DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Gái Địa Ngục
Chương 261: Vân Kỳ tính kế

Edit: Frenalis

Tư Ái Quốc vui mừng, nhưng lại nghe anh ta nói: "Nhưng cô ấy sẽ không phải là một người sống thực sự."

Tư Ái Quốc mặt tràn đầy mờ mịt: "Ý cậu là sao?"

"Anh đã nghe nói về cương thi chưa?" Tư Không Thiếu Trạch nói, "Tôi chính là cương thi."

Tư Ái Quốc hoảng sợ ngã ngồi xuống đất, Tư Không Thiếu Trạch tiếp tục nói: "Tôi không chân chính là người sống, anh có muốn con gái mình trở thành như tôi không?"

Nghe đến đây, tôi có chút xoắn xuýt, nếu là người thân của tôi, tôi sẽ chọn để họ ra đi, hay để họ trở thành cương thi?

Chu Nguyên Hạo mặt không chút biểu cảm nói: "Ông Tư, ông cần suy nghĩ kỹ, cương thi khát máu và thích giết chóc, chẳng lẽ ông muốn con gái mình trở thành một quái vật?"

Nghe thấy hai từ "quái vật", Tư Không Thiếu Trạch lạnh lùng liếc nhìn anh, nhưng anh không quan tâm.

Tư Không Thiếu Trạch không nói gì thêm, chỉ nhìn thẳng vào Tư Ái Quốc, Tư Ái Quốc nghiến răng nói: "Tôi muốn Nam Nam sống lại, dù nó có trở thành quái vật cũng không sao, chỉ cần nó còn tồn tại!"

Tư Không Thiếu Trạch bước lên phía trước, dùng móng tay rạch vào ngực mình, từ vết thương chảy ra một giọt máu đỏ tươi.

Đó là tinh huyết của Hạn Bạt!

Anh ta búng tay, giọt máu bay vào miệng Tư Nam, cơ thể cô ấy đột nhiên run rẩy dữ dội, trên mặt lộ rõ vẻ đau đớn.

"Tư Không tiên sinh, con gái tôi ..." Tư Ái Quốc lo lắng hỏi.

"Chờ đi." Tư Không Thiếu Trạch không nói thêm gì, Tư Ái Quốc chỉ biết im lặng chờ đợi, sốt ruột nhìn con gái mình.

Tư Nam run rẩy một hồi, cơ thể đột nhiên co lại, rồi lại nằm xuống.

Chưa đầy nửa phút, Tư Nam đột nhiên mở mắt ngồi thẳng dậy, ngơ ngác một lúc, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc cùng nghi hoặc, cúi đầu nhìn đôi tay mình: "Tôi đang làm gì ở đây?"

"Nam Nam!" Vợ chồng Tư Ái Quốc òa khóc, nhào tới ôm lấy cô ấy, "Nam Nam, con sống lại rồi, thật tốt quá."

"Ba, mẹ, hai người đang nói gì vậy?"

Tư Ái Quốc lau nước mắt, nói với Tư Nam: "Con có nhớ chuyện gì đã xảy ra không?"

Tư Nam cố gắng nhớ lại, ký ức dần dần hiện về, cô ấy hoảng sợ ôm đầu: "Con nhớ ra rồi. Con bị Tề Ninh bắt, hắn trói con vào trong một trận pháp, còn dùng bàn ủi nung đỏ tra tấn con. Sau đó... con không nhớ gì nữa. Ba mẹ, có phải hai người đã cứu con không?"

Chu Nguyên Hạo bước lên cắt ngang: "Xin lỗi vì đã cắt ngang cuộc hội ngộ của gia đình, nhưng trời sắp sáng rồi. Mọi người phải rời khỏi thủ đô ngay lập tức, càng xa càng tốt."

"Tại sao?", Tư Ái Quốc hỏi. "Nhà chúng tôi ở thủ đô, biết đi đâu bây giờ?"

"Con gái của hai người đã là cương thi. Chuyện đêm nay đã gây ra quá nhiều náo động, không chỉ các đại môn phái thế lực khắp nơi, mà ngay cả Tề gia cũng sẽ không bỏ qua đâu", Chu Nguyên Hạo nói. "Nếu không đi, e là không còn cơ hội nữa."

Vợ chồng Tư Ái Quốc nghe xong, sắc mặt biến đổi, vội vàng thu dọn đồ đạc kéo Tư Nam rời đi. Tư Không Thiếu Trạch đưa họ ra xe, trước khi lên xe quay lại nhìn chúng tôi, nói với Chu Nguyên Hạo: "Tôi nợ cậu một lần."

Một câu nói ngắn gọn, nhưng với Tư Không Thiếu Trạch, đó là một lời hứa chắc chắn sẽ trả.

Sau khi mọi việc đã được thu xếp, Chu Nguyên Hạo lo lắng nhìn tôi: "Lâm Lâm, em có mệt không? Chúng ta đi nghỉ ngơi một chút nhé."

Tôi trầm mặc một lát rồi nói: "Em muốn nghỉ một mình. Em cần yên tĩnh."

Chu Nguyên Hạo sầm mặt lại, bế thốc tôi lên. Tôi giật mình hỏi: "Anh làm gì vậy?"

Chu Nguyên Hạo không nói gì, bế tôi đi thẳng lên lầu, vào một phòng ngủ trống. Tôi vùng vẫy nhưng lại bị anh giữ chặt.

Tôi tức giận la lên: "Chu Nguyên Hạo, anh nổi điên gì vậy?"

Anh dùng sức ôm chặt tôi hơn. Tôi lấy cùi chỏ thúc mạnh hai cái  vào lồng ngực anh, nhưng với anh, nó chẳng khác gì gãi ngứa.

"Tay có đau không?", anh hỏi.

Tôi thở phì phò nói: "Lần sau em sẽ dùng kiếm gỗ đào."

Anh hỏi lại: "Em nỡ sao?"

"Sao lại không nỡ?", tôi hừ một tiếng. "Dù sao anh cũng hồi phục được mà. Em đánh hai cái thì đã sao?"

Anh trầm tư một lúc rồi buông tôi ra. Tôi lập tức nhảy xuống giường, thấy anh lấy chủy thủ Đào Mộc trong túi tôi ra, đặt trước mặt tôi.

Chủy thủ để lại một vết cháy trên tay anh, nhưng nhanh chóng biến mất. Anh ngồi xếp bằng trên giường, nói: "Đánh đi."

Tôi ngạc nhiên: "Hả?"

"Em không phải muốn dùng kiếm gỗ đào đánh anh sao? Đánh đi."

Tôi tức giận trợn mắt, cầm lấy chủy thủ đâm vào vai anh một nhát, lập tức xuất hiện một vết tích thiêu đốt thật sâu, rồi lại nhanh chóng lành lại.

Dù vết thương có thể lành nhưng  đau đớn vẫn hiện hữu.


Tôi ném chủy thủ đi: "Em không thèm phí sức nữa. Em sang phòng bên cạnh ngủ."

Chu Nguyên Hạo nắm lấy tay tôi, kéo mạnh lại, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt tôi: "Em có thể đánh anh, nhưng tuyệt đối không được rời xa anh."

Ta bất mãn càu nhàu: "Em bán cho anh rồi à?"

Anh kéo tôi vào lòng, mặt tôi áp vào lồng ngực rắn chắc của anh. Anh giữ chặt đầu tôi, khiến tôi dính sát vào lồng ngực lạnh lẽo của anh.

"Lâm Lâm, hãy nhớ, dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không bao giờ làm tổn thương em," Chu Nguyên Hạo cúi đầu, nhẹ nhàng nói bên tai tôi, "Anh yêu em. Tất cả mọi thứ của anh có thể là giả, nhưng tình cảm của anh dành cho em là thật."

Lời nói chân thành của anh khiến lòng ta ấm áp đôi chút, nhưng nỗi bất an vẫn còn đó. Những ký ức kỳ lạ, những lời nói mơ hồ của Hiên Huyền và những người khác, tất cả như một tấm lưới dày đặc giăng kín lấy tôi. Tôi như một con chim lạc lối, hoang mang, bất lực và không thể tự chủ.

Anh lại ôm tôi trở về giường. Lần này tôi không vùng vẫy nữa, chỉ im lặng quay lưng về phía anh, ánh mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Trong lòng chỉ còn lại nỗi sợ hãi.

******

Cùng lúc đó, tại một con hẻm nhỏ nào đó ở thủ đô, một cậu bé khoảng mười một, mười hai tuổi loạng choạng chạy vài bước rồi ngã quỵ xuống nền đất lạnh lẽo.

Một người đàn ông mặc vest đi ngang qua, nhìn thấy cậu bé trần truồng co ro người, liền tiến đến cười hỏi: "Nhóc con, sao lại ở đây một mình thế này? Có phải cãi nhau với ba mẹ rồi bỏ nhà đi không?"

Cậu bé không nói gì. Người đàn ông mặc vest thấy vậy càng thêm táo tợn, nắm lấy tay cậu bé, giọng ôn nhu: "Chắc cháu bị ai đó cướp hết đồ rồi. Gần Tết nhất là bọn cướp bóc lộng hành lắm, chắc định làm một mẻ lớn rồi về quê ăn Tết đây mà. Cháu cứ thế này ở ngoài sẽ chết cóng mất. Thôi, về nhà chú ở tạm một đêm, mai chú đưa cháu đến đồn cảnh sát nhé."

Nói rồi, ánh mắt hắn hướng về phía giữa hai chân cậu bé, sắc mặt muốn bao nhiêu hèn mọn có bấy nhiêu hèn mọn.

Cậu bé không nhịn được nữa, một tay bóp cổ tên đó và kéo hắn vào sâu trong con hẻm nhỏ.

Cậu bé lộ ra nụ cười nham hiểm: "Thế gian vẫn còn tốt chán, đồ ăn ngon lại tự dâng đến tận cửa. Vậy thì ta xin phép không khách sáo."

Người đàn ông mặc vest hoảng sợ nhìn cậu bé. Cậu bé có gương mặt như thiên thần nhưng hành động lại như ác quỷ.

Cậu bé bóp chặt cổ người đàn ông, kéo sát lại gần mặt mình, bất ngờ há miệng hút một cái.

Một luồng ánh sáng mờ nhạt bay ra từ miệng người đàn ông, chui vào miệng cậu bé. Sau khi hút chán chê trong khoảng nửa phút, cậu bé ném người đàn ông sang một bên như ném rác, trên mặt lộ rõ vẻ thỏa mãn.

Người đàn ông mặc vest mặt mày tái mét, nét mặt vẫn còn nguyên sự kinh hoàng, đã chết đến mức không thể chết hơn.

"Ngon quá đi mất," cậu bé mê mẩn nói, "Lâu lắm rồi ta chưa được ăn linh hồn người sống."

Vừa nói, cơ thể cậu bé lớn thêm một chút, trông như một thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi, điển trai sáng sủa.

"Chà chà, Quỷ Vương Hiên Huyền của tầng thứ bảy Địa Ngục mà lại sa cơ lỡ vận đến nông nỗi này sao," một giọng nói vang lên từ đầu hẻm. Hiên Huyền biến sắc, nắm chặt tay phải, một luồng hắc khí bao bọc lấy nắm đấm, cảnh giác nhìn về phía người vừa đến.

Người đó dáng người cao ráo, mặc áo khoác lông cừu màu xám nhạt, cổ quấn khăn choàng, thong thả bước tới.

Người đàn ông này trông rất lịch thiệp, trên mặt luôn nở nụ cười thân thiện, khiến người ta khó lòng đề phòng.

Nhưng Hiên Huyền biết, người này rất mạnh, cực kỳ mạnh.

"Võng Lượng," Hiên Huyền trầm giọng nói, "Đây là lần đầu tiên ta thấy một Võng Lượng tu luyện đến cảnh giới cao như vậy."

Người đàn ông mỉm cười: "Ai cũng có lần đầu tiên mà. Tôi là Vân Kỳ, xin chào Hiên Huyền đại nhân."

Hiên Huyền vẫn không mất cảnh giác, hỏi: "Anh muốn gì?"

Đọc truyện chữ Full