Tôi hít sâu một hơi: "Vậy tôi sẽ giết anh!"
Tôi lại giơ chuỷ thủ lên, hung tợn đâm xuống.
Vài phút sau, tôi bước ra khỏi Tụ Bảo Lâu với sắc mặt tái nhợt. Chu Nguyên Hạo thấy tôi người đầy máu, mắt hơi nheo lại: "Đây là máu Võng Lượng?"
Tôi lướt qua anh, anh vươn tay ôm chặt tôi từ phía sau. Tôi vùng vẫy, anh càng siết chặt hơn. Tôi tức giận hét: "Thả tôi ra!"
"Anh không thả!" Anh gầm nhẹ bên tai tôi, "Em là của anh, anh tuyệt đối không buông tay!"
"Cút ra!" Tôi đẩy anh, "Anh cũng chuyển thế từ Địa Ngục, không sợ tôi bảo trấn ngục quân bắt anh về sao?"
Chu Nguyên Hạo cười cợt: "những con quỷ từ Địa Ngục ra đều đã bị giết, trấn ngục quân cũng trở về hết rồi."
"Vậy tôi sẽ triệu họ ra lần nữa!" Tôi giận dữ nói.
"Mở cổng Địa Ngục, gọi trấn ngục quân sẽ khiến cân bằng giữa trần gian và Địa Ngục bị phá vỡ. Với sức mạnh hiện tại, em không thể kiểm soát được đâu." Chu Nguyên Hạo nói, "Trừ phi em muốn thả thêm nhiều con quỷ ra nữa."
Dứt lời, tôi nghe thấy tiếng loảng xoảng, cúi đầu xuống nhìn, trên tay tôi đã có một chiếc vòng đen.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh: "Đây, đây là..."
"Không sai, đây là Trấn Hồn Xích của Địa Ngục." Chu Nguyên Hạo nói, "Nó có thể phong ấn linh lực trong cơ thể em, chính là chiếc năm xưa em dùng để giam giữ anh."
"Anh, đồ khốn!" Tôi hét lên. Chu Nguyên Hạo tiếp tục chơi xấu: "Vậy em cứ xem anh là đồ khốn đi, chỉ cần có thể để em quay lại bên cạnh anh, anh làm gì cũng được."
Nói xong, anh vác tôi lên vai nhanh chóng ra khỏi địa cung.
*****
Trong chính điện vẫn hỗn loạn, thi thể của đám Lệ Quỷ và Nhiếp Thanh Quỷ còn nằm la liệt, bên trong vẫn còn đoán oán khí và thậm chí là bản mệnh kết tinh. Những người tu đạo còn sống sót đang chia chác chiến lợi phẩm.
Chu Nguyên Hạo ngang nhiên đưa tôi đi ra khỏi địa cung, đi về phía Bắc vài chục cây số. Tôi nhìn thấy một chiếc trực thăng đậu trên đỉnh núi.
Người lái trực thăng chính là Trịnh thúc.
Chu Nguyên Hạo đưa tôi lên trực thăng: "Trịnh thúc, đi thôi."
Trịnh thúc giơ ngón tay cái với chúng tôi, cánh quạt nhanh chóng quay phát ra tiếng ồn ào lớn. Tôi nhìn ra vách núi phía dưới từ cửa sổ, tâm trạng nặng nề.
Tôi không giết được Vân Kỳ.
Trong Tụ Bảo Lâu, nhát đao hung tợn đó chỉ đâm xuống nền nhà bên cạnh anh ta.
"Vì sao không giết anh?" Anh ta hỏi, "Em không phải rất muốn thoát khỏi anh sao?"
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, hỏi: "Kim Giáp tướng quân của tôi đâu?"
Vân Kỳ cười nhạt, Kim Giáp tướng quân bay ra khỏi cơ thể anh ta, tiến vào cơ thể tôi.
Là nó, Kim Giáp tướng quân của tôi.
Nó gặp lại tôi rất vui mừng, còn uất ức khóc lóc kể lể với tôi rằng bị Vân Kỳ giam cầm, lâu ngày không gặp tôi, rất khó chịu.
Tôi an ủi nó, nói mọi chuyện đã kết thúc, chúng ta sẽ không xa nhau nữa.
Tôi nhìn Vân Kỳ: "Giờ chúng ta hoà nhau, đừng để tôi hối hận vì hôm nay không giết anh."
Dứt lời, tôi quay người bước ra khỏi cửa, tiếng cười lớn của anh ta vang lên phía sau, chứa đựng quá nhiều cảm xúc: đau khổ, oán hận cùng tuyệt vọng.
Lòng tôi cũng thắt lại đau đớn.
Thật ra tôi đã lừa anh ta. Tôi nhớ lại, lúc trước tôi đến trần gian là để truy bắt một Quỷ Đế, không phải Quỷ Vương, mà là Quỷ Đế.
Một tồn tại vô cùng mạnh mẽ, cao hơn cả Quỷ Vương.
Quỷ Đế vượt ngục là đại sự chấn động cả Địa Ngục. Tôi cứu Vân Kỳ, chuẩn bị bên cạnh anh ta một năm rồi mới rời đi, nghênh chiến với Quỷ Đế đó.
Đó là một trận đại chiến, chúng tôi gần như hủy diệt cả một dãy núi. Cuối cùng tôi dốc toàn lực mới mở ra được cổng Địa Ngục, ôm Quỷ Đế rơi xuống Địa Ngục.
Vì bắt Quỷ Đế, tôi bị thương rất nặng, phải mất rất lâu mới hồi phục.
Thật ra tôi chưa từng quên anh ta, vẫn luôn nhớ lời thề năm xưa, rằng sẽ đưa anh ta đến Địa Ngục để anh ta mãi mãi bên cạnh tôi, trở thành trấn ngục quân.
Nhưng tôi bị những việc khác ngăn trở, không thể thực hiện lời hứa năm nào.
Xét cho cùng, tôi có lỗi với anh ta.
******
Trực thăng bay thẳng về thủ đô. Chu Nguyên Hạo không đưa tôi về Chu gia mà đến biệt thự riêng của anh.
Anh đặt tôi lên giường, cả người đè lên. Tôi lạnh lùng nhìn anh: "Hành động của anh bây giờ chỉ khiến tôi càng thêm hận anh."
"Em nghĩ anh sẽ cưỡng ép em sao?" Anh chống tay hai bên người tôi, cúi xuống nhìn vào mắt tôi, "Anh không làm vậy, anh thừa nhận anh là tên khốn, nhưng chưa đến mức đó."
Tôi im lặng nhìn anh, không nói gì.
"Vân Kỳ dùng thủ đoạn hãm hại khiến em thân bại danh liệt, sau đó anh hùng cứu mỹ nhân, giam cầm em bên cạnh, từng bước khiến em yêu anh ta." Anh cúi xuống bên tai tôi, nói khẽ, "Anh sẽ không hãm hại em, nhưng anh học được từ anh ta một điều. Chỉ cần sớm tối bên nhau, để anh yêu thương em thật tốt, sớm muộn gì em cũng sẽ tha thứ cho anh."
Tôi trừng mắt nhìn anh: "Anh nghĩ một người phụ nữ bị lừa bán, bị gã đàn ông góa vợ cùng làng mua về, nhốt lại sớm tối bên nhau, cô ấy sẽ yêu hắn sao?"
"Thứ nhất, anh không phải gã đàn ông góa vợ cùng làng, anh là một soái ca thủ đô; thứ hai, em cũng không phải bị lừa bán, em là người phụ nữ vốn đã yêu anh." Anh thản nhiên nói.
Tôi lập tức câm nín, tại sao trước đây tôi không nhận ra anh vừa vô lại vừa vô sỉ đến thế.
Tôi quay mặt đi, không nhìn anh nữa. Anh lại cúi xuống khẽ liếm vành tai tôi, khiến cơ thể tôi run lên, một dòng nước ấm lan tỏa xuống bụng dưới.
Trong lòng trào dâng cơn giận, tôi không hiểu sao cơ thể mình lại phản ứng mạnh mẽ với anh đến vậy. Chỉ một nụ hôn nhẹ nhàng cũng khiến tôi bùng nổ cảm xúc.
"Đồ khốn!" Tôi gầm lên, "Cút!"
Chu Nguyên Hạo bật cười thích thú: "Nhìn xem, em vẫn còn yêu anh. Cơ thể em đang khao khát anh, đang bày tỏ tình cảm với anh đấy."
Mặt tôi đỏ bừng vì xấu hổ. Lời nói của anh giống hệt những câu thoại sến súa của tổng tài bá đạo trong truyện ngôn tình: "Miệng nói không muốn, nhưng thân thể lại rất thành thật."
Anh lại cúi xuống hôn lên cổ tôi, sau đó đứng dậy, nói: "Em cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi. Anh còn có việc phải làm." Rồi anh thì thầm vào tai tôi: "Ban đêm chờ anh trở lại."
Tôi quay mặt đi, không muốn nhìn anh thêm nữa.
Anh rời khỏi phòng, không gian lại chìm vào tĩnh lặng. Tôi nằm trên giường cảm giác mệt mỏi ập đến. Chỉ vài phút sau, tôi đã chìm vào giấc ngủ.
******
Chu Nguyên Hạo trở về Chu gia. Trịnh thúc thấp giọng nói: "Tôi vừa nhận được tin, tiên sinh cùng nhị thiếu gia đã về rồi. Họ đi gặp lão gia tử, e rằng tình hình không ổn."
Sắc mặt Chu Nguyên Hạo tối sầm. Vừa bước vào đại sảnh, anh đã nghe thấy tiếng cãi vã vọng ra từ phòng ngủ của ông nội.
"Ba, sao ba có thể giao vị trí gia chủ cho một tên quỷ?" Giọng Chu Vân Mộc vang lên, "Chu gia chưa từng có tiền lệ ma quỷ làm gia chủ. Ba muốn Chu Nguyên Hạo làm sao để mọi người tâm phục?"
Chu Nguyên Hạo lạnh lùng liếc nhìn về phía phát ra tiếng nói, rồi nhìn những người trong phòng khách. Có lẽ họ đã nghe tin Chu Vân Mộc trở về nên đều có mặt ở đây.
"Mọi người đều có mặt, tốt lắm." Chu Nguyên Hạo nhìn thoáng qua người cô Chu Vân Lam với ánh mắt đầy ẩn ý. Cổ bà ta vẫn còn băng bó thạch cao.
Ánh mắt Vân Lam chứa đầy oán hận, nhưng khi bắt gặp ánh nhìn của Chu Nguyên Hạo, bà ta vội vàng né tránh.
Chu Nguyên Hạo nhẹ nhàng nhảy lên, rồi đáp xuống hành lang trên lầu, mở cửa phòng ngủ của ông nội.
Cuộc cãi vã giữa Chu Vân Mộc và Chu lão gia tử đột ngột dừng lại. Cả hai quay lại nhìn anh.
Chu Nguyên Hạo mặt không biểu cảm bước đến trước mặt Chu lão gia tử. Ông ấy nở một nụ cười yếu ớt, gương mặt hằn lên sự mệt mỏi và xanh xao.
"Ông nội, mau uống cái này." Chu Nguyên Hạo lấy ra một chiếc bình ngọc, đổ ra một viên thuốc trắng muốt như ngọc. Chu Vân Mộc lạnh lùng hỏi: "Đó là cái gì?"
Chu Nguyên Hạo không trả lời, trực tiếp đưa thuốc cho ông nội. Dược lực phát huy tác dụng, sắc mặt ông ấy dần hồng hào trở lại.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Gái Địa Ngục
Chương 297: Rời khỏi địa cung
Chương 297: Rời khỏi địa cung