Tôi đang định bước vào trong thì Chu Nguyên Hạo bất ngờ nắm tay tôi, tiến lại gần, hôn lên môi tôi.
Tôi ngẩn ta một chút, mặt đỏ bừng, giận dỗi nói: "Anh làm gì vậy, nhiều người đang nhìn kìa."
Chu Nguyên Hạo nhìn tôi, lộ ra nụ cười chua xót: "Anh cũng không biết tại sao, luôn có cảm giác sau khi vào thung lũng này, sẽ mất em."
Tôi hoàn toàn không tin, liếc anh một cái, thầm nghĩ toàn là cái cớ. Nhưng trong lòng vẫn có chút vui mừng nho nhỏ, nên tôi không rút tay ra, cứ để anh nắm.
Chúng tôi cùng nhau bước vào thung lũng Truy Phong. Chưa đầy mười phút sau khi chúng tôi vào, những dây leo đen trên vách đá hai bên nhanh chóng bò xuống, phong tỏa lối vào thung lũng, quỷ khí đột nhiên tăng cao, bầu trời cũng chuyển sang màu đỏ như máu.
Tôi kinh hãi, quay lại nhìn Chu Nguyên Hạo, sắc mặt anh cũng rất tệ.
"Đây không phải là lối thông Địa Ngục, mà là một phần giao nhau giữa Địa Ngục và nhân gian." Anh ngẩng đầu nhìn về phía trước thung lũng, "Bên trong thung lũng này đã bị Địa Ngục hóa, trở thành một phần của Địa Ngục."
Khoảng hơn trăm dặm trong thung lũng, tất cả đều bị bao phủ dưới bầu trời đỏ như máu. Động thực vật ở đây không còn là của nhân gian, mà là sinh vật Địa Ngục.
Còn những động thực vật nhân gian trước đó, hoặc là đã bị sinh vật Địa Ngục giết chết, hoặc là bị ảnh hưởng bởi quỷ khí Địa Ngục mà biến dị.
Tôi liếc nhìn bên cạnh, một con chuột đồng chạy nhanh qua bụi cỏ. Con chuột đồng đó to bằng một con chó sói lớn. Nó dường như cảm nhận được tôi đang nhìn, nó dừng lại, quay đầu nhìn tôi, mắt lóe lên ánh lục, nhe hàm răng sắc nhọn như cá sấu về phía tôi.
Tôi lạnh mặt, phóng ra linh khí trên người. Nó cảm nhận được sức mạnh của tôi lập tức rụt răng lại, chạy nhanh vào bụi cây rồi biến mất.
Tôi cau mày, không ngờ sự giao nhau giữa hai thế giới lại xảy ra nhanh như vậy. May mắn là nó xảy ra trong thung lũng hẻo lánh, nếu là ở thành phố lớn đông đúc, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Nếu hai thế giới hoàn toàn giao nhau... Tôi thực sự không dám nghĩ đến.
Đúng lúc này, tôi đột nhiên nhận thấy sắc mặt Chu Nguyên Hạo không tốt. Tôi nhìn theo ánh mắt anh, thấy một tòa kiến trúc cao lớn đứng sừng sững cách đó khoảng một cây số.
Kiến trúc có kiểu dáng rất cổ xưa, cổ đến mức giống như kiến trúc thời Thương Chu, được xây hoàn toàn bằng đá, cao khoảng năm mươi, sáu mươi mét, giống như một tòa tháp cao.
Một kiến trúc cao như thế, vậy mà hoàn toàn không thể nhìn thấy từ bên ngoài thung lũng. Quả nhiên đây đã là hai thế giới khác nhau.
Nhưng tại sao kiến trúc này lại trông quen thuộc như vậy, như đã từng gặp ở đâu đó, nhưng tôi lại không thể nhớ ra. Càng cố gắng nghĩ, tôi càng cảm thấy đau đầu.
Khương Kha nhìn chăm chú vào tòa tháp, ánh mắt lộ ra vẻ phấn khích: "Đúng là thiên ý."
"Em nói gì cơ?" Tôi quay sang hỏi cậu. Cậu cười với tôi, "Tòa tháp này thật hùng vĩ."
Chu Nguyên Hạo nói: "Đó là cung điện kiếp trước của anh."
Tôi kinh ngạc nhìn anh. Anh nói tiếp: "Khi anh còn là một tiểu quỷ mới đến Địa Ngục, đó chính là nhà của anh."
Chả trách tôi cảm thấy kiến trúc này quen thuộc mà không thể nhớ ra, hóa ra nó có liên quan đến Chu Nguyên Hạo.
Tất cả những ký ức liên quan đến Chu Nguyên Hạo, tôi đều không thể nhớ ra.
Trong ấn tượng của tôi, Thành Hạo Quỷ Đế là quỷ đầu tiên trong Địa Ngục thăng cấp lên Quỷ Đế. Anh rất mạnh, thậm chí có thể sánh ngang với tôi kiếp trước.
Nhưng dù quỷ có mạnh đến đâu, cũng đều từng là Oán Quỷ, Ác Quỷ nhỏ bé từng bước thăng cấp mà lên.
Chu Nguyên Hạo nắm chặt tay tôi nhìn tòa kiến trúc đó, dường như chìm vào hồi ức xa xưa: "Đó là chuyện của hàng ngàn năm trước. Khi anh mới đến Địa Ngục, chỉ là một Ác Quỷ nhỏ bé, bị ném thẳng vào tầng thứ năm của Địa Ngục. Anh đã chịu đựng bốn trăm năm lạnh lẽo trong Địa Ngục băng giá mới có được tự do."
Tôi chăm chú nhìn anh, không ngờ Thành Hạo Quỷ Đế mạnh mẽ như vậy mà cũng từng trải qua những điều như thế.
Tôi cẩn thận hỏi: "Vậy... Chúng ta qua đó xem một chút?"
Tôi cảm thấy tay Chu Nguyên Hạo rõ ràng run lên. Tôi nhìn anh với vẻ tò mò. Anh cười khổ: "Đi thôi."
Tôi không nhận ra, Khương Kha đi theo sau chúng tôi, ánh mắt có chút kỳ lạ.
Trên đường đi, chúng tôi gặp phải một số cuộc tấn công từ thực vật bản địa của Địa Ngục, nhưng dễ dàng vượt qua. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến trước tòa tháp cao lớn này.
Trên cánh cửa đá nặng nề của tòa tháp cao có khắc những ký tự quỷ dị. Chu Nguyên Hạo bước lên trước, đặt tay lên cửa. Những ký tự quỷ dị phát sáng nhàn nhạt, cánh cửa đá phát ra tiếng tạch tạch tạch trầm đục, rồi từ từ mở ra.
Một mùi ẩm mốc nồng nặc ập vào mặt. Chu Nguyên Hạo bước vào, nhìn xung quanh với ánh mắt hoài niệm.
"Ở Địa Ngục, phải đạt đến cấp Quỷ Tướng mới miễn cưỡng có một chỗ để ở. Đây là ngôi nhà đầu tiên của anh ở Địa Ngục." Anh nói.
Tôi nhìn những cột đá cao lớn xung quanh, trên cột đá và tường đều được khắc những ký tự phòng thủ phức tạp, trông giống như một ngôi đền thần thánh và hùng vĩ.
Tôi không nhịn được hỏi: "Nguyên Hạo, kiếp trước anh là ai? Anh đã phạm tội gì mà bị đày xuống tầng thứ năm của Địa Ngục?"
Chu Nguyên Hạo hơi nhíu mày. Tôi vội vàng nói: "Nếu anh không muốn nói thì..."
"Kiếp trước anh là người của triều Hạ." Anh dừng lại một chút, ánh mắt trầm xuống, "Là một nô lệ."
Tôi sững sờ. Tôi luôn nghĩ kiếp trước của anh chắc chắn là một hoàng tử, hoặc ít nhất cũng là một tướng quân quý tộc, không ngờ lại là một nô lệ.
"Gia đình anh thuộc về một quý tộc tên Tự Phùng. Sau khi Tự Phùng chết, cha mẹ anh được chọn để chết theo hắn. Để cứu cha mẹ, anh đã phóng hỏa đốt linh đường của Tự Phùng. Hôm đó gió lớn, lửa cháy càng lúc càng lớn, cháy ròng rã ba ngày thiêu rụi cả một con đường, khiến hàng trăm người thiệt mạng. Anh và cha mẹ đều bị kết án ngũ mã phanh thây. Họ được trực tiếp đầu thai, còn anh bị đày xuống Địa Ngục."
Ngũ mã phanh thây.
Kiếp trước anh chết thảm như vậy, lòng tôi đau nhói, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay anh: "Em xin lỗi, em không nên hỏi."
Anh cười nhạt: "Đó là chuyện của hơn bốn ngàn năm trước, anh đã không còn nhớ rõ mặt họ."
Nói xong, anh ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. Khương Kha đứng từ xa nhìn chúng tôi, ánh mắt lóe lên sự u ám cùng ghen tị.
"Lâm Lâm, đi theo anh." Anh nắm tay tôi dẫn lên cầu thang đá. Tôi không nhận ra Khương Kha đã không đi theo.
Hắn đứng ở đại sảnh tầng dưới cùng. Có hai bóng đen bay vào, hóa thành hai người đáp xuống sau lưng hắn.
"Bệ hạ." Cả hai đều là Quỷ Vương. Họ đội một chiếc mũ trùm màu xám, che đi nửa khuôn mặt, chỉ để lộ cằm và miệng.
"Không ngờ, các ngươi thật sự thành công." Khương Kha nhếch mép cười.
Hai người cúi đầu nói: "Nhờ phúc của bệ hạ. Sự giao nhau giữa Địa Ngục và nhân gian đã là xu hướng tất yếu, chúng tôi chỉ khiến vùng đất này giao nhau với nhân gian trước một bước mà thôi."
Một người khác nói: "Ban đầu sức mạnh của chúng tôi có hạn, suýt nữa đã thất bại. Không biết vì sao, từ sâu thẳm Địa Ngục bỗng nhiên bắn ra một tia sáng đỏ như máu. Chính nhờ tia sáng đó, chúng tôi mới thành công."
Khương Kha hơi nheo mắt: "Ánh sáng đỏ như máu? Chẳng lẽ là những quỷ vật cổ đại ở tầng thứ mười tám của Địa Ngục?" Hắn dừng một chút, lại nói, "Còn những người phàm đã vô tình xâm nhập thì sao?"
Hai Quỷ Vương liếc nhìn nhau, cúi đầu: "Đã xử lý hết, chỉ có Cao Vân Tuyền là mất tích, chúng tôi không tìm thấy tung tích của anh ta."
"Cái gì?" Khương Kha từ từ quay người lại, ánh mắt lạnh như băng. Hai người cảm thấy như có gai đâm sau lưng, lập tức quỳ xuống: "Xin bệ hạ trách phạt."
Khương Kha giơ tay lên: "Dù thế nào, kế hoạch hôm nay của chúng ta chỉ có thể thành công, không được phép thất bại."
"Vâng." Hai người đồng thanh đáp, rồi lùi lại một bước, tan biến vào không khí.
Lúc này, tôi đi theo Chu Nguyên Hạo lên đến đỉnh tháp cao. Nhiều nơi trong tòa nhà đã bị phong hóa, trở nên gồ ghề, thậm chí còn mọc rêu xanh và dây leo.
"Anh đã rời khỏi tòa tháp này từ rất lâu rồi, khi anh thăng cấp lên Quỷ Vương." Chu Nguyên Hạo kéo tôi ra sân thượng trên đỉnh tháp, ôm tôi vào lòng, "Nhưng anh vẫn nhớ, ở đây có thể nhìn thấy khung cảnh đẹp nhất của tầng thứ năm Địa Ngục."
Tôi nhìn theo hướng anh chỉ, phía chân trời xa xa có một vệt đỏ như máu, giống như hoàng hôn.
Khi màn đêm buông xuống, một lớp màu đen đột nhiên phủ lên vệt đỏ đó, như thể có ai đó dùng bút sáp màu đen vẽ lên bầu trời. Màu đen dần dần lan rộng khắp bầu trời, trong bóng tối đó, có những đốm sáng lấp lánh.
"Sao lại có ánh sao trong Địa Ngục?" Tôi ngạc nhiên hỏi.
"Đó không phải là ánh sao, mà là một loại quỷ vật hoạt động về đêm, chỉ xuất hiện vào ban đêm. Nhưng từ rất lâu trước đây, anh đã coi chúng là ánh sáng duy nhất trong Địa Ngục. Nhìn thấy chúng, anh có thể nhớ lại những ngày tháng ở nhân gian, dù khó khăn nhưng lại có tình thân." Anh ôm tôi thật chặt. Tôi có thể cảm nhận được, lúc này anh giống một người phàm hơn là một nam quỷ.
Chu Nguyên Hạo bỗng biến sắc, ôm eo tôi lùi vào trong phòng, nhưng đã quá muộn. Vô số làn sương đen tràn đến. Những đốm sáng trên bầu trời đột nhiên bay thành đàn về phía đỉnh tháp. Khi chúng bay đến gần, tôi mới nhìn rõ đó là những con côn trùng, mỗi con to bằng cái cối xay, chúng phát ra ánh sáng trắng trên cơ thể giống như đom đóm.
Những quỷ vật này xông vào tháp cao. Tôi vung hai tay lên, lửa Địa Ngục bay ra, rơi xuống những con côn trùng đó.
Trong chốc lát, đỉnh tháp ngập tràn ánh lửa. Chu Nguyên Hạo vung roi chém chết mấy con quỷ trùng. Anh hét lớn với tôi: "Lâm Lâm, lại đây với anh."
Tôi đang định đi qua thì một bóng đen đột nhiên xuất hiện sau lưng. Tôi giật mình quay người lại, bóng đen đó lao thẳng về phía tôi. Tôi cảm thấy mình bị một lực mạnh mẽ kéo đi, bay về phía sân thượng.
"Lâm Lâm!" Chu Nguyên Hạo kinh hãi, quỷ khí trên người anh cuồn cuộn, nghiền nát hàng chục con quỷ trùng xung quanh thành mảnh vụn, lao về phía tôi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Gái Địa Ngục
Chương 343: Kiếp trước của chu nguyên hạo
Chương 343: Kiếp trước của chu nguyên hạo