DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Gái Địa Ngục
Chương 195: Cô gặp nguy hiểm

Edit: Frenalis

Đây là triều đại nào vậy? Võng Lượng này rốt cuộc là ai?

"Nơi này thay đổi rất nhiều, thành Trường An bây giờ phồn hoa như thế, so với Khai Nguyên Thiên Bảo năm đó còn phồn thịnh hơn." Vân Kỳ cảm thán một câu, rồi đột nhiên quay sang hỏi tôi, "Chẳng lẽ cô không có cảm giác này sao?"

Tôi mờ mịt gật đầu: "Là rất phồn hoa."

Anh ta nhìn tôi với ánh mắt sâu xa: "Cô đã đến Trường An, chẳng lẽ không nhớ ra gì sao?"

Tôi càng thêm bối rối, nhớ ra cái gì? Chẳng lẽ lúc nhỏ tôi từng đến Tây An? Không có, hồi nhỏ nhà tôi rất nghèo, làm sao có tiền đi du lịch.

Anh ta thấy vẻ mặt mơ hồ của tôi, bất đắc dĩ thở dài.

"Đã lâu như vậy, cô thật sự không thể nhớ ra được." Anh ta sâu kín nói, làm cho tôi dấu chấm hỏi đầy đầu.

Chẳng lẽ anh ta ở trong không gian quỷ lâu quá, trí thông minh cũng bị giảm xuống rồi? Nói nhảm.

Anh ta uống một ngụm máu đỏ, rồi nở nụ cười: "Đã tình cờ gặp cô ở đây, tôi cũng đành đại từ bi nhắc nhở cô một câu, cô đang gặp nguy hiểm."

Tôi hoảng hốt, vội vàng hỏi: "Là người Nhật Bản muốn giết tôi sao?"

"Người Nhật Bản..." anh ta như nhớ ra điều gì đó, "Tôi từng quen biết một người Nhật, còn cùng nhau uống rượu, đáng tiếc là thời gian thay đổi, bọn họ muốn đánh chiếm đại lục ngày càng hung hãn."

Nói đến đây, anh ta nghiêng đầu mỉm cười với tôi: "Lần này bọn họ muốn giết, không chỉ là cô đâu."

Tôi nhíu mày: "Ý anh là?"

"Âm Dương Liêu kinh doanh ở Trường An này cũng không phải một sớm một chiều." Vân Kỳ nói, "Không quá ba ngày, bọn họ sẽ hành động. Mà cô..." Anh ta dừng lại, nói một cách đầy ý vị sâu xa, "Không nên đi đến nơi đông người."

"Lâm Lâm." Chu Nguyên Hạo đi đến, đưa cho tôi một lon Cocacola, tôi nói: "Nguyên Hạo, người này chính là..."

Tôi quay đầu lại, nhưng phát hiện chỗ ngồi bên cạnh trống rỗng, không có ai.

"Kỳ lạ, người đâu?" Tôi nhíu mày.

"Ai?" Chu Nguyên Hạo hỏi.

"Vân Kỳ," tôi nói, "chính là người đã phong ấn ngôi sao màu đỏ lên người em."

Ánh mắt Chu Nguyên Hạo lập tức trở nên đanh thép. Tôi cảm thấy sau lưng lạnh toát, vội vàng nói: "anh ta không có ác ý, còn cho em một số thông tin quan trọng."

Chu Nguyên Hạo trầm mặc một lúc rồi nói: "Vừa rồi bên cạnh em không có ai cả."

Tôi cũng không biết nói gì. Vừa rồi không thể nào là ảo giác của tôi, nhưng Chu Nguyên Hạo cũng không nhìn thấy Vân Kỳ, có nghĩa là anh ta mạnh đến mức nào.

Chu Nguyên Hạo nhìn tôi với ánh mắt lạnh như dao, Vân Kỳ gia cố phong ấn ngôi sao sáu cánh của anh càng làm anh thêm nhục nhã. Tôi có thể cảm nhận được quỷ khí đang bùng lên trong cơ thể anh, tôi giật mình, anh sẽ không bùng nổ tại đây chứ?

Nhưng Chu Nguyên Hạo tỉnh táo hơn tôi tưởng nhiều. Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, hỏi: "Anh ta tên là Vân Kỳ? Anh ta nói gì?"

Tôi kể lại mọi thứ Vân Kỳ nói, Chu Nguyên Hạo nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi nói : "Ngày mai chúng ta rời khỏi Thiểm Tây, đi đến nơi khác. Âm Dương Liêu dù có bản lĩnh đến đâu cũng không dám ra tay ở nơi đông người."

Tôi nhẹ gật đầu. Nếu Âm Dương Liêu thực sự có hành động lớn, với sức mạnh của hai chúng tôi, chắc chắn không thể chống lại. Giữ được tính mạng quan trọng là trên hết.

Vì sự xuất hiện của Vân Kỳ, cả hai chúng tôi đều không còn tâm trạng để xem biểu diễn. Chúng tôi vội vàng trở lại khách sạn nghỉ ngơi một đêm. Sáng hôm sau, vé máy bay đã được đặt và hành lý cũng đã được thu dọn xong, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

Tôi cẩn thận hỏi: "Ai?"

"Tiểu Lâm, là tôi."

Tôi mở cửa: "Vũ Lăng?"

Tôi vẫn có thiện cảm với Diệp Vũ Lăng, ít nhất là vào lúc nguy hiểm nhất, cô ấy đã nhiều lần lên tiếng bênh vực tôi. Tình nghĩa này tôi sẽ ghi nhớ.

Diệp Vũ Lăng bước vào nhà, nhìn xung quanh nhưng không thấy Chu Nguyên Hạo. Cô ấy cũng không hỏi nhiều mà nói: "Nhìn thấy cô không sao, tôi yên tâm rồi. Lần này đến đây ngoài việc muốn thăm cô, tôi còn có một chuyện rất quan trọng."

Cô ấy đưa cho tôi một tấm thiệp mời màu trắng. Tôi mở ra xem, kinh ngạc thốt lên: "Văn Gia thưởng trà hội?"

Lúc này, Ngọc Bội trong ngực tôi đột nhiên nóng lên.


"Đây là gì?" tôi hỏi.

Diệp Vũ Lăng giải thích: "Văn gia ở Giang Nam là một gia đình giàu có trồng lá trà. Từ xa xưa, họ đã chuyên về trồng lá trà và sở hữu vườn trà lớn nhất Hoa Hạ. Hàng năm vào mùa đông, Văn Gia đều tổ chức thưởng trà hội. Trong buổi hội, họ sẽ lấy ra bảo vật gia truyền là băng mầm để pha một bình trà và chia cho một số người tham dự thưởng thức."

Tôi càng thêm hoang mang: "Tôi không quen biết Văn Gia, tại sao họ lại mời tôi?"

"Băng mầm này không phải là lá trà bình thường," Diệp Vũ Lăng giải thích. "Nghe nói vào cuối mùa xuân ngàn năm trước, có một đại tông sư Đạo giáo tên là Lữ Động Tân đi vào núi Giang Nam, lúc đang nghỉ chân trên đỉnh núi, ông ấy gặp một ông lão đang đánh cờ. Lữ Động Tân thấy ngứa tay liền muốn chơi cờ với ông lão, hứa sẽ dùng bảo bối làm tiền cược. Hai người chơi vài ván, cả hai đều thắng thua, nhưng cuối cùng ông lão vẫn cao tay hơn và thắng ông ấy một ván. Lữ Động Tân liền tặng cho ông lão một cây cỏ làm phần thưởng, sau đó rời đi. Ông lão trồng bụi cỏ này trên đỉnh núi, và nó đã mọc thành một cây trà, trên đó ra lá trà gọi là băng mầm."

"Lão nhân đánh cờ chính là tổ tiên của Văn gia. Băng mầm được chế biến theo phương pháp đặc biệt và được làm vào mùa đông. Uống trà pha từ băng mầm rất có lợi cho việc tu luyện. Theo truyền thuyết, vào thời kỳ nhà Thanh có một đạo sĩ Mao Sơn uống một chén trà băng mầm, sau đó đột nhiên giác ngộ thăng cấp từ tam phẩm lên tứ phẩm."

Tôi có phần tò mò về băng mầm, nhưng vẫn còn nghi ngờ: "Vậy tại sao Văn gia lại mời tôi?"

Diệp Vũ Lăng mỉm cười, tiếp tục: "Hàng năm, hội thưởng trà được tổ chức ở các địa điểm khác nhau trên khắp Hoa Hạ đại lục. Hội trà năm nay được tổ chức tại Tây An. Những người được tham gia hội trà đều là những tinh anh trẻ tuổi của Hoa Hạ. Lần này, cô đã tỏa sáng rực rỡ tại hội đấu giá Lưu gia, người chủ trì hội thưởng trà của Văn gia rất ấn tượng với cô, cho nên họ cố ý mời cô tham dự."

Trên trán tôi hiện ra một loạt hắc tuyến. Tỏa sáng rực rỡ ư? Tôi chỉ muốn kiếm được nhiều tiền hơn mà thôi.

Không đợi tôi nói gì, Diệp Vũ Lăng nháy mắt với tôi, ẩn ý nói: "Tuy nhiên... hội thưởng trà này có lợi mà cũng có hại cho cô. Cô ấy đã nhờ tôi đưa thiệp mời, bây giờ thiệp mời đã được chuyển đến, việc cô có tham gia hay không là không liên quan đến tôi."

Tôi có vô số câu hỏi muốn hỏi, nhưng lại hỏi: "Tại sao lại nói có lợi và có hại?"

Nhìn Diệp Vũ Lăng có chút kỳ quái, cô ấy khẽ ho hai tiếng: "Chuyện này tôi không tiện nói, Chu Nguyên Hạo sẽ tự mình giải thích cho cô."

Tôi lập tức có một dự cảm xấu. Sau khi Diệp Vũ Lăng đưa thiệp mời cho tôi, cô ấy trò chuyện thêm vài câu nữa rồi cáo từ. Ngay khi cô ấy rời đi, tôi không thể kiềm được mà hỏi: "Nguyên Hạo, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

Chu Nguyên Hạo trầm mặc một lúc mới lên tiếng: "Hội thưởng trà này em có thể tham gia. Số lượng băng mầm có hạn, mỗi năm chỉ có hai mươi thanh niên ưu tú mới được uống, thậm chí có một số người suốt mười năm cũng không được uống một lần."

Tôi nhìn vẻ mặt bình thản của anh, cũng không hỏi thêm nữa.

Tôi nhìn vào ngày trên thiệp mời, là hai ngày sau, không khỏi nhíu mày. Vân Kỳ nói về nguy hiểm, có phải là chỉ hội thưởng trà?

Có phải Âm Dương Liêu muốn ra tay tại hội thưởng trà? Tôi có nên nhắc nhở họ không?

Không được, chuyện về Vân Kỳ không thể nói với người ngoài, họ sẽ không tin.

Hơn nữa... Tôi lại lén lút nhìn Chu Nguyên Hạo, anh đang cầm tấm thiệp mời, ngây ngốc nhìn nét chữ trên đó, chữ được viết bằng bút lông, nét chữ thanh tú mảnh mai, rõ ràng là do phụ nữ viết.

Lông mày tôi hơi nhíu lại, xem ra, hội thưởng trà này, tôi không thể không tham gia.

Hai ngày trôi qua nhanh chóng, lòng tôi có chút bất an, hội thưởng trà này chắc chắn không đơn giản.

Chu Nguyên Hạo chắc chắn sẽ không xuất hiện, anh nhập thân vào ngọc bội, tôi mặc một chiếc váy dài màu xanh lam, vừa ra khỏi cửa đã thấy Diệp Vũ Lăng chờ bên ngoài. Cô ấy lái xe đưa tôi đi xuyên qua hơn nửa thành phố, đến một trà lâu cổ kính, bãi đỗ xe phía dưới đã sớm đậu đầy xe.

Tôi bước xuống xe của Diệp Vũ Lăng, bắt gặp ánh mắt của một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng đối diện. Hắn sở hữu thân hình cao lớn, đường nét khuôn mặt và vóc dáng đều có phần giống Chu Nguyên Hạo, chỉ là giữa hai người toát lên những nét khí chất hoàn toàn khác biệt. Mặt mày của hắn có mấy phần lệ khí, trái ngược với sự thanh tao, nhẹ nhàng của Chu Nguyên Hạo.

Dường như nhận ra sự hiện diện của tôi, hắn nheo mắt thú vị nhìn tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt loé lên tia sáng tinh ranh. Hắn chính là Chu Nguyên Chính, em trai cùng cha khác mẹ của Chu Nguyên Hạo.

Đọc truyện chữ Full