mã, đã liên lạc được với người mua chưa?" Một gã đàn ông vừa uống một ngụm rượu vừa hỏi.

"Liên lạc rồi, bên Quan Đông có anh Tần là người đứng đầu của đám ăn mày địa phương, mấy đứa trẻ này anh ta đều muốn, một đứa ba vạn." Người phụ nữ trung niên vừa ăn một miếng thịt kho tàu vừa trả lời.

"Một đứa ba vạn, chúng ta có mười lăm đứa, vậy là bốn mươi lăm vạn, phát tài rồi, phát tài rồi, lần này trúng lớn rồi." Một gã đàn ông khác kích động nói.

Chị Mã đắc ý ngẩng đầu lên: "Chỉ cần các cậu theo tôi, sau này ăn ngon mặc đẹp, có lợi cho các cậu."

Mấy gã đàn ông vội vàng nói: "Chị Mã, sau này còn nhờ chị chiếu cố nhiều hơn."

"Chị Mã, sau này đều nhờ chị cả."

Mấy người cụng ly, ăn uống no say rồi, chị Mã nói tiếp: "Tiểu La, gọi điện cho Tiểu Trương, nó phụ trách trông người. Nhất định không được để đám trẻ chạy mất. Ba vạn tệ không quan trọng, nếu người chạy ra ngoài báo cảnh sát thì chúng ta tiêu đời."

Một người đàn ông khác cười hì hì bước lại gần: “Chị Mã, nghe nói trên bọn mình cũng có người sao?”

Chị Mã đắc ý cười: “Nếu không có người trên bảo kê, làm sao dám bắt cóc người gần thủ đô? Nhưng các cậu phải sáng mắt lên cho tôi, chọn mấy người từ nơi khác đến làm thuê, đừng đụng vào mấy người ăn mặc bảnh bao, nghe rõ chưa?”

“Biết rồi, chị Mã, có chị bảo hộ, bọn em sau này sẽ sống thoải mái.”

Mấy người xu nịnh khiến chị Mã vô cùng hài lòng, đột nhiên Tiểu La nói: “Chị Mã, không gọi được cho Tiểu Trương.”

“Gì cơ?” Chị Mã lập tức cảnh giác, rút điện thoại của mình ra gọi cho Trương Hội Văn, gọi mấy lần cũng không liên lạc được.

Chị ta đột ngột đứng bật dậy, la lên: “Mau dọn đồ, chúng ta đi ngay bây giờ, đi càng xa càng tốt.”

Mấy người đàn ông sợ hãi hỏi: “Chị Mã, sao lại thế này?”

Chị Mã trừng mắt nhìn bọn họ: “Có chuyện rồi, không muốn ngồi tù thì nhanh mà chạy.”

Đám người sợ đến mức vội vàng dọn đồ, hấp tấp nhét quần áo vào túi, Tiểu La lau mồ hôi trên trán, trong lòng không hài lòng. Chị Mã quá thận trọng, chẳng qua chỉ là không gọi được điện thoại thôi mà? Biết đâu Tiểu Trương kia ra ngoài tìm gái thì sao, có cần phải bỏ cả hàng mà trốn như vậy không?

Đó là hơn bốn mươi vạn đấy.

Tim hắn ta như chảy máu, chia ra hắn ta cũng được mấy vạn.

Hắn ta kéo khóa balo, đeo lên vai, chuẩn bị bước ra ngoài thì chợt thấy một bóng dáng nhỏ bé đứng ở cửa phòng.

“Ai?” Tiểu La hoảng hốt hô lên.

Bóng người từ từ bước vào, hóa ra là một cô bé, khoảng chừng năm tuổi, mặc một chiếc váy nhỏ xám xịt, đôi mắt mở to nhìn thẳng vào hắn ta.

Hắn ta cảm thấy cô bé này có chút quen thuộc, nhíu mày hỏi: “Em gái, mẹ em đâu? Có phải đi nhầm phòng rồi không?”

Cô bé vẫn nhìn hắn ta chằm chằm, mặt không biểu cảm.

Không biết vì sao, Tiểu La luôn cảm thấy cô bé này có chút tà quái, hắn ta lén lút vòng qua cô bé, đi ra cửa.

Cạch! Cánh cửa tự nhiên đóng lại.

Hắn ta hoảng hốt nắm lấy tay nắm cửa, dốc sức kéo nhưng dù kéo thế nào cũng không mở ra được.

Nhiệt độ trong phòng bỗng giảm xuống mười độ, khiến hắn ta không thể không rùng mình.

Hắn ta cảm thấy sống lưng lạnh toát, run rẩy quay người lại, thấy cô bé vẫn đang nhìn chằm chằm vào hắn ta, trên đỉnh đầu cô bé bốc lên một làn khói đen, từ từ trôi lên không trung.

Cậu ta nhìn chăm chú vào làn khói, bỗng nhiên, trong làn khói đen xuất hiện một đôi mắt đỏ như máu.

Gần như cùng lúc, trong phòng xuất hiện thêm nhiều đứa trẻ, ánh mắt chúng lạnh lẽo, trong mắt như phát ra ánh sáng chỉ có ở loài dã thú.

Hắn ta bừng tỉnh nhớ ra, cô bé mặc váy xám này chẳng phải chính là đứa trẻ mà hắn ta bắt cóc hay sao? Cha mẹ cô bé làm thuê ở một quán ăn, để cô bé chơi ở trước cửa quán, hắn ta thấy không ai trông coi, bèn dùng một cái đùi gà dụ cô bé đi theo.

Sau đó hắn ta ném cô bé xuống căn hầm trong công viên, cha mẹ cô bé vẫn chưa phát hiện ra cô bé mất tích.

Hắn ta nhìn kỹ lại những đứa trẻ khác, tất cả đều là những đứa mà hắn ta đã bắt cóc, chúng đến để đòi mạng!

“A! Quỷ!” Da đầu hắn ta tê dại, kinh hãi hét lên, điên cuồng đập mạnh vào cửa, dùng cơ thể lao vào cánh cửa, nhưng cánh cửa mà bình thường chỉ cần đụng nhẹ là mở, lúc này lại như được đúc từ đồng sắt, không nhúc nhích.

Còn đám trẻ kia thì từ từ tiến đến, trong mắt lóe lên ánh sáng hung dữ.

“A!” Đám trẻ hét lên một tiếng, như đàn linh cẩu lao vào hắn ta.

Đọc truyện chữ Full