DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Gái Địa Ngục
Chương 151: Quỷ khí trên người sống

Edit: Frenalis

Cầm Kim Giáp tướng quân trong tay, tôi nhìn Hạ Thanh Đông với đôi mày cau có. Thân thể hắn toát ra sự bất thường. Rõ ràng là người sống, nhưng lại ẩn chứa khí tức quỷ dị như vậy.

Người bình thường không thể làm Chu Nguyên Hạo là linh hồn sống bị thương, nhưng cú đấm của hắn đã để lại vết bầm tím trên mặt anh.

Rốt cuộc, tên này là ai?

Hai người liên tục ra đòn hơn trăm chiêu. Sau một đòn giả, cả hai cùng lùi lại một bước, ánh mắt giao phong, khí thế sắc bén.

Bỗng nhiên, Chu Nguyên Hạo cười khẩy: "Quả nhiên không ngoài dự đoán. Anh không cần điều tra tôi và Khương Lâm. Chúng tôi và anh khác biệt."

Hạ Thanh Đông im lặng, sắc mặt âm lãnh. Chu Nguyên Hạo tiếp tục nói: "Nếu anh muốn giết người diệt khẩu, vậy thì cứ thử xem. Chẳng qua, đến lúc đó ai chết, không biết được."

Nói xong, anh chỉnh lại cổ áo, hướng tôi cong lên cánh tay : "Chúng ta đi."

Hạ Thanh Đông mắt lạnh nhìn chúng tôi rời đi. Em trai hắn vội vàng đi đến: "Anh Hai, cứ thế để bọn họ đi sao?"

Hạ Thanh Đông trầm giọng nói: "Hai người này không đơn giản. Tên họ Chu kia không nói, nhưng con quỷ trùng trong tay người phụ nữ kia có thể giải quyết tất cả các người."

Hạ Thanh Tây biến sắc, cắn răng nói: "Xin lỗi anh Hai, em không nên trêu chọc bọn họ."

Hạ Thanh Đông lắc đầu: "Chuyện này không liên quan đến em. Anh sẽ tự tìm cách giải quyết bệnh của mình. A Tây, ngày mai em hãy đi Thượng Hải tránh một thời gian."

Hạ Thanh Tây vội vàng lên tiếng: "Anh Hai, em sẽ không bỏ anh đi lúc này."

Hạ Thanh Đông đặt tay lên vai cậu ta: "A Tây, anh chỉ có một mình em. Anh không muốn em gặp nguy hiểm. Bây giờ thời cuộc rối ren, Sơn Thành rất có thể sẽ gặp tai hoạ. Em ở lại đây chỉ khiến anh lo lắng."

Hạ Thanh Tây cúi đầu, áy náy: "Em hiểu rồi, anh Hai."

Tôi đi theo Chu Nguyên Hạo ra ngoài, không hiểu hỏi: "Hạ Thanh Đông rốt cuộc là ai? Tại sao một người sống lại có thể mang trong mình quỷ khí nặng như vậy?"

Chu Nguyên Hạo sắc mặt âm trầm, giải thích: "Từ vài thập niên trước, đã có người nghiên cứu cách rót quỷ khí vào cơ thể người sống để bồi dưỡng họ thành chiến binh."

Tôi rùng mình, nói: "Thật tàn nhẫn! Bọn hắn đem quỷ khí rót trực tiếp vào cơ thể người sống, tán tận lương tâm đến bậc nào? Vậy bọn hắn đã thành công chưa?"

"Mười năm trước, chưa nghe nói có ai thành công. Nhưng những năm gần đây khoa học kỹ thuật phát triển mạnh mẽ. Nhìn vào tình trạng của Hạ Thanh Đông, có thể khẳng định rằng đã có người thành công."

Anh tiếp tục nói: "Anh đã nhờ Trịnh thúc đi điều tra. Đây là chuyện lớn, nếu có kẻ muốn tạo ra một đội quân siêu chiến binh như vậy, hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc."

Tôi suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Vừa rồi anh nói Hạ Thanh Đông không sống được bao lâu nữa là sao?"

Chu Nguyên Hạo gật đầu: "Đúng vậy. Quỷ khí trong cơ thể hắn vô cùng hỗn loạn, đang ăn mòn nội tạng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ không qua khỏi trong tháng này."

Nghe vậy, tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm: "Điều này chứng tỏ những kẻ kia cũng chưa hoàn toàn thành công."

Chu Nguyên Hạo lại không lạc quan như vậy: "Trước đây, một khi quỷ khí được tiêm vào cơ thể người sống, họ sẽ lập tức nổ tung mà chết."

Tôi không khỏi cắn cắn môi. Tình hình không hề lạc quan chút nào.

*******

Tại một góc nào đó của Sơn Thành, nguy hiểm đã âm thầm giáng xuống.

Lý Khiết là một bà nội trợ toàn thời gian. Chồng làm công nhân ở khu huyện, để con trai có thể thi đỗ vào một trường đại học tốt, cô ấy đã đưa con đến học tại trường trung học tốt nhất Sơn Thành. Lo lắng cho con trai, cô ấy cũng đi cùng con đến học phụ đạo.

Nhắc đến con trai, Lý Khiết đầy tự hào, thành tích học tập của cậu luôn thuộc loại đứng đầu lớp, dù vào được trường trung học giỏi nhất nhưng điểm số của cậu vẫn ở top bốn mươi. Giáo viên nói với cô ấy rằng thằng bé chắc chắn có thể thi đỗ vào trường đại học trọng điểm.

Lý Khiết vui vẻ bận rộn trong phòng bếp của căn hộ thuê, chuẩn bị món gà rán yêu thích cho con trai khi nó tan học vào buổi tối.

Đùi gà vàng ươm, được phủ một lớp vụn bánh mì, tỏa hương thơm nức mũi khi cho vào chảo dầu nóng. Lý Khiết gắp một cái đùi ra, đặt vào đĩa.

Lúc này cô ấy nghe thấy tiếng cửa nhà mở, nghiêng đầu hỏi: "Lộ Lộ, về rồi à?"

Không có tiếng trả lời. Cô ấy cũng không để ý, bưng đĩa đùi gà chiên ra ngoài, gõ cửa phòng sách hỏi: "Lộ Lộ, con đang học à? Mẹ mang gà rán cho con đây."

Vẫn không có tiếng trả lời. Cô ấy nhìn qua khe cửa, thấy con trai Trương Lộ đang ngồi trước máy tính, nhưng màn hình máy tính đen kịt.

"Lộ Lộ, lại lên mạng à?" Lý Khiết đẩy cửa đi vào, "Ôi, mùi gì thế này? Sao lại có mùi hôi thối? Có chuột chết trong phòng à?"

Trương Lộ không nhúc nhích, vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình đen kịt của máy tính.

"Lộ Lộ?" Lý Khiết đặt đĩa thức ăn xuống bên cạnh con trai, nhẹ nhàng lay con, "Hôm nay không phải kiểm tra tháng sao? Thi thế nào?"

Trương Lộ vẫn không nhúc nhích.

"Lộ Lộ, con không sao chứ?" Lý Khiết cảm thấy có điều gì đó không đúng, lo lắng hỏi, "Có phải con mệt rồi không? Sao người con lại hôi như vậy? Có phải con đã ngã vào cống rãnh nào đó rồi không?"

Thân hình Trương Lộ đột ngột ngã xuống, hai mắt trợn trừng, máu đen chảy ra từ mắt và mũi.

"Lộ Lộ, Lộ Lộ con làm sao vậy?" Lý Khiết sợ hãi kêu lên nhào tới, "Lộ Lộ tỉnh dậy đi, mẹ chỉ có một đứa con trai là con, con không được xảy ra chuyện gì."

Cô ấy liều mạng lay bả vai con trai, vừa khóc vừa gọi nhưng không có phản ứng. Đột nhiên, màn hình máy tính sau lưng cô ấy lóe lên rồi bật sáng.

Màn hình hiển thị một căn phòng cũ kỹ trống trải, ngoại trừ một mảng đất cát, không còn gì khác.

Nằm trong căn phòng đó là một thiếu niên giống hệt con trai cô ấy, cũng đang thất khiếu chảy máu, hai mắt trợn trừng.

Thiếu niên trong máy tính cử động. Hắn từ từ đứng dậy, đi về phía màn hình, dần dần, toàn bộ màn hình bị che lấp bởi khuôn mặt dữ tợn kinh hoàng của hắn.

Lý Khiết như cảm nhận được điều gì, chậm rãi quay đầu lại, mắt mở to.

"A!"

*******

Tôi tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng, nhìn đồng hồ treo tường, đã 7 giờ sáng.

Chu Nguyên Hạo ôm lấy tôi: "Em không ngủ thêm sao?"

"Hôm nay em có tiết sớm." Tôi ra khỏi giường mặc quần áo, Chu Nguyên Hạo ôm lấy tôi không buông tay: "Anh không muốn xa em."

"Được rồi, đừng dính người như vậy." Tôi xoay người, hôn lên mặt anh: "Chuyện chiến binh, nếu Trịnh thúc có tin tức gì, nhớ báo cho em ngay nhé."

Đến trường học, tôi cùng Tống Tống và các bạn ngồi cùng một chỗ. Thấy Vương Khả mặt mày ủ rũ, tôi liền hỏi: "Vương Khả, cô làm sao vậy?"

"Hôm qua dì tôi gọi điện bảo trưa nay đi Diệu Hương Cư ăn cơm, chúc mừng em họ tôi đoạt giải đặc biệt cuộc thi viết văn. Nhưng sáng nay gọi điện thì không ai nghe máy." Vương Khả lo lắng nói.

Tống Tống cười nói: "Dì cậu không đến mức chơi trò ú tìm chứ?"

"Dì tôi không phải loại người thất hứa đâu." Vương Khả liếc Tống Tống, "Có lẽ xảy ra chuyện gì rồi. Hết giờ học tôi qua nhà dì ấy xem."

"Tôi đi với cô." Tống Tống nắm vai Vương Khả, "Biết đâu có thể cọ một bữa cơm ở Diệu Hương Cư."

"Đi thì đi." Vương Khả đẩy Tống Tống, "Cô đúng là da mặt dày."

Hai người cãi nhau ầm ĩ, hai tiết học rất nhanh qua mau. Tống Tống đi cùng Vương Khả, tôi và Lâm Bích Quân cũng rảnh rỗi nên đi theo. Dù sao nhà dì Vương Khả cũng gần trường, ngay đối diện cổng sau.

Trường chúng tôi nằm trên sườn núi, dưới chân núi là trường trung học phổ thông tốt nhất Sơn Thành. Em họ Vương Khả học ở đó nên họ thuê nhà gần đây cho tiện.

Đây là một tòa nhà chung cư cũ kỹ, thậm chí không có bảo vệ. Dì Vương Khả ở tầng trệt. Vương Khả gõ cửa, nhưng cửa lại tự động mở ra.

Sắc mặt tôi biến đổi, kéo Vương Khả ra sau: "Hai người đứng sau tôi."

Vương Khả tò mò hỏi: "Sao vậy?"

Mùi hôi thối kỳ dị nồng nặc trong không khí. Tôi rút con dao găm bằng gỗ đào dài một thước từ trong ba lô ra, cẩn thận tiến vào.

Quỷ khí nồng nặc.

"Tiểu Lâm, đừng dọa tôi." Vương Khả kéo tay áo tôi, sợ hãi.

"Hai người ở ngoài đợi." Tôi nói, "Để tôi vào trong xem xét tình hình trước."

Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi bước ra, lạnh mặt nhìn tôi: "cô là ai?"

Quỷ khí nồng nặc.

Tôi nhíu mày, Vương Khả đi vào, nhìn thấy thiếu niên, thở phào nhẹ nhõm: "Trương Lộ, là chị, dì với em sao không nghe điện thoại? Hại chị lo lắng quá."

--------------------o-------------------

Đọc truyện chữ Full