DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Gái Địa Ngục
Chương 435: Đột phá tập thể

"Đi gọi tất cả mọi người đến đây." Tôi hét lớn.

"Rõ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!" Những người lính chạy về phía tàu Định Mệnh, chẳng mấy chốc, tất cả các binh lính đều chạy đến, tôi lần lượt chuyển linh khí vào người họ, một cảnh tượng vô cùng hùng vĩ, các binh lính được chuyển hoá linh khí đều phấn khích, mặt mày hớn hở, còn có hai người nhất thời ngứa tay so tài ngay tại chỗ, đánh nhau như hổ. Mỗi một quyền đánh ra đều mang theo sức mạnh bạo loạn.

Chuyển vài tiếng đồng hồ, cơ thể của mọi người đều được cường hoá một lần, nhưng trong cơ thể Quỷ Địa Long vẫn còn nguồn sức mạnh to lớn không ngừng tuôn ra.

Tôi nghiến chặt răng, hai mắt đỏ ngầu, một dòng máu từ mắt chảy ra, tôi sắp không chịu nổi nữa.

Đúng lúc này, tôi nghe được một tiếng gọi: "Lâm Lâm."

Là Chu Nguyên Hạo!

Giọng nói của anh như tiếng trời giáng xuống, tôi ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện anh và nhóm người tu đạo kia đều đã trở lại, nhưng Tôn Chấn và những người khác đều mặt mày xám xịt, tuy vết thương trên người không nặng nhưng đều rất chật vật.

"Nhanh lên, nhanh lên, giúp em hút linh khí đi!" Tôi hét lớn.

Chu Nguyên Hạo lập tức chạy tới ôm tôi vào lòng, tôi cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, thở phào một hơi.

Cơ thể của Chu Nguyên Hạo giống như biển cả, linh khí sau khi đi vào cơ thể anh như trâu đất xuống biển, dù có lấp bao nhiêu cũng không lấp đầy được.

Cuối cùng cũng được cứu rồi!

Tôn Chấn trò chuyện với Phương Sĩ Hồng, biết được mọi chuyện, trong mắt tràn đầy sự ghen tị, mấy người khác cũng đỏ mắt, đều nhìn Tôn Chấn với ánh mắt mong đợi, anh ta do dự một chút rồi bước tới nói: "Chu tiên sinh, có phải là nên để chúng tôi cũng..."

Trên mặt Chu Nguyên Hạo lộ ra vẻ không hài lòng, tôi đã chạm vào nhiều đàn ông như vậy, anh đã rất không vui rồi, căn bản không muốn để tôi chạm vào người đàn ông khác nữa.

Tôi thở dài, nói: "Bây giờ họ đã đến rồi, cũng không thể thiên vị được."

Dù sao họ cũng đều có hậu thuẫn, bán cho họ một ân huệ, cũng tốt hơn là đắc tội với họ.

Chu Nguyên Hạo miễn cưỡng buông tôi ra, tôi lại truyền linh khí cho từng người, không ngờ lại khiến Đặng Giang Phi ngay tại chỗ phá vỡ giới hạn, trực tiếp thăng cấp lên lục phẩm.

Đến cuối cùng, Quỷ Địa Long đã hấp hối, linh khí trong cơ thể cũng không còn nhiều.

Tôi cũng phát hiện, bình phong lục phẩm của mình đã xuất hiện một chút lỏng lẻo, tôi cắn chặt răng, dồn hết sức lực hút hết sức mạnh cuối cùng của nó. Sau đó toàn bộ dẫn vào đan điền, bắt đầu xông cửa ải.

Thực ra, thực lực của tôi đã sớm không chỉ là ngũ phẩm, một luồng sức mạnh này đi vào không có chút trở ngại nào. Thế như chẻ tre, bình phong lục phẩm ầm ầm vỡ vụn, linh khí cuồn cuộn bùng nổ, kim sắc kén tằm vẫn luôn tồn tại trong đan điền cũng phát ra tiếng một "cách" nhẹ, xuất hiện một vết nứt nhỏ.

Cuối cùng tôi cũng có thể cử động, lùi lại mấy bước lập tức ổn định thân hình, khoanh chân ngồi xuống dẫn dắt linh khí trong cơ thể đi vòng vòng trong kinh mạch, ổn định tu vi.

Tôi mừng thầm trong lòng, Kim Giáp tướng quân cuối cùng cũng có động tĩnh.

Cứ mỗi lần tôi vận hành một chu kỳ, vết nứt trên kén tằm lại nhiều thêm một đường, đợi đến khi tu vi của tôi hoàn toàn ổn định, một con côn trùng màu vàng từ trong kén bò ra.

Kim Giáp tướng quân phá kén trùng sinh lớn hơn trước cả một vòng, phù văn trên lưng cũng đã thay đổi biến thành một phù trận, trong phù trận có những phù văn dày đặc cực kỳ phức tạp.

Tôi có thể cảm nhận được, Kim Giáp tướng quân lúc này thực lực đã đạt tới cấp bậc Quỷ Vương, mai trên lưng mở ra. Một đôi cánh dang rộng từ trong đan điền của tôi bay ra, rơi vào lòng bàn tay tôi. Kim Giáp Tướng Quân rất vui mừng, nó cảm thấy mình mạnh mẽ hơn có thể bảo vệ được tôi.

Trong lòng tôi ấm áp, yêu thương sờ sờ nó, nó vui vẻ đập đập cánh, bay xung quanh trên đầu tôi.

Đột nhiên, có một bàn tay đưa tới bắt lấy nó xuống, tôi nghiêng đầu nhìn lại, là Chu Nguyên Hạo, anh với vẻ mặt bất mãn nói: "Nó là đực đấy."

Tôi đầu đầy hắc tuyến, ra vẻ tức giận: "Anh ăn giấm chua kiểu này cũng quá vô lý rồi."

Chu Nguyên Hạo liếc tôi một cái: "Kim Giáp tướng quân tu luyện đến cấp bậc Quỷ Vương là có thể hóa thành người."

Tôi giật mình, không dám tin nhìn nó: "Thật sao?"

Kim Giáp tướng quân dang cánh không ngừng đập muốn thoát khỏi tay anh. Nhưng lại không thể thoát ra được.

Chu Nguyên Hạo hừ lạnh một tiếng: "Ngoan ngoãn một chút cho ta."

Kim Giáp tướng quân lập tức ủ rũ, bay trở lại cơ thể tôi, cuộn tròn không nhúc nhích nữa.

Đặng Giang Phi đi tới, vẻ mặt kích động nói: "Cô Khương, cảm ơn cô, thật sự cảm ơn cô rất nhiều, nếu không nhờ cô, tôi không biết đến khi nào mới có thể đột phá lục phẩm."

Tôi xua xua tay: "Hiện nay Hoa Hạ nhiều tai ương. Đều là người tu đạo, phải giúp đỡ lẫn nhau mới đúng."

Tôi nhìn quanh bốn phía, nhìn những người lính đã trải qua hai lần cường hóa này, trong quân đội, đây đã coi như là một thế lực không nhỏ rồi.

Chỉ là, có vài người nhìn tôi với ánh mắt dò xét, hẳn là sau khi trở về lần này, rất nhiều người đều biết, tôi có thể hấp thụ sức mạnh, khiến người ta trở nên mạnh mẽ hơn rồi.

Tôi có chút lo lắng nhìn về phía Chu Nguyên Hạo, anh bế ngang tôi lên, đau lòng nói: "Lần này hấp thụ sức mạnh, em đã tiêu hao quá nhiều nguyên khí, cơ thể suy nhược, để anh bế em về."

Tôi lập tức hiểu ý của anh, nếu để người khác biết tôi hấp thụ, chuyển giao linh khí hoàn toàn không có di chứng, không biết có bao nhiêu người sẽ đến cửa cầu xin tôi giúp đỡ, vậy thì tôi thật sự không có một khắc yên bình nào.

Phương Sĩ Hồng hỏi: "Cô Khương, thịt của Quỷ Địa Long này có phải cũng có thể..."

Họ ăn Hắc Cốt Quỷ đã nếm được ngon ngọt, hận không thể đem tất cả quỷ vật Địa Ngục ăn hết.

Tôi giả vờ như có vẻ mệt mỏi, lắc đầu nói: "Quỷ Địa Long không thể ăn, có kịch độc."

Vẻ mặt Phương Sĩ Hồng thất vọng, cùng mấy sĩ quan thương lượng, đợi đến khi cứu viện đến, nhất định phải đi bắt thêm vài con Hắc Cốt Quỷ.

Chúng tôi trở lại chiến hạm, tôi kể chuyện của Trần Hiển cho Chu Nguyên Hạo nghe, sắc mặt Chu Nguyên Hạo trầm xuống, đáy mắt dâng lên cơn giận dữ như sóng cuộn biển trào.

Anh nói với tôi, sau khi họ đi sâu vào trong hoang đảo, Trần Hiển đã làm liều, không biết bằng cách nào lại chọc giận một Quỷ Vương trung cấp.

Quỷ Vương đó thân hình to lớn, cao tới sáu mét. Trông giống như quái vật, trên người khoác áo giáp sắt, trong tay cầm một chiếc rìu lớn, vung lên là có thể san bằng một ngọn núi.

Quỷ Vương này cực kỳ khó đối phó, sau khi Trần Hiển chọc giận hắn thì biến mất, bọn họ bị Quỷ Vương quấn lấy, dưới trướng Quỷ Vương lại có một đám quỷ vật thổ dân để sai khiến, bọn họ đánh nhau rất lâu, mới miễn cưỡng giết chết đối phương.

Sau khi giết chết Quỷ Vương, bọn họ tìm thấy một hồ nước phía sau động phủ của Quỷ Vương, hồ nước thông thẳng đến biển sâu.

Trong tay Tôn Chấn có một con dao găm rỉ sét, con dao găm đó lại là một món pháp bảo thượng cổ, anh ta dùng dao găm rạch một đường vào trung tâm hồ nước. Nước hồ tách ra, bọn họ đi thẳng xuống đáy biển, bố trí trận pháp phong ấn ở đáy biển, phong ấn thông đạo Địa Ngục.

*****

Chúng tôi đợi trên hoang đảo ba ngày, ba ngày đó tôi đều dưỡng bệnh trong phòng không ra khỏi cửa. Sau khi Tiểu Hi tỉnh lại, chúng tôi đã từng hỏi con bé, con bé chỉ nói nghe thấy có người gọi mình, những chuyện sau đó thì không biết gì nữa.

Cổ Dung vẫn không từ bỏ ý định với Chu Nguyên Hạo, cô ta đích thân xuống bếp hầm canh, mang đến thăm tôi, nhưng ánh mắt lại cứ nhìn thẳng vào Chu Nguyên Hạo, có chuyện hay không có chuyện gì cũng cố ý bắt chuyện với anh.

Hôm nay cô ta lại đến, Tiểu Hi vừa ăn kẹo mút vừa nói lớn: "Dì ơi, có phải dì thích bố cháu không?"

Mặt Cổ Dung đỏ bừng lên, vội vàng nói: "Sao, sao có thể, không có chuyện đó."

Tiểu Hy rất đắc lực nói: "Vậy tại sao dì cứ quấn lấy bố cháu?"

Cổ Dung xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu, nếu có một cái lỗ trên mặt đất, cô ta nhất định hận không thể chui vào.

Tôi cười tủm tỉm sờ đầu Tiểu Hi, nói với cô ta: "Xin lỗi, trẻ con không biết nói dối."

Cổ Dung như thể bị sỉ nhục lớn, cắn chặt răng nhìn Chu Nguyên Hạo một cách ai oán, không ngờ Chu Nguyên Hạo căn bản còn không thèm nhìn cô ta lấy một cái.

Mắt cô ta đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, quay người chạy ra ngoài.

Tôi vỗ nhẹ vào má Tiểu Hi, khen: "Làm tốt lắm."

Tiểu Hi được khen, vui vẻ đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn như nở hoa.

Tôi liếc Chu Nguyên Hạo: "Tiểu Hi biết bảo vệ mẹ, không giống như một số người lại không từ chối ai."

Chu Nguyên Hạo bước thẳng đến, bế ngang tôi lên, tôi tức giận nói: "Anh làm gì vậy?"

"Em bị thương nguyên khí không thể cử động, là vị hôn phu của em, đương nhiên là phải chăm sóc em rồi." Anh nhếch mép cười gian xảo bế tôi đi ra ngoài, để Tiểu Hi tự chơi ở trong phòng.

Đọc truyện chữ Full