DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Gái Địa Ngục
Chương 379: Bán bùa chú

Vận chuyển từ thủ đô đến Sơn Thành đường xa vạn dặm, vốn tưởng phải đợi vài ngày, không ngờ tối hôm đó đã đến, hai chúng tôi cùng nhau trồng ở khoảng đất trống trong sân, nhìn những chiếc lá xanh um tươi tốt, tôi cảm thấy một niềm hạnh phúc chưa từng có.

Tình yêu và thù hận của kiếp trước đã qua từ lâu, trở thành một làn khói thoảng qua nhiều năm trước, không còn ý nghĩa gì để tiếp tục so đo.

Sau khi làm hòa với Chu Nguyên Hạo, tình cảm của chúng tôi càng thêm sâu đậm, như mật ong hòa quyện với dầu cả ngày quấn quýt bên nhau, trải qua những ngày tháng không biết xấu hổ.

Chu Nguyên Hạo mỗi ngày đều thay đổi cách làm bánh ngọt cho tôi. May mắn là, với cấp bậc hiện tại của tôi, dù ăn bao nhiêu cũng không béo, nếu không tôi đã bị nuôi thành một con heo rồi.

Tôi vốn có tu vi Ngũ Phẩm sơ cấp, nhưng lần trước hấp thụ Khê Lê Quỷ Vương, cộng thêm việc nuốt một giọt tinh huyết của quỷ vật thượng cổ trước cột trụ không gian. Thực lực của tôi tăng vọt đã đạt đến Ngũ Phẩm cao cấp, chỉ cần một cơ hội là có thể đạt đến Lục Phẩm.

Sau khi nuốt Khê Lê, tôi có được một kỹ năng mới.

Kỹ năng này có thể trực tiếp hấp thụ linh lực của đối phương biến thành của mình, hơi giống "Hấp Tinh Đại Pháp" trong tiểu thuyết võ hiệp, tôi thấy đặt tên cho kỹ năng này quá phiền phức, trực tiếp gọi nó là "Hấp Tinh Đại Pháp", chỉ là hiện tại Hấp Tinh Đại Pháp mới là sơ cấp. Ngay cả khi tôi hấp thụ toàn bộ linh lực của một Nhiếp Thanh Quỷ, tôi cũng chỉ có thể luyện hóa tối đa hai phần trăm trong số đó để sử dụng cho bản thân.

Có điều, cái này cũng đủ để nghịch thiên rồi.

Khi Hấp Tinh Đại Pháp của tôi được nâng lên cao cấp trong tương lai, sẽ có thể chuyển hoá hai mươi, thậm chí ba mươi phần trăm linh lực.

Chỉ là Kim Giáp tướng quân vẫn là một cái kén, không biết khi nào mới có thể phá kén mà ra.

Cao Vân Tuyền đã đến thăm tôi một lần, khi thấy tôi và Chu Nguyên Hạo làm hòa, sắc mặt anh ấy có chút không vui, tôi cảm thấy rất có lỗi với anh ấy, nhưng không biết nói gì để an ủi.

Anh ấy cáo từ ra về, tôi đuổi theo ra ngoài gọi anh ấy lại, vẻ mặt áy náy nói: "Vân Tuyền, xin lỗi, anh rất tốt, thực sự rất tốt, nhưng trái tim tôi quá nhỏ, chỉ chứa được một người."

Cao Vân Tuyền cười khổ, trong nụ cười có sự bất lực, anh ấy giơ tay lên dường như muốn xoa đầu tôi, nhưng rồi cuối cùng vẫn buông xuống, nhẹ giọng nói: "Là tôi đến muộn."

Đã muộn hàng trăm năm.

Tôi nhìn bóng lưng anh ấy rời khỏi, không biết tại sao, cảm thấy mình thật là cặn bã.

Cao Vân Tuyền vừa đi không lâu. Tống Tống lại đến, cô ấy có chút căng thẳng nói với tôi: "Tướng quân, ngài nghe tôi giải thích."

Tôi gật đầu, nhẹ giọng nói: "cô nói đi."

"Hả?" Tống Tống lại sững sờ.

Tôi không khỏi bật cười: "Sao, cô nghĩ tôi sẽ nổi trận lôi đình với cô?"

Mặt Tống Tống đỏ bừng, tôi nói: "Không phải cô muốn giải thích sao? Tôi nghe cô giải thích đây."

Tống Tống ấp úng một chút mới mở miệng: "Hôm đó ở bệnh viện, lý do tại sao tôi luôn diễn trước mặt ngài, là vì để lừa Lâm Bích Quân, tôi không ngờ ngài sẽ bị thương, tôi..."

"Tôi không thể hoàn toàn tin tưởng cô." Tôi nói thẳng.

Tống Tống lo lắng muốn giải thích thêm điều gì đó, tôi giơ tay ngăn cô ấy lại: "Nhưng chúng ta có thể bắt đầu lại."

Mắt Tống Tống sáng lên.

Tôi đưa tay ra, nói: "Xin chào, tôi tên là Khương Lâm."

Tống Tống cười rạng rỡ, lập tức nắm lấy tay tôi: "Tôi tên là Tống Tống, Tống của triều đại nhà Tống."

Nhìn khuôn mặt tươi cười như gió xuân của cô ấy, tôi nhớ lại Tử Huyên trong ký ức kiếp trước, người luôn tràn đầy sức sống và tinh nghịch.

Trái tim tôi ấm áp, ít nhất, tôi đã không mất đi người bạn quan trọng nhất này.

*****

Hôm nay tôi đang thưởng thức chiếc bánh mousse trà xanh do Chu Nguyên Hạo làm thì bất ngờ nhận được điện thoại của Đông Phương Lôi. Anh ta nói, hiện nay ma quỷ ở nhân gian ngày càng nhiều, đan dược và phù chú tiêu hao cho việc hàng yêu trừ ma cũng ngày càng nhiều, những đại môn phái, đại gia tộc có nội tình thâm hậu đương nhiên không sợ, nhưng một số môn phái cùng gia tộc vừa và nhỏ thì lại có chút khó khăn.

Mà tôi đã sử dụng một lượng lớn phù chú trong sự kiện Hiên Huyền Quỷ Vương và sự kiện ở chợ Quỷ, trong đó còn có không ít phù chú trung cấp hoặc cao cấp, điều này khiến những gia tộc và môn phái nhỏ rất thèm muốn.

Danh tiếng của tôi là một thiên tài vẽ bùa đã lan truyền khắp nơi, nổi tiếng khắp giới tu đạo Hoa Hạ.

Đông Phương Lôi tâng bốc tôi một hồi lâu. Tôi cau mày hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì, nói thẳng đi."

Đông Phương Lôi cười khan hai tiếng: "Có không ít gia tộc và môn phái muốn mua phù chú của cô, cô thấy sao?"

Khóe miệng tôi nhếch lên: "Tôi còn tưởng chuyện gì lớn, có thể chứ. Chỉ là giá cả này..."

Đông Phương Lôi vội vàng nói: "Chuyện giá cả dễ nói, những gia tộc, môn phái này đều không thiếu tiền."

Tôi vui mừng, đây không phải là nói rõ người ngu nhiều tiền mau đến sao.

Tôi thảo luận với Chu Nguyên Hạo, anh nói tốt nhất nên tổ chức một buổi đấu giá phù chú, anh có một tòa nhà thương mại dưới tên mình ở Sơn Thành, tên là Tân Dương Đại Hạ, toàn bộ tầng cao nhất có thể được sử dụng cho cuộc đấu giá này.

Tôi để Đông Phương Lôi tung tin, chỉ cần ai muốn mua phù chú trong tay tôi đều có thể đến tham gia, trong buổi đấu giá, tôi sẽ bán đấu giá vài phù chú ngũ phẩm, sau buổi đấu giá còn bán ra một lượng lớn phù chú cấp thấp.

Vì nhân tài khan hiếm, linh khí giảm sút, thiên tài địa bảo ngày càng ít. Người chuyên tu luyện đan, luyện khí và phù chú ngày càng ít, rất nhiều phù chú cao cấp đã thất truyền.

Vì vậy sau khi thành lập đất nước, Hoa Hạ không còn dùng phẩm cấp để phân chia đan dược và phù chú nữa, chỉ nói sơ cấp, trung cấp, cao cấp. Kỳ thật cái gọi là sơ - trung - cao cấp này, đều chỉ là phù chú nhị - tam phẩm trước đây, phù chú tứ phẩm rất ít, một khi xuất hiện đều bị những môn phái lớn thu vào, cất giấu ở nơi quan trọng trong môn phái, đến lúc mấu chốt có thể lấy ra cứu mạng.

Lần này tôi tung tin, nói muốn bán đấu giá phù chú ngũ phẩm, toàn bộ tu sĩ Hoa Hạ đều kinh ngạc, nghe tin liền hành động, nghe nói ngay cả những môn phái lớn như Lao Sơn, Mao Sơn cũng bị kinh động, Ban Điều Tra Đặc Biệt Hồ Sơ X cũng phái đại diện, thề phải lấy được những lá phù chú ngũ phẩm đó.

*****

Trong nháy mắt đã đến ngày đấu giá, sáng sớm Chu Nguyên Hạo đã đến Tân Dương Đại Hạ sắp xếp công việc giao dịch, tôi ngủ nướng một giấc, sau đó tự mình lái xe ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên tôi lái chiếc xe thể thao Maserati màu vàng, nên hơi phấn khích, lái cũng không nhanh, sợ sơ ý làm bị thương người khác.

Khi tôi lái xe từ đường cao tốc vào đường nhỏ, đột nhiên một cô gái trẻ lao ra từ lề đường, đập vào nắp capo của tôi rồi ngay lập tức ngã xuống, nằm ngang dưới gầm xe của tôi.

Tôi dừng xe, cau mày, đang định xem tình hình của cô gái đó thì một đám đông đột nhiên lao ra từ lề đường bao vây tôi cùng chiếc xe.

"Vợ ơi, vợ ơi, em tỉnh lại đi." Một người đàn ông trẻ tuổi lao vào cô gái đó, ôm cô ấy khóc lớn, mặt cô gái đầy máu, trông thật thảm thương và đáng sợ.

Tôi dùng thần thức kiểm tra, cô gái trẻ bị thương nặng bên trong, xuất huyết nội sọ, xem ra không sống được nữa.

Còn người đàn ông trẻ tuổi kia tuy khóc rất to. Nhưng trong mắt không có một giọt nước mắt, giọng nói cũng không buồn bã, chỉ có thể đánh giá một câu: Giả tạo muốn chết.

Lúc này, một người phụ nữ trung niên bên cạnh xông lên, túm lấy quần áo tôi khóc lóc: "Cô tông vào con dâu tôi. Người giàu có ghê gớm lắm sao, cô đền mạng cho con dâu tôi đi!"

Tôi liếc nhìn bà ta, vẫn là tiếng khóc giả tạo, không chỉ vậy, tôi còn thấy khóe miệng bà ta vô thức hơi nhếch lên, có lẽ trong lòng bà ta rất vui mừng vì con dâu bị xe tông chết.

Những người xung quanh trông giống như người qua đường, tất cả đều phẫn nộ xông lên kéo tôi, nói muốn tôi đền mạng.

Xem ra, hôm nay tôi không may mắn, đây là gặp phải bọn lừa đảo rồi. Nhưng nếu tôi có thể bị những kẻ lừa đảo này xử lý, thì tôi đã uổng công làm Phi Viêm tướng quân rồi.

Tôi khẽ ho hai tiếng, quát lớn: "Chờ chút!"

Tiếng quát này tôi dùng linh lực, âm thanh cực lớn, khiến hai người đàn ông lực lưỡng ở gần tôi nhất cũng không khỏi lùi lại vài bước.

"Cô, cô muốn làm gì?" Người phụ nữ trung niên chỉ vào mặt tôi hét lớn, "Cô tông vào con dâu tôi chưa đủ, còn muốn giết chúng tôi diệt khẩu sao?"

Những người xung quanh lập tức mắng chửi tôi om sòm, còn có một thanh niên cầm điện thoại quay lia lịa, hét lên: "Tôi đã quay lại hết rồi, lát nữa sẽ đăng lên Weibo."

Tôi lạnh lùng nhìn họ: "Các người rốt cuộc muốn thế nào?"

Mắt người phụ nữ trung niên sáng lên, lấy khăn tay lau nước mắt không tồn tại: "Trước tiên đưa năm sáu mươi vạn để chữa trị cho con dâu tôi, nếu con dâu tôi không sống được, mạng này, hoặc là cô đưa hai trăm vạn ra đây, hoặc là cô lấy mạng để đền."

Đọc truyện chữ Full