DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Gái Địa Ngục
Chương 256: Tư Không Thiếu Trạch yêu cầu

Edit: Frenalis

Tôi gật gật đầu: "Nói rất có đạo lý"

Một tia đắc ý thoáng hiện trong mắt hắn.

Tôi tiếp tục cười: "Tôi không quan tâm đến quyền thế của anh ấy, mà là vẻ đẹp tựa thần linh, vóc dáng hoàn hảo và sức bền như cỗ máy vĩnh cửu. Những thứ đó, tôi đều không thấy ở anh."

Chu Nguyên Chính tức giận.

Hắn đưa tay định nắm lấy cánh tay tôi, nhưng tôi dễ dàng né tránh. Cây cuốc trong tay tôi khẽ vung lên, suýt chút nữa đã làm hắn bị thương.

Chu Nguyên Chính tức đến bật cười: "Những thứ cô vừa kể, tôi đều không thua kém anh ta. Đặc biệt là cái cuối cùng, cô có thể thử mà. Chỉ cần thử một lần, cô sẽ lập tức quên anh ta ngay."

Tôi liếc nhìn xuống phía dưới của hắn, giọng điệu châm chọc: "Tiếc quá, tôi không có hứng thú chút nào. Đêm đã khuya rồi, anh ở lại đây e là không ổn đâu. Về nghỉ ngơi đi."

Chu Nguyên Chính ý vị thâm trường liếc nhìn tôi, nói: "Cô sẽ phải hối hận vì lựa chọn của mình ngày hôm nay."

Tôi trợn trắng mắt: "Đó là lý do tôi ghét những kẻ tự cho mình là đúng."

Chu Nguyên Chính vừa đi đến cửa nhà kính thì thấy Chu Nguyên Hạo đang đứng đó, lạnh lùng nhìn hắn. Hắn cũng không hề sợ hãi, đi lướt qua Chu Nguyên Hạo.

Ngay khi hai người vừa chạm vai, Chu Nguyên Hạo bất ngờ ra tay, túm lấy cổ áo Chu Nguyên Chính với tốc độ cực nhanh, rồi đập mạnh hắn vào cửa kính.

"Ngay trước mặt ta mà ngươi dám đụng vào người phụ nữ của ta!" Chu Nguyên Hạo dùng cánh tay ghì chặt cổ Chu Nguyên Chính, khiến mặt hắn đỏ bừng.

Chu Nguyên Chính cũng không phải dạng vừa. Tay hắn vừa động, hai chậu hoa ở gần đó vươn những dây leo dài hướng cổ Chu Nguyên Hạo quấn tới.

Chu Nguyên Hạo chẳng buồn quay đầu lại, chỉ giơ tay lên. Những bông hoa kia lập tức quấn chặt lấy cánh tay anh. Chúng ra sức kéo như thể muốn quẳng anh ra xa, nhưng tất nhiên là bất thành. Anh chỉ khẽ dùng sức, một ngọn lửa đã bùng lên trên những bông hoa, lan đến tận gốc rễ.

"Chu Nguyên Chính, ta cảnh cáo ngươi, đừng có tự cho mình là thông minh." Chu Nguyên Hạo tiến sát lại gần, hai người bốn mắt nhìn nhau, anh lạnh lùng nói: "Nếu còn có lần sau, ta không ngại trước mặt mẹ ngươi bẻ gãy tứ chi của ngươi."

"Nguyên Hạo, dù sao các con cũng là anh em, hà cớ gì vì một người phụ nữ mà đánh đấm chém giết?" Tôi còn chưa ngẩng đầu lên, đã biết những lời nói có vẻ hiền lành này là từ ai mà ra.

Mẹ kế của Chu Nguyên Hạo, mẹ ruột Chu Nguyên Chính - Mộ Dung Thiến.

Mộ Dung là một dòng họ rất cổ, xuất thân từ hoàng tộc Tiên Bi, nghe nói Mộ Dung Thiến này là người tài giỏi nhất của dòng họ Mộ Dung. Bọn họ tín ngưỡng Shaman, có sức mạnh vượt mức bình thường.

Chu Nguyên Hạo không buông Chu Nguyên Chính ra, mà chỉ hơi nghiêng đầu nhìn về phía bà ta: "Mộ Dung Thiến, bà nên dạy dỗ lại hắn đi. Nếu các người muốn đối địch với tôi, cứ việc nói thẳng, tôi có rất nhiều thời gian chơi với các người."

Mộ Dung Thiến ra vẻ vô cùng kinh ngạc: "Nguyên Hạo, các con là người một nhà, sao lại đối địch với nhau? Đánh nhau? Người xưa nói rất đúng, anh em cùng đánh hổ, cha con cùng ra trận, hai anh em các con hòa thuận mới là tốt nhất."

"Không thể nào!" Hai người đồng thanh nói.

Mộ Dung Thiến mỉm cười: "Xem ra hai đứa vẫn rất ăn ý với nhau."

Tôi cúi đầu không nói, người đàn bà này tâm cơ rất sâu, sâu đến mức có phần đáng sợ. Xem ra, sau này làm bất cứ việc gì cũng phải suy nghĩ kỹ càng, nếu không rất dễ rơi vào bẫy của bà ta.

"Dù thế nào thì nó cũng là em trai con, con buông nó ra trước đã." Mộ Dung Thiến ôn nhu nói.

Chu Nguyên Hạo trầm mặc một lát, rồi buông Chu Nguyên Chính ra.

"Nguyên Chính, nơi này không chào đón chúng ta, chúng ta về thôi." Mộ Dung Thiến vẫn dịu dàng như cũ, trong mắt đàn ông, đây chính là một đóa bạch liên hoa sống sờ sờ.

Phụ nữ ghét nhất là kiểu bạch liên hoa trà xanh giả tạo. Nhưng đàn ông dường như lại thích kiểu này.

Lúc Chu Nguyên Chính rời đi, Mộ Dung Thiến nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý. Chu Nguyên Hạo tiến đến an ủi tôi: "Em không sao chứ?"

Tôi lắc đầu: "Không sao, người còn ác hơn Chu Nguyên Chính em đã gặp nhiều rồi, một kẻ hèn như hắn, em chẳng để vào mắt."

Chu Nguyên Hạo nắm tay tôi: "Đừng chăm sóc đám hoa cỏ đó nữa, anh đưa em đi dạo quanh thủ đô."

Khi đi cùng anh ra ngoài, tôi liếc nhìn chiếc Ferrari màu xám của anh, có chút bất đắc dĩ nói: "Chúng ta có thể khiêm tốn một chút không?"

Chu Nguyên Hạo gật đầu: "Được, em lên xe trước đi. Anh đưa em đi chọn xe."

Chọn xe?

Tôi đang không hiểu chuyện gì, anh đã lái xe đưa tôi đến một bãi đậu xe ngầm, bên trong toàn là đủ loại siêu xe, tôi còn tưởng mình lạc vào kho hàng của một nhà máy ô tô nào đó.

Chu Nguyên Hạo đưa tôi lên tầng hai khu B của bãi đậu xe, chỉ tay vào bên trong: "Lâm Lâm, những chiếc xe này đều là của anh, em chọn một chiếc đi."

Tôi há hốc mồm kinh ngạc.

Tôi nhìn quanh, bên trong có đủ loại siêu xe, nào BMW, Ferrari, Lamborghini, Bentley, Maybach, Pagani, còn có cả một chiếc Rolls-Royce Phantom, khiến tôi hoa cả mắt.

Chu Nguyên Hạo vuốt ve một chiếc Bentley thể thao, nói: "Anh không có sở thích gì khác, chỉ thích sưu tập xe, những chiếc này đều là anh cất giữ. Đợi chúng ta kết hôn, tất cả sẽ là của em."

Tôi liếc xéo anh: "Những chiếc này có thể chạy đường núi không? Có thể kéo hàng không? Có thể chạy đến những nơi hẻo lánh không?"

Chu Nguyên Hạo nắm tay tôi, đi đến trước một chiếc xe tải màu đỏ rực: "Ford Raptor bốn cửa, đáp ứng hoàn hảo mọi yêu cầu của em."

Tôi lại một lần nữa há hốc mồm.

Anh mở cửa, hơi cúi người làm một động tác lịch sự: "Mời công chúa của anh."

Tôi bĩu môi: "Phải gọi là nữ vương."

******

Chúng tôi lái chiếc Ford Raptor ra ngoài. Dạo đến quá nửa đêm, chúng tôi dừng xe, vào một quán ăn khuya ven đường, lại thấy một bóng người quen thuộc đang mua vài xiên mực nướng, đứng bên đường ăn. Tuy trông có vẻ rất ngon miệng, nhưng anh ta vẫn giữ vẻ mặt vô cảm.

"Tư Không Thiếu Trạch?" Tôi kinh ngạc thốt lên.

Tư Không Thiếu Trạch dường như nhận ra tôi, nghiêng đầu nhìn sang. Chu Nguyên Hạo lập tức cảnh giác che chắn trước mặt tôi.

Tư Không Thiếu Trạch bước tới, bình tĩnh nói: "Thật trùng hợp."

Chu Nguyên Hạo lạnh mặt: "Tư Không tướng quân, đêm hôm khuya khoắt, không biết anh đến thủ đô có việc gì?"

"Tình cờ thôi." Tư Không Thiếu Trạch nói, "Chu công tử là người kinh thành, có một việc muốn nhờ cậu giúp đỡ."


Chu Nguyên Hạo sửng sốt, Tư Không Thiếu Trạch lại chủ động nhờ anh giúp, chẳng lẽ mặt trời mọc đằng Tây?

"Không biết Tư Không tướng quân có việc gì cần tôi giúp."

"Nhờ cậu giúp tôi tìm người." Tư Không Thiếu Trạch nói, "Nếu thành công, nhất định hậu tạ."

Chu Nguyên Hạo trầm mặc, tôi biết anh không muốn giúp, dù sao trước đây hai người còn như nước với lửa, đánh nhau sống chết.

Tôi vội vàng nắm tay anh: "Hay là chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."

Tôi mời Tư Không Thiếu Trạch ngồi xuống quán ven đường. Gọi đầy một bàn đồ ăn, còn gọi thêm mấy chai rượu.

Tư Không Thiếu Trạch cầm ly rượu uống cạn một hơi: "Thời đại này so với thời Minh của tôi giàu có hơn nhiều, rượu này... cũng rất ngon."

Rượu quá ba tuần, tôi nhịn không được nên hỏi: "Tư Không tướng quân, anh muốn tìm ai?"

Tư Không Thiếu Trạch nói: "Tìm hậu duệ của tôi."

Tôi nhẹ nhàng thở ra, nếu anh ta chỉ tìm hậu nhân chứ không phải tìm kẻ thù để đại khai sát giới thì tôi mới đỡ đau đầu.

Từ từ, anh ta có hậu nhân?

Tôi kinh ngạc hỏi: "Tư Không tướng quân... chẳng phải trước đây anh chưa từng cưới vợ sao?"

Tư Không Thiếu Trạch nói: "Huynh trưởng của tôi chết trận khi đánh giặc Oa, để lại hai người con trai. Lúc đó có một vị trưởng bối trong gia tộc phẩm hạnh không tốt. Đường huynh của tôi sau khi chết chỉ để lại một đứa con trai. Bọn họ vì muốn chiếm đoạt tài sản của đường huynh, đã bức tử đường tẩu, đưa con của đường huynh cho một người họ hàng xa nghèo khó, rồi chiếm đoạt toàn bộ tài sản ruộng đất. Khi huynh trưởng tôi qua đời, có tôi ở đó nên bọn họ không dám làm càn. Tôi lo rằng sau khi tôi chết, hai đứa cháu trai của tôi cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh tương tự."

(Editor: Tư Không Thiếu Trạch là người cổ đại nên cách nói chuyện vẫn sẽ có xen lẫn hơi hướng cổ đại nhé mọi người)

Chu Nguyên Hạo nói: "Chuyện đó đã hơn bốn trăm năm rồi."

Tư Không Thiếu Trạch vẫn giữ vẻ mặt vô cảm. Trong ký ức của lão tổ tiên Trân Nương, anh ta không phải người lạnh lùng như vậy, chắc là do trở thành cương thi nên mới thế.

"Bọn họ đã chết từ rất lâu rồi." Tư Không Thiếu Trạch nói, "Vì vậy tôi muốn biết hậu duệ của họ có còn sống tốt không. Nếu họ tuyệt tự..."

Anh ta dừng lại một chút, thở dài: "Tôi có lỗi với đại ca."

Tôi kéo tay áo Chu Nguyên Hạo, nói: "Hay là chúng ta giúp anh ta điều tra một chút?"

Chu Nguyên Hạo bất đắc dĩ nhìn tôi: "Đã nhiều năm như vậy, dùng cách thông thường để tìm kiếm rất khó, nhưng Chu gia anh  có một số bí pháp, có thể thử xem."

Ăn khuya xong, Chu Nguyên Hạo đưa chúng tôi đến một nơi yên tĩnh. Tôi nhịn không được hỏi: "Tư Không tướng quân, anh không có giấy tờ tùy thân, làm sao đến được thủ đô?"

Tư Không Thiếu Trạch bình tĩnh nói: "Đi bộ đến."

Tôi trợn tròn mắt, đầu đầy hắc tuyến. À, đối với một người biết bay như anh ta thì từ Sơn Thành đến thủ đô chẳng có gì khó khăn.

"Vậy anh ở đâu?" Tôi lại hỏi.

"Khách sạn."

"Chẳng phải anh không có giấy tờ tùy thân sao?" Tôi kinh ngạc tiếp tục hỏi.

Anh ta lấy từ trong túi ra một chứng minh thư, tôi nhận lấy xem, trên đó ghi Tư Không Thiếu Trạch, địa chỉ chính là căn hộ mà anh ta đang thuê.

"Cái này..." Tôi nghi ngờ nhìn anh ta, đây chẳng phải là giả sao?

Tư Không Thiếu Trạch nói: "Một tên trưởng cảnh sát hiểu lầm tôi, nói tôi giết người, muốn bắt tôi vào tù. Tôi nói chuyện với cậu ta, cậu ta rất dễ nói chuyện, không chỉ thả tôi ra mà còn làm hộ tịch cho tôi."

Lông mày tôi giật giật, cái gọi là "nói chuyện" của anh chắc không phải là nói chuyện bình thường đâu nhỉ?

Tôi thầm cầu nguyện cho vị trưởng đồn cảnh sát đó trong lòng.

Xe dừng lại ở một công viên.

Đêm đã khuya, lúc này trong công viên chỉ còn lại vài người vô gia cư nằm trên ghế dài, lấy trời làm chăn, ngủ say sưa.

Chúng tôi tìm một rừng cây vắng người, Chu Nguyên Hạo lấy ra bút chu sa, vẽ hình bát quái lên một tảng đá lớn, rồi nói: "Tư Không tướng quân, tôi cần một giọt máu của anh."

Đọc truyện chữ Full