Miệng nhỏ của Tiểu Hi mếu máo, đôi mắt đỏ hoe tủi thân, tôi vội vàng trấn an con bé: "Tiểu Hi, con là con gái của cha mẹ, phải mạnh mẽ lên, con là đứa trẻ lớn rồi, đừng động một chút là khóc."
Vừa nghe tôi nói con là đứa trẻ lớn, cô bé lập tức ưỡn ngực, cắn môi nói: "Vâng ạ, mẹ ơi, Tiểu Hi không sợ, Tiểu Hi kiên cường nhất."
Cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, khiến tôi càng thêm đau lòng.
Hồng Đế giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé, tôi khẩn trương: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Hồng Đế chỉ xuống dưới nói: "Ngươi có biết đây là trận pháp gì không?"
"Tu La Thôn Thiên Trận." Tôi trầm mặt nói, "Địa Ngục và nhân gian vốn đã không ổn định, trận pháp này một khi mở ra, sự cân bằng giữa hai giới sẽ hoàn toàn bị phá vỡ, đến lúc đó, nhân gian sẽ bị Địa Ngục hoàn toàn nuốt chửng."
Hồng Đế thản nhiên nói: "Mở trận pháp này cần một vật tế lễ, một vật tế lễ ứng vận trời sinh, có tiềm năng vô hạn."
Tôi cảm thấy sống lưng lạnh toát: "Ngươi muốn dùng con gái ta làm vật tế lễ?"
"Trên người nó mang theo vận mệnh của trời." Hồng Đế nói, "Là vật tế lễ tốt nhất."
Tay tôi khẽ run rẩy, hít sâu một hơi, thầm nghĩ muốn đánh cược một lần, tuyệt đối không thể để hắn làm hại Tiểu Hy của tôi.
Tôi bước lên hai bước, điều đình: "Hồng Đế, bọn ta... bọn ta là đồng tộc của ngươi, ngươi không thể tha cho bọn ta sao?"
Động tác vuốt ve tóc Tiểu Hi của Hồng Đế dừng lại, quay người nhìn tôi: "Nếu ngươi nói ngươi là đồng tộc của ta, hãy chứng minh cho ta xem."
Tôi do dự một chút, mới nói: "Ta không thể kiểm soát, nhưng khi tính mạng gặp nguy hiểm, tóc và mắt ta sẽ chuyển sang màu đỏ như máu, trên đầu mọc ra một chiếc sừng nhọn."
Hồng Đế im lặng nhìn tôi hồi lâu, sau đó từ từ bước về phía tôi, đi đến trước mặt tôi nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi bị hắn nhìn đến mức như ngồi trên đống lửa, da đầu tê dại, một lúc lâu sau, hắn đột nhiên đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve má tôi.
Tôi rùng mình, nhanh chóng lùi lại một bước, nhìn hắn với vẻ kinh hãi.
Hắn như ngẩn người ra, nhưng ngay sau đó lại không hài lòng vì tôi né tránh, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống.
"Viêm, hãy nhìn xem Thiên Đạo của thế giới này đã làm gì với ngươi." Ánh mắt hắn bùng lên lửa giận, "Hắn đã xóa đi ký ức trước đây của ngươi, biến ngươi thành tay sai của hắn. Khiến ngươi vung đao chém giết chính người thân của mình."
"Cái gì?" Tôi nhíu mày, "Ta không hiểu ngươi đang nói gì."
Hắn vươn ngón trỏ ra điểm vào trán tôi, dường như muốn truyền một số ký ức cho tôi, nhưng tôi lại cảm thấy đau đớn dữ dội trong đầu, như thể có người dùng rìu bổ vào đầu tôi, đổ một thìa dầu lớn vào trong.
"A!" Tôi hét lên một tiếng, ôm đầu cúi xuống, đau đớn quỳ trên mặt đất.
"Mẹ ơi, mẹ ơi." Tiểu Hi vùng vẫy muốn nhào vào lòng tôi, nhưng bị Hồng Đế ôm chặt, dù có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi vòng tay của hắn.
Lửa giận trong mắt Hồng Đế càng thêm mãnh liệt, mái tóc đỏ của hắn bay lên, như rong biển nhảy múa trong không trung.
"Thiên Đạo vậy mà đã hạ cấm chế trong ý thức của ngươi, khiến ngươi vĩnh viễn không thể nhớ lại đoạn ký ức đó." Hắn ngẩng đầu, gầm lên giận dữ về phía bầu trời, "Thiên Đạo, ngươi thật quá đáng."
Một lúc lâu sau, cơn đau trong đầu tôi mới dịu đi đôi chút, tôi khó khăn bò dậy, mặt tái nhợt hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Hồng Đế nhìn chằm chằm vào tôi, nói: "Ở thời thượng cổ xa xôi, chúng ta không phải là người của thế giới này, mà đến từ một thế giới khác."
Tôi nhíu mày, đột nhiên nhớ lại lần trước đến thế giới song song đó đã nhìn thấy chiếc đĩa đồng, trên đó cũng đúc hình quái thú đầu đỏ một sừng.
Chẳng lẽ, chúng tôi đến từ thế giới đó sao?
"Từng có một thời, chúng ta được gọi là Hồng Quỷ. Thế giới đó vốn thuộc về chúng ta, từng có quỷ khí vô cùng nồng đậm, con người là sinh vật cấp thấp nhất, là nô lệ và thức ăn của chúng ta, phải dựa vào hơi thở của chúng ta mới có thể sống sót." Dòng suy nghĩ của Hồng Đế như bị kéo về thời đại xa xưa nào đó. Edit: FB Frenalis
"Còn ngươi, Viêm, ngươi là kẻ dị biệt trong chúng ta." Hồng Đế nói, "Có lẽ vì ngươi được con người nuôi lớn, tộc chúng ta tuy sức mạnh vô song nhưng con cái khó khăn, mẹ ngươi khi sinh ngươi đã bị tấn công mà qua đời, ngươi được con người nhặt về, nuôi dưỡng lớn lên. Vì vậy, ngươi có một tình cảm đặc biệt với con người, ngươi bảo vệ họ, không bao giờ ăn thịt người."
"Ngươi còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?" Khóe miệng hắn khẽ cong, lộ ra một nụ cười ôn hoà.
Tôi chưa bao giờ thấy hắn có nụ cười như vậy, trước đây gặp mặt, hắn chỉ cười lạnh, cười đểu, cười nham hiểm.
Còn nụ cười này, lại mang theo vài phần dịu dàng. Nụ cười như vậy xuất hiện trên khuôn mặt hắn, khiến người ta cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
"Ta thật ngu ngốc, ngươi đã bị Thiên Đạo phong ấn ký ức, không thể nào còn nhớ được." Hắn nói với vẻ tiếc nuối. "Lúc đó, ngươi mới mười lăm tuổi, ngươi nghĩ mình là người. Ta đi ngang qua ngôi làng ngươi ở, dân làng dâng một bé gái tám tuổi cho ta làm thức ăn, bé gái đó là con nuôi của cha mẹ ngươi. Ngươi xông ra quát ta, nói nếu ta dám làm hại em gái ngươi, ngươi sẽ giết ta."
Hắn lại cười, thậm chí mắt cũng híp lại thành một đường: "Thật là một cô bé lỗ mãng."
Toàn thân tôi run rẩy, nổi lên một lớp da gà dày đặc. Giọng điệu cưng chiều này là sao vậy?
"Ta chưa bao giờ gặp một con người nào dám lớn tiếng với ta. Lúc đó ta thấy ngươi rất thú vị, nên định ăn sống em gái ngươi trước mặt ngươi."
Tôi thầm trợn mắt, ngươi dùng giọng điệu cưng chiều này để nói ra những lời đáng sợ như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?
"Vào thời khắc quan trọng, ngươi lao về phía ta, nhảy lên không trung hóa thành hình dạng xinh đẹp với mái tóc đỏ và một chiếc sừng." Hắn nắm lấy cánh tay tôi, "Ta vậy mà lại gặp được đồng loại của mình trên lãnh thổ của con người. Ta đã sống lâu như vậy, ngươi là đồng loại đầu tiên ta gặp. Ngươi có biết lúc đó ta kích động như thế nào không?"
Cơ mặt tôi co giật, cố gắng rút tay ra, trên cánh tay xuất hiện một dấu bàn tay đỏ tươi.
Tôi có thể cảm nhận được sự kích động của hắn, hắn suýt nữa đã bóp nát tay tôi rồi.
"Lúc đó ta nói, ta có thể không giết em gái ngươi, nhưng ngươi phải đi theo ta." Hắn khẽ cười, "Ngươi ưỡn ngực, rõ ràng rất sợ hãi nhưng vẫn kiên quyết đi theo ta. Sau đó chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm, ngươi luôn thích bảo vệ con người, ở bên ngươi, ngay cả khẩu vị của ta cũng thay đổi, từ ăn thịt người biến thành ăn quỷ vật."
Hắn nhìn tôi, nói: "Đúng rồi, sở thích của ngươi là ăn quỷ, giống như đứa nhỏ này, miệng ngươi giống như một cái hố đen, khi sức mạnh cường đại nhất có thể nuốt chửng cả một Quỷ Vương trong một ngụm."
Khóe miệng tôi lại giật giật, lời này nghe không giống như đang khen người.
"Chờ đã." Tôi ngắt lời hắn, "Ý của ngươi khi nói "ở bên nhau" là gì? Chúng ta đã từng là... một đôi sao?"
"Không phải." Hắn nói, "Ngươi chỉ đi theo ta thôi, ta chưa từng chạm vào ngươi."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nếu chúng tôi từng là người yêu thì thật là quá máu chó.
Hắn hơi nhíu mày, dường như rất không hài lòng với thái độ của tôi, vẻ mặt vốn ôn nhu lại trở nên lạnh lùng.
Tôi nhận thấy không khí có chút không ổn, vội vàng chuyển chủ đề: "Sau đó đã xảy ra chuyện gì?"
"Sau đó..." Vẻ mặt hắn lại ngẩn ngơ, "Đó là thiên đường của chúng ta. Nhưng trên đời này, sẽ không có thiên đường vĩnh cửu. Linh khí của thế giới đó bắt đầu biến mất, không có linh khí, quỷ vật cấp thấp không thể sống sót, còn những quỷ vật cấp cao như chúng ta, tuy không chết, nhưng cảnh giới sẽ liên tục giảm xuống, cho đến khi biến thành quỷ vật cấp thấp, sớm muộn cũng sẽ hồn phi phách tán."
Tôi lập tức hiểu ra: "Vậy nên chúng ta đã rời khỏi thế giới đó?"
"Đúng vậy." Hồng Đế nói, "Chúng ta cùng nhiều quỷ vật cấp cao khác hợp lực mở ra cánh cửa không gian, tiến vào đường hầm không gian, tìm kiếm một thế giới thích hợp để chúng ta sinh tồn."
"Nhiều người đã chết trên đường đi, nhưng cuối cùng cũng tìm thấy mảnh đất này." Hồng Đế nói, "Chúng ta đến thế giới này, nơi đây có hai không gian, Địa Ngục và nhân gian, cả hai không gian đều thích hợp cho chúng ta sinh tồn, mà linh khí của Địa Ngục mạnh hơn nhiều, vì vậy chúng ta sống ở Địa Ngục, tự do qua lại giữa hai giới, đây là thiên đường mới của chúng ta."
Đột nhiên trong mắt hắn dâng lên sát khí mãnh liệt, khiến lông tơ trên người tôi đều dựng đứng lên.
"Nhưng thời gian tốt đẹp không kéo dài, Thiên Đạo của thế giới này đã ra tay, hắn trấn áp chúng ta ở tầng thứ mười tám của Địa Ngục, chiếc sừng độc nhất của ta đã bị thiên lôi của hắn đánh gãy."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Gái Địa Ngục
Chương 456: Quá khứ của Hồng Đế
Chương 456: Quá khứ của Hồng Đế