DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Gái Địa Ngục
Chương 154: Chuyến xe lửa khủng bố

Edit: Frenalis

Tôi cau mày nói: "Chuyện này có nên báo cho tổ thứ tư không?"

Chu Nguyên Hạo nói: "Sự việc hôm nay, cảnh sát đã tham gia, rất nhanh sẽ lên báo. Việc rót quỷ khí của người chết vào cơ thể người sống là chuyện lớn. Nếu anh đoán không sai, rất nhanh tổng bộ sẽ phái người tới để điều tra chuyên môn về vụ việc này."

Tôi nhẹ nhàng thở ra: "Đã có bọn họ điều tra, chúng ta sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều."

Chu Nguyên Hạo vẫn cau mày: "Chuyện này không đơn giản. Chúng ta không nên hành động thiếu suy nghĩ trước. Chờ người của tổng bộ đến rồi, chúng ta sẽ tùy cơ ứng biến. Trịnh thúc."

"Thiếu gia." Trịnh thúc khẽ khom người.

"Ông tiếp tục thu thập thông tin. Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Hiện tại chúng ta hoàn toàn không biết gì về Quốc Gia Tử Vong, điều này quá nguy hiểm."

"Vâng, thiếu gia."

**********

Hai ngày sau, trên đường cao tốc hướng về Sơn Thành, trong một toa xe lửa hạng nhất chỉ có hai người đàn ông. Tất cả chỗ ngồi đều được dỡ bỏ, thay vào đó là hai chiếc ghế sofa dài bằng da cao cấp và một chiếc bàn tròn màu đỏ. Trên bàn bày biện một chai rượu vang và hai ly rượu.

Một người mặc bộ đồ đen, cầm ly rượu lên, lắc nhẹ, cười nói: "Vũ Sâm, sao anh có vẻ không vui?"

Người nói chuyện là Uông Nhạc, anh ta vẫn ăn mặc như một quý ông thành đạt, khóe miệng nở nụ cười ẩn ý.

Người đàn ông ngồi đối diện anh ta có vẻ rất lạnh lùng, khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, thời tiết rất nóng nhưng lại mặc một cái áo khoác dài.

"Cùng anh đi làm nhiệm vụ, tôi có thể vui được sao?" Hàn Vũ Sâm lạnh lùng nói.

Uông Nhạc cười nói: "Đừng suốt ngày cau có như vậy. Dù sao chúng ta cũng quen nhau mười mấy năm, cũng coi như là thanh mai trúc mã, làm gì mà lãnh đạm như vậy?"

Hàn Vũ Sâm không thèm để ý đến anh ta, dựa người vào ghế sofa và nhìn ra ngoài cửa sổ. Uông Nhạc tiếp tục nói: "Chuyện lần này, anh có ý kiến gì không?"

Hàn Vũ Sâm giọng lạnh lùng nói: "Quốc Gia Tử Vong này trước đây đã xuất hiện ở Yên Kinh, Thượng Hải và các nơi khác. Tổng bộ cũng đã cử người đi điều tra nhưng không tìm được bất kỳ manh mối nào. Lần này đoán chừng chúng ta cũng sẽ vô công mà lui."

Uông Nhạc nói: "Đừng tự ti như vậy, Vũ Sâm. Họ không tìm được manh mối là do năng lực của họ không đủ. Chuyển sang chúng ta sẽ khác. Biết đâu chúng ta có thể bắt được Quốc Gia Tử Vong và tiêu diệt chúng ngay lập tức."

Hàn Vũ Sâm cười lạnh một tiếng, không nói thêm gì, như thể đang khịt mũi coi thường Uông Nhạc.

"Nào, nào, cùng uống rượu." Uông Nhạc rót cho anh ta một ly rượu đỏ, "Chai rượu này bảy mươi ba năm tuổi đấy, tôi đã bỏ ra số tiền lớn từ hội đấu giá bên nước ngoài mới mua được."

Hàn Vũ Sâm lạnh lùng đáp: "Giờ làm việc, không thể uống rượu."

"Anh đúng là quá cứng nhắc." Uông Nhạc lắc đầu, "Với tửu lượng của hai ta, mười chai cũng không say nổi."

Hàn Vũ Sâm dường như không chịu nổi anh ta, đứng dậy đi về toa xe khác. Uông Nhạc cao giọng hỏi: "Anh đi đâu vậy?"

"Hít thở không khí." Hàn Vũ Sâm đáp, "Thanh tĩnh một chút."

Anh ta đến toa ăn, gọi một phần cơm hộp và bắt đầu ăn. Hai nữ phục vụ xinh đẹp đứng sau quầy len lén nhìn anh ta, nói:"Này, nhìn kìa, anh chàng kia đẹp trai quá!"

"Đẹp trai chỗ nào? Mặc cái áo khoác đen mà tưởng mình đẹp trai à? Cái thời tiết này mà còn mặc như vậy, tôi nghĩ anh ta chỉ là muốn ra vẻ thôi."

"Bất kể thế nào, anh ta cũng đẹp trai thật, dáng người cũng không tệ."

"Cô thích à? Chờ lát nữa cô đi thu dọn đĩa cho anh ta đi."

"Đi thì đi!"

Hai người ríu rít nói đùa, Hàn Vũ Sâm bỗng quay đầu nhìn về phía cửa, một nam nhân viên phục vụ chậm rãi đi đến.

Nam nhân viên phục vụ này đội một chiếc mũ che khuất gần nửa khuôn mặt.

Hai nữ nhân viên phục vụ sau quầy thấy hắn, liền cười chào hỏi: "Tiểu Hoàng, cậu không phải đi kiểm tra vé sao? Sao nhanh vậy đã quay lại?"

Nam nhân viên phục vụ chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt lóe lên ánh sáng đỏ rực: "... Chạy, chạy mau..."

"Cậu làm sao vậy?" Nữ nhân viên phục vụ đứng gần hắn nhất định tiến đến, bất ngờ có một bàn tay vươn ra, tóm lấy cánh tay cô ấy. Cô ấy kinh ngạc nhìn Hàn Vũ Sâm, mặt anh ta lạnh tanh: "Lập tức rời khỏi toa xe này."

Nữ nhân viên phục vụ còn chưa kịp định thần, Tiểu Hoàng đột nhiên nổi điên, nhào về phía hành khách gần nhất, móng tay của hắn trở nên dài và sắc nhọn, hướng vào đầu của hành khách đó mà đâm tới.

Hàn Vũ Sâm biến mất tại chỗ, chỉ trong tích tắc đã xuất hiện trở lại trước mặt Tiểu Hoàng. Vung chân đá vào đầu hắn, đem hắn hất bay ra ngoài.

Tiếng thét chói tai vang lên, các hành khách trong toa ăn hoảng sợ nhảy dựng lên, chen lấn nhau chạy sang toa khác.

Hàn Vũ Sâm hiên ngang đứng giữa toa ăn, lạnh lùng nhìn xuống Tiểu Hoàng đang nằm trên sàn. Hắn vừa ngã vào tường, tạo nên một vết lõm lớn trên vách kim loại.


Tiểu Hoàng gượng đứng dậy, hai mắt biến thành màu đỏ như máu, hung tợn nhìn chằm chằm Hàn Vũ Sâm. Răng nanh trong miệng hắn dài ra trông thấy.

Hàn Vũ Sâm trầm giọng hỏi: "Ai là kẻ tiêm quỷ khí vào người cậu?"

Tiểu Hoàng gầm lên: "Chết!"

Hắn hét lớn một tiếng, lao về phía Hàn Vũ Sâm với tốc độ như mãnh thú. Hàn Vũ Sâm không đổi sắc mặt, giơ tay lên, một luồng hàn khí lạnh thấu xương từ lòng bàn tay tỏa ra, ập đến Tiểu Hoàng.

Móng vuốt của Tiểu Hoàng bắt đầu đóng băng, màu trắng lan dần từ hai cánh tay lên toàn bộ cơ thể. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hắn đã bị đóng thành một tượng băng, rơi từ trên không xuống, hai tay vỡ nát khi chạm đất.

Loại đóng băng này giống như khí nitơ, đông cứng toàn bộ cơ thể, khiến nạn nhân chết ngay lập tức và thi thể trở nên rất yếu ớt.

Lúc này, một số nhân viên bảo vệ ập vào, hoảng sợ trước cảnh tượng trước mắt.

Hàn Vũ Sâm lấy ra thẻ căn cước của mình, các nhân viên bảo vệ nhìn thoáng qua, kính cẩn chào: "Chào anh."

"Tôi muốn xem camera giám sát trên tàu." Hàn Vũ Sâm nói, rồi gọi điện thoại cho Uông Nhạc, yêu cầu anh ta nhanh chóng đến.

"Vâng, anh mời đi theo tôi." Một nhân viên bảo vệ dẫn Hàn Vũ Sâm đến phòng điều hành. Mỗi toa xe đều có camera, nhân viên bảo vệ mở video lên. Trong video, Tiểu Hoàng bắt đầu kiểm tra vé, mọi thứ đều bình thường cho đến khi hắn bước vào toa thứ tư. Video bị gián đoạn nửa phút ngay tại lúc này, sau đó khôi phục lại bình thường, nhưng Tiểu Hoàng đã biến mất.

Rõ ràng là có vấn đề xảy ra ở toa thứ tư.

Lúc này, Uông Nhạc đang trên đường đến toa thứ tư. Phòng điều hành nằm ở đuôi tàu, trong khi khoang hạng nhất ở toa đầu tiên. Để đến phòng điều hành, Uông Nhạc phải đi xuyên qua toàn bộ đoàn tàu.

Bước vào toa thứ tư, Uông Nhạc khẽ nhíu mày, nhưng nhanh chóng nở nụ cười cà lơ phất phơ. Hai tay đút túi quần, vừa đi vừa ngâm nga bài hát.

Do giá vé cao và không phải ngày cao điểm, nên toa xe khá vắng vẻ. Chỉ có bảy hành khách, tất cả đều cúi đầu im lặng, tạo nên bầu không khí tĩnh mịch đến kỳ lạ.

Uông Nhạc tiến đến chỗ ngồi đầu tiên, nghiêng đầu hỏi một phụ nữ mang thai: "Chị có sao không? Có vẻ không được thoải mái cho lắm?"

Phụ nữ mang thai chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt tiều tụy: "Tôi không sao, cảm ơn."

Uông Nhạc tỏ ra thân thiện, đưa tay kéo cánh tay cô ta: "Chị không thể nói vậy được. Chị đang mang thai, phải nghĩ cho bản thân và cả đứa bé. Tôi từng là quân y, để tôi xem cho chị nhé."

Phụ nữ mang thai giận dữ trừng mắt nhìn Uông Nhạc, hai mắt lồi ra, môi dưới nhô ra hai chiếc răng nhọn hoắt: "Cút!"

Uông Nhạc cười nói: "Thế nào, nhanh vậy đã lộ nguyên hình rồi sao?"

Bụng phụ nữ mang thai đột nhiên nhô lên, như có thứ gì đang ngọ nguậy bên trong. Cô ta hét lên một tiếng thảm thiết, bụng bị xé toạc, một đứa bé đầy máu me lọt ra. Mắt đứa bé đỏ bừng, gầm thét như thú hoang nhìn về phía Uông Nhạc.

Uông Nhạc nhăn mặt tỏ vẻ chán ghét: "Tôi ghét nhất là trẻ con. Vừa xấu xí vừa ồn ào."

Những hành khách khác cũng đứng dậy, cúi đầu lao về phía Uông Nhạc.

Uông Nhạc cười nói: "Ha, muốn dùng chiến thuật biển người à? Được thôi, đến đây nào, đỡ tốn công tôi đi tìm từng tên."

Đứa bé gầm lên một tiếng, lao vào Uông Nhạc, hai tay chộp lấy đầu anh ta. Nếu cú tấn công này thành công, đầu Uông Nhạc có thể bị vặn đứt.

--------------------o-------------------

Đọc truyện chữ Full