Mặc dù hôn lễ của Ân Tô Tô và Phí Nghi Châu vừa mới cử hành xong nhưng thật ra thì hai người bọn họ đã lấy giấy đăng ký kết hôn từ hai năm trước rồi. Trong mấy trăm ngày này, mẹ Phí là Thân Thải Lệ suốt ngày trợn tròn mắt nhìn chằm chằm cái bụng phẳng lì của con dâu cả nhà mình, còn suốt ngày nhìn sao nhìn trăng trông mong ngày mình có cháu bế.
Vì thế quý bà Thân Thải Lệ đã nhắc nhở Phí Nghi Châu không ít lần rồi. Sáng nay trong lúc chuẩn bị bắt đầu hôn lễ thế kỷ, bà ấy lặng lẽ kéo Phí Nghi Châu ra một góc rồi tận tình khuyên bảo: "Cháu trai nhà dì Tần của con đã biết gọi bà nội rồi kìa. Cháu gái nhà dì Tống của con còn lợi hại hơn, đã biết hát cả nhạc thiếu nhi và đọc thơ Đường nữa. Trong nhóm bạn của mẹ, mẹ là người sinh con sớm nhất, thế mà con nhìn lại con xem, đã ba mươi mấy tuổi rồi mà chả chịu cho mẹ đứa cháu nào cả. Ý con là muốn mẹ chỉ được ngưỡng mộ người khác thôi đúng không?"
Thường ngày Phí Nghi Châu đã quen với việc Thân Thải Lệ giục mình có con rồi. Mặt mày anh vẫn bình thản như không, chỉ chờ đến khi mẹ nói xong mới cười khẽ thờ ơ đáp: "Chuyện này còn phải xem duyên phận nữa chứ ạ. Hôm nay mẹ giục xong bọn con cũng đâu thể lập tức cho mẹ được như nguyện ngay ngày mai được?"
"Nói thì nói vậy nhưng chuyện này con người có thể quyết định được mà!" Nói đến chỗ này, Thân Thải Lệ hơi dừng lại chốc lát, lại quay trái quay phải nhìn ngó, chắc chắn không có ai xung quanh rồi mới hạ giọng hỏi: "Trước đây mẹ có bảo chú Thận sắc chút thuốc Bắc điều dưỡng cơ thể cho con và Tô Tô rồi, hai đứa có uống không đấy?"
Phí Nghi Châu: "Không ạ."
"..." Thân Thải Lệ nhíu mày, không nhịn được mà giơ tay lên đập anh một cái rồi mắng: "Mẹ biết ngay thằng nhóc thúi là con sẽ không nghe lời mẹ mà. Đống thuốc kia bổ lắm đấy, uống vào cũng không có hại gì cho cơ thể. Bây giờ hai con không còn nhỏ nữa, sao chẳng đứa nào lo lắng chuyện con cái vậy hả!"
Phí Nghi Châu: "Mẹ, muốn có con lúc nào là chuyện riêng của con và Tô Tô. Bọn con cũng biết chừng mực, mẹ không cần quá bận tâm đâu ạ."
Thân Thải Lệ thật sự rất bất lực, biết mình không ép buộc được con trai nên không thể làm gì khác hơn là thở dài đồng ý: "Được rồi, sau này mẹ không đề cập đến chuyện này nữa, hai đứa tự xem mà làm đi. Tóm lại là con cố gắng hơn chút nữa cho mẹ nghe chưa? Nỗ lực nhiều lên! Hiểu chưa?!"
Phí Nghi Châu bật cười: "Vâng nghe mẹ ạ."
Có lời dặn cẩn thận của quý bà Thân Thải Lệ nên tất nhiên đêm động phòng hoa chúc của Ân Tô Tô cực kỳ xuất sắc.
Sau khi rời khỏi phòng tiệc, tay phải cô nằm gọn trong lòng bàn tay với những ngón tay thon dài của Phí Nghi Châu, tim đập như đánh trống, mặt thì đỏ như lửa, ngơ ngác đi theo anh về phía trước.
Ân Tô Tô tưởng Phí Nghi Châu sẽ dẫn mình về phòng ngủ chính, không ngờ sau khi dắt cô vào thang máy tầng một, anh không nhấn số "3" lên phòng ngủ chính mà lại nhấn "B1" cho thang máy chạy thẳng xuống tầng ngầm.
Nhìn thấy con số màu đỏ xa lạ kia, Ân Tô Tô ngơ ngác chớp mắt rồi quay đầu lại hỏi anh: "Chúng ta xuống tầng ngầm làm gì thế?"
Nếu cô nhớ không nhầm thì tầng ngầm số một này là nhà để xe riêng của Phí Nghi Châu mà?
Anh dẫn cô xuống nhà để xe không phải là muốn khoe giàu với cô ngay trong ngày cưới, để cô mở mang tầm mắt cho biết cái gì gọi là triển lãm xe sang của nhà tài phiệt đấy chứ?
Ân Tô Tô không ngừng suy đoán lung tung trong lòng.
Nghe cô hỏi vậy, cậu cả nhà họ Phí đứng bên cạnh không khỏi cụp mắt xuống nhìn cô. Không biết là do đèn trong thang máy không được sáng cho lắm hay là do nguyên nhân gì khác mà khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng thường ngày của anh nay lại có vẻ hơi khác thường. Anh cứ nhìn cô chằm chằm như thú dữ trên thảo nguyên nhăm nhe con mồi vậy.
Khi bất thình lình mắt đối mắt với người đàn ông, Ân Tô Tô không khỏi ngẩn người, đồng thời dự cảm bất thường cũng theo đó mà dâng lên trong lòng cô.
Rất khó để hình dung ánh mắt này bằng ngôn từ.
Nó si mê, quyến luyến, dịu dàng, bệnh hoạn, tràn ngập cố chấp muốn chiếm làm của riêng, lại có chút tương tự như một kẻ nghiện bị ma túy điều khiển tâm trí cuối cùng cũng được như ý sau nhiều ngày bị cấm cản, đang mừng như điên vì tất cả dục vọng và khao khát đã được thoả mãn...
Hai người bốn mắt nhìn nhau được chừng ba giây. Đến giây thứ tư, Ân Tô Tô bị ánh mắt của Phí Nghi Châu doạ sợ. Vẻ nghi ngờ và hoảng hốt hiện rõ trên mặt cô. Thấy anh không trả lời mình, cô không nhịn được mà cố làm ra vẻ bình tĩnh lắp bắp lên tiếng lần nữa: "Anh nhìn em làm gì? Em đang hỏi anh đó."
Phí Nghi Châu vẫn tiếp tục nhìn Ân Tô Tô chằm chằm.
Cô dâu mới của anh rất xinh đẹp, lúc hốt hoảng mắt cô chứa đầy vẻ hoảng sợ, trông rất giống mắt nai con, luôn vô thức né tránh ánh mắt anh.
Dáng vẻ này rất đáng yêu.
Mỗi lần nhìn thấy là anh lại không nhịn được mà muốn chấm mút, gặm cắn, nghiền nát rồi nuốt hết cô vào bụng mình.
"Anh muốn dẫn em tới một nơi." Phí Nghi Châu mỉm cười, dáng vẻ vẫn lịch sự hiền hoà, sạch sẽ không vướng bụi trần như thường ngày: "Trùng hợp đó là tầng ngầm mà thôi."
Ân Tô Tô nghe chẳng hiểu gì nên bật cười: "Em đã ở trong cái nhà này gần hai năm rồi, cũng thường xuyên xuống hầm để xe mà. Ở đây còn có nơi bí ẩn nào em chưa tới nữa à?"
Phí Nghi Châu nhếch môi cười. Anh đưa tay lên nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc loà xoà ra sau tai cho cô rồi nói: "Em sốt ruột gì chứ, sẽ biết ngay thôi mà."
Anh vừa dứt lời thì thang máy "ding" một tiếng rồi dừng lại.
Cửa thang máy từ từ mở ra hai bên. Đã đến tầng ngầm rồi.
Ân Tô Tô hoàn toàn rơi vào tình trạng ngơ ngác, không hiểu cậu cả Phí đang muốn làm gì. Cô không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt tiếp tục để mặc cho anh cầm lấy bàn tay nhỏ bé của mình dắt đi vào nhà để xe tầng ngầm.
Diện tích nhà họ Phí rộng mênh mông nên nhà để xe cũng rất rộng. Sau khi ra khỏi thang máy, hai người phải đi chừng mấy phút mới qua được khu vực toàn xe sang, sau đó tiếp tục đi thẳng tới vách tường màu xám trắng.
Ân Tô Tô hơi xấu hổ, trong lòng càng khó hiểu hơn. Cô không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn góc nghiêng đẹp như tranh vẽ của người đàn ông phía trước rồi nghi ngờ hỏi: "Cho nên ngày đầu tiên kết hôn, chúng ta cùng nhau đi úp mặt vào tường hả?"
Phí Nghi Châu không nói gì, chỉ sải bước đến gần mặt tường kia rồi nhẹ nhàng giơ tay lên. Một ô vuông đột nhiên xuất hiện trên tường như anh vừa làm ảo thuật vậy, bên trong là một bảng mật mã mở bằng dấu vân tay.
Ân Tô Tô: "..."
Ân Tô Tô trợn mắt hốc mồm. Bây giờ cô mới muộn màng ngộ ra rằng hẳn là phía sau mặt tường dưới tầng ngầm này có một không gian bí mật không cho người ngoài biết.
Phí Nghi Châu thành thạo đưa dấu vân tay vào, sau đó khoá cửa nhẹ nhàng "cạch" một tiếng, cửa căn phòng bí mật từ từ mở ra.
Ân Tô Tô đứng ngoài cửa nhìn vào trong. Dưới đất vốn là nơi ánh mặt trời không thể chiếu tới, lại chưa bật đèn nên bên trong đen thùi lùi, chẳng thấy gì cả, trông như cái miệng to như bồn máu của một con quái thú đang chực chờ nuốt chửng cô vậy...
Ân Tô Tô không khỏi sợ hãi hỏi nhỏ: "Đây là đâu vậy?"
Phí Nghi Châu tỉnh bơ giơ tay lên ôm lấy eo cô rồi cúi đầu xuống sát bên tai cô nói: "Một sân chơi ấy mà."
Ân Tô Tô ngẩn người: "Sân chơi ư?"
"Đây là sân chơi mà anh đặc biệt thiết kế dành riêng cho em đấy." Lời của Phí Nghi Châu chui thẳng vào màng nhĩ của cô một cách rất dịu dàng, tựa như bản nhạc vang lên trong buổi lễ kết hôn vậy, mang theo ma lực đầu độc trái tim người khác: "Hôm nay là ngày lễ trọng đại nhất cuộc đời chúng ta. Anh nghĩ chúng ta cần chơi hết mình một lần mới được."
Ân Tô Tô cạn lời. Đã chung sống với nhau mấy năm rồi nên cô cũng nhìn ra được bản chất con người Phí Nghi Châu. Anh chính xác là một tên biến thái đội lốt quý ông lịch sự. Ở một mức độ nào đó, suy nghĩ của anh cũng khác với người thường, thỉnh thoảng anh sẽ có những phát ngôn bác học mà người bình thường rất khó hiểu. Ví dụ như lúc này, Ân Tô Tô có nghĩ nát óc cũng không thể hiểu nổi cái câu "chơi hết mình một lần" kia là có ý gì.
Nhưng trực giác nói cho cô biết chắc chắn "sân chơi" trong miệng sếp Phí không phải nơi tốt lành gì.
Cô sợ run cả người, vô thức rụt cổ lại rồi lắc đầu nói: "Anh muốn thì tự vào một mình đi, em muốn về phòng." Nói xong, cô xoay người muốn trốn đi.
Chẳng qua người đàn ông bên cạnh đã đề phòng từ trước và chặn hết tất cả đường lui của cô. Anh trực tiếp ôm ngang eo cô rồi đưa cô vào căn phòng bí mật kia
Cánh cửa bị người bên trong đóng lại cái "Rầm".
Phí Nghi Châu nhấn công tắc bật đèn lên. Chỉ trong chớp mắt, ánh đèn với gam màu ấm áp từ từ chiếu sáng cả căn phòng. Màu sắc này khiến bầu không khí mập mờ một cách kỳ lạ. Đồ trang trí trong phòng cũng lộ ra dưới ánh sáng.
Sau khi ngắm nhìn bốn phía, Ân Tô Tô rơi vào trạng thái chết sững.
Mấy giây sau, ba hồn bảy vía vừa bị dọa bay đi của cô mới quay về cơ thể. Cô xấu hổ đến nỗi mặt mày đỏ gay... Nơi này mà là sân chơi cái gì chứ, rõ ràng đây là một căn phòng có đầy đủ các loại đồ chơi tình thú mà.
Đủ loại đồng phục và dụng cụ khác nhau, thậm chí có cả dụng cụ tra tấn đủ sắc thái nữa...
Khi chiếc ghế tình yêu "quen thuộc" xuất hiện trong tầm mắt, mặt Ân Tô Tô đã đỏ như sắp rỉ máu rồi. Cuối cùng cô không nhịn được nữa mà quay lại đạp lên đùi Phí Nghi Châu một cái rồi tức giận mắng: "Cái tên biến thái háo sắc lưu manh súc vật này! Không ngờ anh lại lén lút chuẩn bị ba cái đồ này ở nhà. Em phải chụp ảnh căn phòng này lại rồi đăng lên Weibo bóc phốt anh mới được! Để tất cả mọi người biết bộ mặt thật háo sắc vô liêm sỉ của anh!"
Phí Nghi Châu: "."
Cậu cả Phí im lặng mấy giây rồi móc điện thoại của mình ra đưa tới trước mặt cô, sau đó vô cùng thản nhiên nói: "Cho em này."
Ân Tô Tô:?
Ân Tô Tô không hiểu anh có ý gì nên hung hăng quát lại: "Gì?"
"Chẳng phải em muốn chụp ảnh đăng Weibo sao? Cho em mượn điện thoại của anh dùng tạm đấy." Phí Nghi Châu lạnh nhạt đáp: "Em cứ tự nhiên."
Ân Tô Tô: "..."
Phí Nghi Châu: "Có điều anh tốt bụng nhắc nhở em một câu. Em là nữ diễn viên vừa mới kết hôn với tên háo sắc vô liêm sỉ là anh đây. Nếu em đăng Weibo thì cũng là được vạ thì má đã sưng thôi."
Ân Tô Tô: "..."
Ân Tô Tô tức suýt khóc oà. Không thể chụp ảnh, không thể đăng Weibo, cô tức mà chẳng làm gì được nên đã nhào tới bóp cổ Phí Nghi Châu như sói vồ mồi, sau đó đỏ mặt sẵng giọng: "Anh chờ đó cho em, quân tử báo thù mười năm chưa muộn! Hôm nay anh mà dám làm xằng làm bậy với em thì tương lai em nhất định sẽ tìm cơ hội trả thù anh!"
Phí Nghi Châu nhướng mày, thuận theo động tác của Ân Tô Tô mà cúi đầu cắn dái tai hồng hồng của cô một cái rồi cất giọng khàn khàn: "Không cần mười năm đâu."
Ân Tô Tô: "Hả?"
Phí Nghi Châu hôn môi cô rồi dịu dàng cười nói: "Anh sẽ cố gắng hết sức để hôm nay làm em mang thai. Như vậy mười tháng trong thai kỳ tiếp theo đủ để em trả thù anh rồi."
*
Cuối mùa xuân năm sau, trong phòng sinh đặc biệt ở bệnh viện tư Phí thị, sau tiếng trẻ con khóc vang dội, cô gái trên giường sinh hoàn toàn kiệt sức, đầu ngửa ra sau, ý thức cũng dần biến mất.
Đúng lúc này, một bàn tay mạnh mẽ từ bên cạnh đưa ra vững vàng đỡ được gáy cô rồi ôm cô vào lòng mình.
Việc sinh nở đã bào hết tất cả sức lực của Ân Tô Tô. Hiện tại cô đang cực kỳ yếu ớt, ngay cả sức để mở mắt cũng chẳng có. Trong lúc mơ mơ màng màng, cô thoáng nghe thấy có ai đó ghé sát tai gọi tên mình. Từng tiếng "Tô Tô", "Tô Tô" vang lên liên tục. Giọng của người này trong trẻo lạnh lùng nhưng cũng rất quen thuộc, có điều bây giờ trong đó đang chứa đầy vẻ sốt ruột và sợ hãi.
Là... Phí Nghi Châu ư?
Ân Tô Tô không dám chắc. Đây đúng là giọng của chồng cô rồi, nhưng trước giờ Phí A Ngưng luôn bình tĩnh thản nhiên, đối mặt với khó khăn mặt còn chẳng thay đổi kia mà, sao có thể hoảng loạn như vậy được?
Ngay lúc này lại có một giọng nói nữa vang lên. Đó là giọng của bác sĩ Trần vừa đỡ đẻ cho cô.
Bác sĩ Trần mừng rỡ nói: "Anh Phí, chúc mừng anh được lên chức ba. Vợ anh đã thuận lợi sinh được một bé trai, mẹ con bình an."
Sau đó giọng nói quen thuộc kia lại cất lên trả lời: "Cảm ơn."
"..." Ân Tô Tô cố gắng dốc hết sức mở mí mắt lên. Sau khi cơn đau tê tâm liệt phế vơi đi chút đi, cô nhìn xuyên qua lớp nước mắt vẫn chưa dừng hẳn và thấy rõ khuôn mặt anh tuấn của Phí Nghi Châu.
Anh đang canh giữ bên cạnh giường sinh, nắm chặt tay cô, vành mắt đỏ lên.
Chẳng hiểu sao vừa nhìn thấy Phí Nghi Châu, hai hàng nước mắt cố gắng lắm mới nhịn lại được của Ân Tô Tô lại tràn ra như đê vỡ. Cô khóc không ngừng, còn nghẹn ngào trách móc: "Đau chết đi được, em cứ tưởng mình sắp đi gặp bà nội rồi."
Nếu biết trước sinh con đau như này thì hồi trước khi Phí Nghi Châu hỏi cô có muốn sinh con không, còn lâu cô mới đồng ý một cách dứt khoát như vậy!
Hu hu hu!
Lúc này Phí Nghi Châu cũng đau lòng gần chết. Anh đặt tay lên gáy Ân Tô Tô, sau đó vừa nhẹ nhàng vuốt ve vừa dịu dàng nói với cô: "Xin lỗi em, tại anh nên em mới phải chịu tội như vậy. Anh sai rồi, xin lỗi em nhiều lắm."
Nghe vậy, Ân Tô Tô không khỏi bật cười uể oải nhìn anh: "Được rồi được rồi, anh đừng có nhận lỗi lung tung, có phải lỗi của anh đâu." Nói đến đây, cô hơi dừng lại chốc lát, bây giờ mới nhớ ra một chuyện: "Con đâu rồi?"
Phí Nghi Châu lắc đầu: "Anh không biết."
Ân Tô Tô: "... Chẳng phải anh vẫn luôn ở đây sao?"
Phí Nghi Châu bình tĩnh đáp: "Anh chỉ lo nhìn em thôi, còn chưa kịp nhìn con."
"..." Mặt Ân Tô Tô đen thui, đang định mắng anh làm ba ruột chẳng ra gì thì cô y tá đã bế em bé sơ sinh vừa được bọc tã qua đây cho ba mẹ.
Phí Nghi Châu nhận lấy bọc tã rồi cúi đầu nhìn một cái.
Chỉ thấy nhóc con trong tã rất nhỏ, khuôn mặt bé tí tròn xoe trắng nõn, có điều da dẻ nhăn nhúm, trông chẳng khác cái gì cái bánh bao, mắt thì nhắm tịt. Lúc này nhóc đang hé cái miệng không răng ra gào khóc oe oe.
Nói thật, anh thấy xấu quá.
Cậu cả nhà họ Phí bế con trai mà không khỏi nhíu mày, không nhịn được mà thầm nghi ngờ nhân sinh trong lòng... Thằng nhóc nhỏ tí teo lại nhăn nhúm xấu xí này là cục cưng anh yêu thương suốt thời gian qua ư?
"Này, anh bế con qua đây cho em nhìn với." Ân Tô Tô nằm trên giường sinh không khỏi giục anh: "Trông con thế nào?"
Vẻ mặt Phí Nghi Châu kiểu một lời khó nói hết. Anh không nói gì mà chỉ lặng lẽ bế nhóc con nhà mình qua cho vợ xem.
Ân Tô Tô thử liếc vào bọc tã một cái. So với hành vi khéo léo chỉ phỉ nhổ trong lòng của ông bô nhóc con thì rõ ràng bà mẹ là Ân Tô Tô không được tinh tế cho lắm.
Cô hoảng hốt bật thốt lên: "Trời, sao xấu quá vậy trời!"
Phí Nghi Châu: "..."
Tất cả y tá hộ lý có mặt xung quanh: "..."
Bác sĩ Trần bị cô gái vừa lên chức mẹ này chọc cho phì cười: "Trước khi chào đời trẻ sơ sinh vẫn luôn ngâm mình trong nước ối của mẹ nên ngũ quan chưa nảy nở rõ ràng thôi. Cô Phí cứ yên tâm, cô và sếp Phí đều rất đẹp nên chắc chắn con của hai người sẽ được thừa kế gen tốt của ba mẹ, không xấu được đâu."
"... Thật không ạ?" Mẹ Ân Tô Tô lo lắng quay đầu lại nhìn ba Phí Nghi Châu rồi run giọng hỏi: "Lỡ may đến lớn nó vẫn chưa nảy nở thì làm sao bây giờ?"
Phí Nghi Châu im lặng mấy giây rồi trả lời: "Phải nảy nở*."
Ân Tô Tô: "..."
Ngày hôm đó, nhóc con nhà họ Phí vừa đến với thế giới này đã có thân phận cậu chủ nhỏ tôn quý, định trước là sẽ được cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa rồi. Sau đó cậu nhóc được ba mẹ thân yêu tặng cho một cái tên ở nhà: Phí Khai Khai.
*Nảy nở ở đây là 开 (khai) nên nam nữ chính đặt tên ở nhà cho con là Khai Khai ý là sau này lớn lên phải nảy nở, phải đẹp.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tô Tô
Chương 171
Chương 171