DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Gái Địa Ngục
Chương 184: Hội đấu giá

Edit: Frenalis

"Chờ một chút!" tôi gọi anh lại. "Tại sao anh không chịu nói cho em biết?"

Chu Nguyên Hạo dừng bước. Tôi cảm thấy uỷ khuất đầy mình, những cảm xúc kìm nén bấy lâu nay tuôn trào ra, tôi nói lớn tiếng: "Anh rốt cuộc coi em là gì? Anh không bao giờ nói cho em biết chuyện nhà mình, anh biết hết chuyện của em, nhưng em lại không biết gì về anh. Phải chăng anh cố ý lợi dụng em để phục sinh, sau đó sẽ vứt bỏ em?"

Nước mắt lăn dài trên má tôi. Tôi gạt nước mắt, nói: "Lúc đầu em sống bình yên, anh đột ngột xuất hiện, nói em là người của anh, còn cưỡng ép em ở bên anh. Đúng vậy, em thừa nhận, ban đầu em bị sắc đẹp của anh mê hoặc, đồng ý ở bên anh. Nhưng giờ chúng ta đã là người yêu, tại sao anh lại giấu giếm em mọi chuyện? Anh có thực sự coi em là bạn gái của mình không? Giữa người yêu chẳng lẽ không nên chia sẻ, giúp đỡ lẫn nhau sao? Hay anh đang nghĩ sau khi mọi chuyện thành công, anh sẽ đá em đi?"

Chu Nguyên Hạo từ đầu đến cuối quay lưng về phía tôi, mặc cho tôi trút hết tâm tư. Tôi không ngờ anh lại vô tâm đến vậy, nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi không ngừng.

Tôi lau khô nước mắt, nhìn lại, Chu Nguyên Hạo đã biến mất.

Lòng tôi như bị xé nát, đau đớn tột cùng. Tôi không thể kìm nén, ngồi thụp xuống, ôm lấy đầu gối, chôn mặt vào đó mà gào khóc.

Tôi không biết mình đang khóc cái gì. 23 năm qua, đây là lần đầu tiên tôi mở lòng với một người đàn ông. Anh lại xuất sắc đến vậy, cả về ngoại hình, tài năng và gia thế đều vượt xa tôi, khiến tôi lo lắng bất an.

Dù tôi đã trở nên xinh đẹp, nhưng tâm hồn tôi vẫn là cô gái bình thường, chỉ biết làm việc vặt, luôn bị mọi người coi thường. Tôi chỉ có thể chôn vùi tuổi thanh xuân của mình trong đống đồ cũ, cho đến khi già đi.

Cho nên, khi nghe tin Chu Nguyên Hạo còn sống và là một thiên tài, tôi mới sụp đổ hoàn toàn.

Nói cho cùng, tôi tự ti trước mặt anh.

Sự tự ti này không phải hình thành trong một sớm một chiều, mà là do những tổn thương trong suốt tuổi thơ bị kỳ thị và bắt nạt. Không biết ai đã từng nói, tuổi thơ tổn thương là vết thương lòng, mãi mãi không thể lành. Dù bạn cho rằng mình đã quên, nhưng chỉ cần chạm vào vết thương, nó sẽ lại rỉ máu.

Tôi cũng không biết mình đã khóc bao lâu, cuối cùng trút bỏ hết uất ức bấy lâu nay. Sau đó, tôi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, nước lạnh xối vào mặt giúp tôi tỉnh táo hơn.

Nhìn mình trong gương, hai mắt đỏ hoe, sưng húp, trông như bị người yêu phụ bạc.

Tôi vỗ nhẹ vào mặt mình, tự nhủ: "Khương Lâm à Khương Lâm, chỉ là một người đàn ông thôi, có gì đặc biệt hơn người? Anh không quan tâm đến ngươi, ngươi cũng không cần anh. Gà trống ba chân khó tìm, đàn ông có hai cái đùi còn khó tìm sao?"

Tuy lòng vẫn đau nhói, nhưng cuối cùng tôi cũng lấy lại tinh thần. Tôi rời khỏi quán cà phê, lái xe về khách sạn, nhưng Chu Nguyên Hạo vẫn chưa về.

Tôi không muốn bỏ lỡ hội đấu giá, nên lấy điện thoại ra, tìm số của Hoắc Khánh Đông và gọi cho anh ta. Tôi nhờ anh ta giúp tôi kiếm một suất tham gia đấu giá của Lưu gia. Hoắc Khánh Đông ngay lập tức đồng ý, chưa đầy một tiếng chuông cửa đã vang lên.

Tôi mở cửa, lập tức ngớ người ra vì không ngờ người đứng ngoài cửa lại là Diệp Vũ Lăng.

"Không ngờ chúng ta lại nhanh chóng gặp lại nhau như vậy." Diệp Vũ Lăng nở nụ cười và đưa cho tôi một phong thư.

Phong thư màu đen, trang trí hoa văn vàng theo phong cách triều Hán, cổ kính và thanh lịch. Tôi mở phong thư, lấy ra một tấm thẻ màu đen cũng có in chữ triện "Lưu" ở mặt trước.

Tôi nhìn cô ấy ngơ ngác, Diệp Vũ Lăng giải thích: "Tôi nợ Hoắc Khánh Đông - đội trưởng tổ thứ hai, một ân tình, nhưng không ngờ người nhận thư mời lại là cô." Cô ta nháy mắt với tôi, "Trước đây cô nói Chu Nguyên Hạo có việc phải đi, tôi còn không tin. Bây giờ tôi đã tin rồi, nhưng tôi thực sự không nghĩ ra, sao anh ấy có thể bỏ lại một mỹ nhân như hoa như ngọc như cô để đi chứ, chẳng lẽ anh ấy không sợ bị người khác cướp mất à?"

Khóe miệng tôi giật giật: "Cô Diệp, trí tưởng tượng của cô quả thật phong phú."

"Đừng gọi tôi là cô Diệp, nghe xa lạ quá." Diệp Vũ Lăng vươn tay ra, "Chúng ta coi như là bạn bè đi. Nếu cô coi tôi là bạn, hãy gọi tôi là Vũ Lăng."

Nhìn bàn tay cô ấy, tôi do dự một chút nhưng vẫn đưa tay ra nắm lấy, nhẹ nhàng nói: "Vũ Lăng."

Diệp Vũ Lăng nở nụ cười, nụ cười này khác với những nụ cười trước đây của cô ấy. Trước đây, dù cô ấy luôn mỉm cười nhưng nụ cười đó không hề xuất phát từ đáy lòng. Còn nụ cười này lại khiến cả gương mặt cô ấy bừng sáng.

Lòng tôi bỗng xao xuyến.

Cô gái này thật xinh đẹp!

"Tiểu Lâm," cô ấy nháy mắt với tôi, "Hội đấu giá sẽ bắt đầu vào lúc chạng vạng hai ngày sau. Khi đó tôi sẽ đến đón cô."

Sau khi Diệp Vũ Lăng đi, tôi cảm thấy có chút bực bội. Phải chăng tôi vừa bị cô gái này trêu đùa?

Hai ngày nay tôi không đi đâu cả, chỉ ở trong khách sạn. Dù không muốn thừa nhận, nhưng tôi thực sự đang chờ Chu Nguyên Hạo, chờ anh như thường lệ ôm lấy tôi từ phía sau và nói rằng anh vẫn quan tâm đến tôi, muốn cùng tôi nắm tay đi đến cuối đời.

Nhưng tôi vẫn không đợi được anh. Anh như biến mất khỏi thế gian, hoàn toàn không có tin tức gì.


Tôi nhìn chiếc điện thoại bí mật mà anh đưa cho tôi, do dự nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn không gọi cho anh. Nếu tôi gọi trước, tôi sẽ thua.

Vượt qua hai ngày gian nan nhất trong cuộc đời, tôi thay một chiếc váy liền màu đen, không trang điểm, đến 5 giờ chiều, Diệp Vũ Lăng đúng giờ xuất hiện trước mặt tôi.

Cô ấy vẫn mặc bộ quần áo bó sát, trông gọn gàng và mạnh mẽ, như thể luôn sẵn sàng chiến đấu.

Cô ấy ngồi trên chiếc Ferrari LaFerrari màu xanh lam trị giá hơn 22 triệu. Tôi thầm nghĩ, mười bảy tuổi đã lái Ferrari đi khắp thế giới trừ yêu diệt ma, còn tôi mười bảy tuổi chỉ biết lo lắng làm đề thi. So sánh thật khiến người ta tức chết.(Haiz, em đã nói với chị rồi, đợi chị nhớ lại mọi chuyện là xuất thân của chị không ai địch lại đâu)

Chờ đã, trẻ vị thành niên cũng được thi bằng lái xe sao?

Tôi im lặng một lúc, thôi kệ, với những kẻ nhà giàu này thì đây chẳng là chuyện gì.

Tôi lặng lẽ cài dây an toàn.

Chiếc xe lao đi như điện chớp, nửa giờ sau đã đến một khu đất trống dưới chân núi ngoại ô Tây An. Một tòa trang viên mang đậm phong cách thời Hán hiện ra giữa khu rừng xanh mướt.

Ở Tây An, loại kiến trúc giả cổ này rất phổ biến, đâu đâu cũng thấy. Người dân bình thường đã quá quen thuộc với nó.

Phía trước trang viên theo phong cách thời Hán có hai bên là bãi đỗ xe rộng rãi, vô số xe sang trọng đỗ san sát nhau, hàng hàng lối lối. Nhìn lướt qua, đây đúng là một triển lãm xe sang, thậm chí còn có vài chiếc Rolls-Royce, loại xe mà không phải có tiền là mua được.

Cổng trang viên có nhân viên phục vụ chuyên nghiệp tiếp đón khách. Những người phục vụ này mặc trang phục thời Hán, mang lại cảm giác như xuyên không về cổ đại.

Diệp Vũ Lăng dẫn tôi vào cổng chính, chỉ về bên trái nói: "Tiểu Lâm, bên kia là nơi gửi bán đồ. Nếu có vật phẩm quý giá, cô có thể trực tiếp mang đến đây để gửi bán. Tuy nhiên, sắp đến giờ đấu giá rồi, các giám định sư của Lưu gia tính tình không tốt lắm. Tốt nhất cô nên mang theo đồ thật tốt, nếu không sẽ bị đuổi ra ngoài."

Tôi nhìn cô ấy do dự, rồi hỏi: "Vũ Lăng, tại sao cô lại giúp tôi? Tôi đã cướp mất viên oán khí của cô, lẽ nào cô không hận tôi?"

Diệp Vũ Lăng cười nói: "Chỉ là một viên oán khí thôi, đó chỉ là vật ngoài thân."

Tôi quay người, cau mày. Phải chăng Diệp Vũ Lăng chỉ là nhìn tôi thuận mắt, muốn kết bạn với tôi, nên bỏ qua những ân oán trước kia? Hay là cô ấy đang toan tính gì đó với tôi?

Ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng không tin điều này.

Cô ấy tiếp cận tôi, rốt cuộc là có mục đích gì?

Tôi bước vào trước cửa khu vực giám định. Đây là một khu nhà nhỏ độc lập, trong sân trồng hoa cỏ theo phong cách thời Hán.

Diệp Vũ Lăng không đi theo tôi. Lúc này, cho dù là chị em tốt cũng phải giữ khoảng cách.

Tôi bước vào nhà, bên trong vẫn bài trí theo phong cách thời Hán cổ xưa. Một ông lão mặc áo khoác ngồi sau bàn, đang nhàn nhã đánh một giấc.

Tôi gõ cửa, nhưng ông lão không phản ứng. Tôi đành gõ mạnh hơn. Lúc này, ông lão mới tỉnh dậy, ngáp ngáp một cách khó chịu, hỏi: "Ai vậy, không biết lão già tôi đang ngủ trưa à?"

Đọc truyện chữ Full