Tôi nói: "Tôi có thể giúp cô, nhưng bản thân cô phải quyết tâm."
Tống Tống nắm chặt nắm đấm trong tay: "Tôi tuyệt đối sẽ không để mặc họ sắp đặt. Tiểu Lâm, tính tình của tôi, cô còn không biết sao? Muốn tôi gả cho Tần Chính Trung, tôi thà chết còn hơn."
"Tốt." Tôi gật đầu, "Trưa nay hẹn cha mẹ cô ăn cơm đi."
Tống Tống gật đầu, gửi một tin nhắn qua. Buổi trưa tan học, tôi và Lâm Bích Quân cùng đi với Tống Tống đến nhà hàng.
Nhà hàng là do tôi đặt, một trong những khách sạn cao cấp nhất Sơn Thành, khi chúng tôi đến nơi, cha mẹ Tống Tống đã đến, phía sau còn có một thanh niên mười tám mười chín tuổi, trông khá giống Tống Tống, nhưng có vẻ không đứng đắn, ánh mắt cứ liếc nhìn lung tung trên người tôi.
Sau khi ngồi vào bàn, món ăn được mang lên, tôi gọi toàn là những món đắt tiền khiến gia đình họ Tống hoa mắt, em trai của Tống Tống cứ cắm đầu ăn không ngừng.
Tống Tống vẫn luôn cau có, cha mẹ Tống là một người đàn ông trung niên điển hình, hói đầu, bụng bia, còn thích nói những lời sáo rỗng, tôi lén hỏi một chút, mới biết ông ta là một cán bộ cấp xã nhỏ. Mẹ Tống thì trông rất trẻ, hai người đều cười tươi nói liên hồi bên tai Tống Tống.
Họ không ngừng khen Tần Chính Trung tốt đẹp như thế nào, không chỉ hứa cho tiền cho biệt thự, còn hứa sắp xếp cho em trai cô ấy một công việc nhàn hạ lương cao, sau này kết hôn rồi, mỗi tháng sẽ biếu cha mẹ Tống một vạn. Tương lai sinh con trai, sinh một đứa thưởng mười vạn.
Sắc mặt Tống Tống càng lúc càng khó coi, cuối cùng, cô ấy không nhịn được nữa đập đũa xuống bàn: "Cha mẹ bỏ cuộc đi, con tuyệt đối sẽ không gả cho Tần Chính Trung cái nhà vệ sinh công cộng đó."
Sắc mặt cha mẹ Tống thay đổi, cố dụ dỗ: "Tống Tống à, đàn ông mà, trước khi kết hôn trăng hoa một chút là chuyện bình thường, chỉ cần sau khi kết hôn nó không làm bậy là được."
Tống Tống hừ lạnh một tiếng: "Anh ta còn có con riêng nữa."
Cha mẹ Tống lại nói: "Con riêng thì sợ gì, chỉ cần con sinh cho nó con trai, con trai con chính là con đích*, sau này tài sản chẳng phải là của các con sao."
(Con đích là con do vợ cả sinh ra)
Tôi và Lâm Bích Quân đều không nhịn được trợn trắng mắt, cứ tưởng đây là phim cung đấu, vậy mà lại có những bậc cha mẹ như vậy, thật là mở mang tầm mắt.
Tống Tống trừng mắt: "Bất kể cha mẹ nói gì, con cũng không gả."
Sắc mặt cha Tống sa sầm: "Còn dám cãi lại, tao là cha mày, chuyện hôn nhân của mày phải do tao quyết định, mày gả cũng phải gả, không gả cũng phải gả."
"Chờ đã." Tôi đột nhiên nói, "Chú Tống, bây giờ đã là nước Trung Hoa mới rồi, nhà Thanh đã diệt vong rồi, chú có biết không?"
Tôi đang nói rõ bọn họ là những người phong kiến cổ hủ, hai người lập tức thay đổi sắc mặt: "Cô là ai, tôi đang nói chuyện với con gái tôi, có chỗ nào cho cô xen vào?"
Tống Tống nhàn nhạt nói: "Con quên nói, bữa cơm này là do bạn con mời."
Cha mẹ Tống Tống lập tức lúng túng, em trai Tống Tống ăn một miếng vi cá, ngạo mạn mở miệng: "Có gì to tát, tiền chúng tôi trả."
Cha Tống nghiến răng nghiến lợi: "Đúng, để tôi trả."
Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy một giọng nói: "Sao có thể để cha vợ trả tiền, tiền này đương nhiên là do con trả."
Cửa phòng bao mở ra, Tần Chính Trung sải bước vào, Tống Tống cười lạnh một tiếng: "Hôm qua chưa mất mặt đủ, hôm nay đến tiếp tục mất mặt à?"
Tần Chính Trung lạnh mặt, nghiêng người sang một bên, hai người đàn ông trung niên bước vào, một trong số đó trông rất giống Tần Chính Trung, là cha anh ta - ông chủ năng lượng giàu có.
Người còn lại, tóc được chải gọn gàng có vẻ ngoài của một quan chức, tôi nhìn thấy quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra ông ta là ai.
Cha mẹ Tống đều kích động đứng dậy, cha của Tần Chính Trung - Tần Hạp, đích thân giới thiệu: "Hai bên thông gia, đây là phó thị trưởng Quách, anh họ của tôi."
Sắc mặt Tống Tống lập tức trắng bệch. Tôi cũng cau mày, thảo nào thấy ông ta quen quen, hóa ra là đã từng thấy trên bản tin.
Một nhân vật quyền lực như vậy ở Sơn Thành, lại được Tần Hạp mời đến, thật sự có chút khó xử.
Cha mẹ Tống đều là người ở nơi nhỏ bé, gặp quan lớn kích động đến mức luống cuống tay chân, phó thị trưởng Quách vẫy tay: "Đều là người một nhà, đừng khách sáo, ngồi đi."
Tần Chính Trung lập tức sai người dọn đồ ăn trên bàn đi, dọn lên một bàn mới, còn thịnh soạn và đắt đỏ hơn những món tôi gọi trước đó.
Bữa tiệc này bỗng chốc trở thành sân nhà của nhà họ Tần, ba cô gái chúng tôi, căn bản không ai để ý đến.
Tống Tống lo lắng đến toát mồ hôi lạnh, tôi nắm lấy tay cô ấy, ra hiệu cô ấy đừng hoảng sợ.
Tuy rằng một phó thị trưởng rất phiền phức, nhưng để giải quyết, cũng không phải là chuyện gì lớn.
Rượu qua ba tuần, phó thị trưởng Quách nhìn Tống Tống, cười nói: "Đây là Tiểu Tống à, không tệ, không tệ, sinh viên giỏi của học viện Mỹ Thuật, hoạ sĩ tương lai, xứng với Tiểu Chính nhà chúng ta, rất phù hợp."
Cha mẹ Tống vội vàng gật đầu, phó thị trưởng Quách tiếp tục nói: "Tôi thấy, hay là hôm nay cứ quyết định chuyện này trước đi, tôi là cậu họ của Tiểu Chính, sẽ làm mối cho nó, mọi người thấy sao?"
Cha mẹ Tống vô cùng mừng rỡ, vội vàng gật đầu đồng ý, Tần Chính Trung ngẩng cằm lên, đắc ý nhìn chúng tôi, ánh mắt như đang nói: Sao nào, cuối cùng cô cũng phải gả cho tôi thôi?
Mặt mày Tống Tống tái mét, cắn răng, định đứng dậy từ chối. Bị tôi giữ lại.
Tôi liếc mắt ra hiệu cô ấy đừng hành động thiếu suy nghĩ, bây giờ không phải lúc để nóng nảy.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên, cửa phòng lại mở ra, một người đàn ông mặc quân phục màu xanh lá cây bước vào, cực kỳ tuấn tú, dáng người cao ráo, bộ quân phục thẳng tắp tạo nên khí chất xuất chúng, vừa vào cửa đã thu hút ánh nhìn của mọi người.
"Xin lỗi, tôi đến muộn." Anh thản nhiên nói.
Thì ra là Chu Nguyên Hạo!
Anh hồi phục nhanh thật, bị thương nặng như vậy, mới hai ba ngày đã lại hoạt bát như thường.
"Cố vấn Chu, sao cậu lại đến đây?" Phó thị trưởng Quách lập tức đứng dậy chào đón, trên mặt mang theo vài phần nịnh nọt không dễ nhận ra.
Dù sao phó thị trưởng Quách cũng là người có địa vị cao, chuyện trung tâm thương mại ông ta chắc chắn biết, cũng đã gặp mặt Chu Nguyên Hạo, Cao tướng quân và những người khác.
Chu Nguyên Hạo hiện nay mang quân hàm thiếu tướng, bối cảnh hùng hậu, lại rất được cấp trên coi trọng, phó thị trưởng Quách đương nhiên là muốn lấy lòng.
Anh nở một nụ cười lịch sự, đi đến bên cạnh tôi, tự nhiên đặt tay lên eo tôi, nói: "Đây là bạn gái tôi."
Trong lòng tôi rất không thoải mái, nhưng lại không thể làm mất mặt anh trước mặt mọi người, đành miễn cưỡng nở nụ cười, không lên tiếng.
Phó thị trưởng Quách nhìn tôi với ánh mắt ẩn ý, dường như đang cân nhắc thiệt hơn trong lòng. Còn cha mẹ Tống và cha con nhà họ Tần thì sắc mặt vô cùng khó coi.
Mọi người lại ngồi xuống, Chu Nguyên Hạo và phó thị trưởng Quách trò chuyện vài câu, uống vài ly rượu. Tôi nháy mắt với Tống Tống, Tống Tống hiểu ý, vội nói: "Cha, mẹ, con còn muốn học lên thạc sĩ."
Cha mẹ Tống lập tức phản bác: "Con gái học thạc sĩ làm gì, bằng cấp cao như vậy để làm gì, sau này chẳng phải cũng phải lấy chồng sao? Theo ý cha mẹ, lấy chồng sớm đi là vừa."
Chu Nguyên Hạo nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng xoa bóp trong lòng bàn tay, tôi rút ra mấy lần cũng không được.
Anh cười nói: "Người trẻ tuổi, vẫn nên đọc nhiều sách một chút."
Phó thị trưởng Quách là người tinh ranh như thế nào, lập tức hiểu ra: "Cố vấn Chu nói đúng, bây giờ nam nữ bình đẳng, con gái cũng nên đọc nhiều sách. Còn về chuyện kết hôn, mọi người còn trẻ, không cần vội, đợi hoàn thành việc học rồi hãy nói."
Tần Hạp sốt ruột: "Anh họ!"
Phó thị trưởng Quách nháy mắt với ông ta: "Họ còn trẻ, để họ vun đắp tình cảm thêm một chút, rồi hãy bàn chuyện hôn nhân."
Ý này, chính là nói rõ với cha con nhà họ Tần. Tống Tống có Chu Nguyên Hạo che chở, ông ta sẽ không ra mặt nữa, muốn cưới người ta về thì hãy thể hiện bản lĩnh đi theo đuổi, theo đuổi được thì tốt, không được thì thôi.
Tần Hạp nghiến răng, cuối cùng chỉ đành bất lực lắc đầu.
Bữa tiệc Hồng Môn này nhanh chóng kết thúc. Cha mẹ Tống phẫn nộ, tiền mất, nhà mất, cái gì cũng mất.
Tống Tống lại thở phào nhẹ nhõm, tôi đưa cô ấy về ký túc xá, khi quay trở ra thì thấy Chu Nguyên Hạo đang dựa vào một chiếc xe hơi màu đen, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi nhàn nhạt nói: "Hôm nay cảm ơn anh."
Chu Nguyên Hạo mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Không cần cảm ơn, anh đã nói rồi, anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho em."
"Không cần đâu." Tôi cứng rắn, "Chúng ta đã kết thúc rồi, tôi không muốn có bất kỳ liên quan gì với anh nữa."
Anh trầm mặc một lúc, rồi hỏi: "Em đang sống ở nhà Cao Vân Tuyền?"
Tôi cau mày khó chịu: "Liên quan gì đến anh?"
Anh nắm lấy cánh tay tôi, sắc mặt u ám: "Cao Vân Tuyền không phù hợp với em."
"Anh ấy là hậu duệ của tộc Hiên Viên, đã được truyền thừa của tộc Hiên Viên, tu vi sớm muộn gì cũng sẽ đuổi kịp anh, tại sao lại không phù hợp?" Tôi có chút tức giận, không nhịn được chế giễu.
Sắc mặt Chu Nguyên Hạo đen đến mức gần như nhỏ ra nước, tôi có một cảm giác khoái cảm trả thù, lạnh lùng nói: "Sau này, xin anh đừng đến làm phiền tôi nữa. Cảm ơn."
Nói xong, tôi quay người bỏ đi, anh đột nhiên gọi: "Lâm Lâm, đợi đã."
Tôi không dừng lại, nhưng có một cơn gió mạnh quét tới, tôi bị Chu Nguyên Hạo ôm ngang eo, tôi tức giận hỏi: "Anh muốn làm gì?"
"Em sẽ sớm biết thôi." Anh thì thầm bên tai tôi.
Tôi tức giận, nhưng cũng muốn xem anh giở trò gì, anh ôm tôi chạy một mạch dưới màn đêm, đến trước một căn biệt thự, tôi ngẩng đầu lên nhìn, chính là căn nhà của chúng tôi.
Tôi lại nhớ đến những tháng ngày ba chúng tôi cùng nhau sống ở đây, tim đau nhói. Giả dối, tình thân, tình yêu, tất cả đều là giả dối.
"Thả tôi xuống!" Tôi hét lên với anh.
Anh đẩy cửa bước vào nhà, nhẹ nhàng đặt tôi xuống đất, cổ tay xoay một cái, roi Hắc Long Quang xuất hiện trong tay anh.
"Anh muốn làm gì?" Tôi cảnh giác hỏi.
Chu Nguyên Hạo đưa roi cho tôi. Nghiêm túc nói: "Ngày đó anh đã đánh em mười hai roi, nỗi đau của em, anh nên trả lại gấp mười lần, em đánh đi, tổng cộng một trăm hai mươi roi."
Tôi cười nhạo: "Anh nghĩ rằng, tôi đánh anh một trận là có thể hả giận sao? Chu Nguyên Hạo, những gì anh gây ra cho tôi, đâu chỉ là nỗi đau thể xác?" Tôi chỉ vào ngực mình, "Vết thương anh để lại trong tôi, đau gấp ngàn lần, vạn lần."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Gái Địa Ngục
Chương 365: Cao Vân Tuyền không hợp với em
Chương 365: Cao Vân Tuyền không hợp với em