DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tô Tô
Chương 151

Đêm cuối hè tiếng ve kêu râm ran. Chú Thận biết cậu cả nhà mình từ bé đã có năm giác quan nhạy bén khác hẳn với người bình thường nên nếu mùa hè bị tiếng ve ngoài sân quấy rầy sẽ dễ bị mất ngủ. Vì vậy ông ấy đã dặn dò người giúp việc của nhà tổ nhà họ Phí đêm nào cũng đúng chín giờ bắt hết ve trên cây đi. 

Lúc này sâu trong lâm viên đều là người, tuổi của chú Thận không còn hoạt động được nhanh nhẹn nên chỉ có thể đứng dưới tán cây chỉ đạo, những người giúp việc trẻ tuổi hơn thì hăng hái bắc thang lên trèo cây, bắt đầu hoạt động quan trọng trong đêm hè của bọn họ… Đó chính là bắt ve sầu. 

Một người giúp việc trẻ tuổi vừa đến đây không lâu đang bận không nghỉ tay thì chợt nhớ ra chuyện gì đó, quay đầu nói nhỏ với đồng nghiệp ở bên cạnh: “À đúng rồi. Buổi tối tôi thấy cậu cả và mợ cả cùng nhau quay về, sắc mặt của cậu cả không tốt lắm. Có phải bọn họ đang cãi nhau không?”

Người đồng nghiệp kia họ Tần, đã làm trong nhà tổ nhà họ Phí ở Nam Tân được bảy, tám năm, là người cũ ở đây, mọi người đều quen gọi bà ấy là dì Tần.

Nghe thấy người giúp việc mới đến nói vậy, dì Tần vung cánh tay lên, nhanh tay bắt được một con ve bỏ vào lưới, vừa thuận miệng trả lời: “Không có chuyện đó đâu.”

Cô gái giúp việc nhíu mày, tò mò hỏi: “Giữa hai vợ chồng cãi nhau là chuyện hết sức bình thường mà, tại sao lại không có chuyện đó?”

“Cặp vợ chồng khác cãi nhau là chuyện bình thường, nhưng nếu cậu cả mợ cả của chúng ta mà cãi nhau thì chuyện này không bình thường nữa.” Dì Tần nhớ lại trước đây, nói tiếp: “Tôi làm trong nhà này bao năm, hai người bọn họ kết hôn lâu như vậy rồi, gần như tôi chưa từng thấy vợ chồng xảy ra tranh cãi cọ gì, chuyện này không nói quá một tí nào luôn.”

Cô gái giúp việc ngạc nhiên không thôi, không thể tưởng tượng nổi: “Trên thế giới này còn có cặp vợ chồng không cãi nhau sao? Vậy lúc bọn họ sống chung thật sự không xảy ra mâu thuẫn gì à?”

“Đương nhiên là có mâu thuẫn, chỉ có điều ai bảo cô cứ có mâu thuẫn là nhất định phải cãi nhau.” Dì Tần quay đầu nhìn về phía cô gái giúp việc, trong ánh mắt như có thâm ý khác: “Cậu cả của chúng ta là người trẻ tuổi có trí thức, cậu ấy tự có cách để xử lý chuyện giữa hai vợ chồng.”

Cô gái giúp việc nghe xong vô cùng tò mò, nhích lại gần hơn: “Đó là cách gì vậy?”

Dì Tần cười, chậm chạp trả lời: “Đương nhiên là cách vừa không tổn thương hòa khí, lại vừa có thể tăng thêm tình cảm vợ chồng rồi.”

Mọi người đều đang tập hợp trong sân dưới tầng một để bắt ve, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, cùng lúc đó, trong phòng tắm của phòng ngủ chính trên tầng ba biệt thự cũng không thanh tịnh, tràn đầy hơi nóng, ý xuân dạt dào. 

Bộ trang phục cao cấp được đặt may trên người Ân Tô Tô đã thành miếng giẻ lau từ lâu, bị ném trên nền đất bên ngoài bồn tắm. 

Vòi hoa sen vẫn chưa được tắt, dòng nước trút xuống, nóng đến mức bỏng người, nhưng nóng bỏng hơn dòng nước lúc này chính là người đàn ông bá đạo đang hôn môi nồng nhiệt kia.

Cô bị ấn lên vách tường đầy nước lại bóng loáng ở phòng tắm, cả người nóng rực, đỏ bừng, chìm vào đê mê, giống như một đóa hoa bị mưa bão tùy ý thổi bay, xinh đẹp ướt át lại mềm mại, chỉ có thể vì anh mà nở rộ, mặc cho anh thỏa sức làm càn.

Sự phong độ đêm nay của anh đã không còn, ngay cả hôn môi cũng không dịu dàng nữa, mọi thứ đều vô cùng cuồng bạo, đầu lưỡi ngọt mềm của cô bị dụ dỗ cuốn vào trong miệng anh, bị anh mút đến mức mơ hồ cảm thấy đau.

Ân Tô Tô nhíu mày nức nở, sợ đến mức chỉ hòng trốn ra đằng sau, nhưng lúc này anh mạnh bạo ngang ngược giống như biến thành người khác, bàn tay to như ngọc giữ lấy đôi gò má xinh đẹp của cô, khiến cho đôi môi cô mở ra, anh thành công xâm chiếm vào bên trong, không buông tha bất kì ngõ ngách nào.

Nửa phút sau, oxy còn sót lại trong phổi Ân Tô Tô gần như không còn, cảm thấy hít thở không thông nên sau đó hung hăng đánh trả.

Cô lắc đầu muốn thoát ra, giống như cầu xin được sống, ý muốn thoát khỏi đôi môi của anh, đón lấy làn không khí tươi mới.

Phí Nghi Châu nắm lấy cằm cô, giữ cái đầu nhỏ, khiến cho cô không thể cử động một chút nào, tiếp tục hôn cô mạnh bạo.

“Anh buông em ra…” Ân Tô Tô ngày càng khó hô hấp, sắc mặt thiếu khí đến mức đỏ lựng như trái cây vụ cuối thu. Cô dùng hết sức tìm một khe hở giữa môi và lưỡi của anh, hai mắt rưng rưng mờ mịt, giọng nói run run kháng nghị: “Em không thở được!”

Vẻ mặt Phí Nghi Châu vẫn bình tĩnh lành lạnh, thế nhưng sâu trong đôi mắt bên dưới lại nổi lên sóng thần đáng sợ, chứa đầy ham mê sắc dục. Anh rũ mắt nhìn cô chăm chú, ngón trỏ chậm rãi lướt qua bờ môi sưng đỏ của cô, nhẹ giọng hỏi: “Biết sai chưa?”

Đừng thấy bình thường Ân Tô Tô là người dịu dàng hiền lành, khi tức nước vỡ bờ, ngay cả mười con trâu cũng không kéo lại được.

Nghe người đàn ông nói xong, cô khẽ cắn môi, chỉ thấy trong lòng bao xấu hổ buồn bực cuộn trào không có chỗ nào để phát tiết, trợn to mắt nhìn anh, không chút nghĩ ngợi mà trả lời ngay lập tức: “Em cũng không biết đạo diễn Lý thích con gái, không biết không có tội, em sai cái gì. Hơn nữa anh chỉ dựa vào ánh mắt đã kết luận người ta có ý với em, cái này có phải quá võ đoán rồi hay không?”

Phí Nghi Châu trả lời cô, giọng điệu vậy mà lại hết sức từ tốn: “Anh thích em, vậy nên anh biết ánh mắt thích một người là như thế nào, anh muốn em, vậy nên anh cũng biết ánh mắt muốn một người là như thế nào. Lý Kiều kia có tâm tư không trong sáng với em, đây là trực giác của đàn ông, không sai được đâu.”

Ân Tô Tô cạn lời, cố không trợn mắt lên nữa, tay chân dùng sức giãy giục, nét mặt đo đỏ, tuy không còn sức nhưng vẫn cố gắng đẩy anh ra, đáp trả: “Anh cho em ra ngoài, ngày mai em vẫn cần quay chương trình, không hơi sức đâu mà điên cuồng với anh đâu.”

Cô vừa dứt lời, anh không khỏi nhíu nhẹ mày, cúi người khẽ cắn vành tai đỏ hồng mềm mại của cô, nói nhỏ: “Chẳng nhẽ em thấy lời anh vừa nói là đang nói đùa?”

Ân Tô Tô: “…”

Phí Nghi Châu: “Anh nói rồi, đêm nay anh sẽ thanh tẩy em sạch sẽ, để cả người em lại nhuốm đầy mùi hương của anh.”

Nghe đến đây, trong lòng Ân Tô Tô không khỏi hoảng hốt, vừa lo lắng vừa luống cuống, đôi môi mấp máy như muốn nói gì thì chợt rên khẽ, cảm nhận được anh rút lui khỏi cô.

Đang có chút khó hiểu, lại bị người đàn ông nâng eo lên, một tay nhẹ nhàng ôm lấy.

Bất ngờ chơi vơi giữa không trung khiến cho Ân Tô Tô hô khẽ. Hai chân cách xa mặt đất, hai cánh tay mảnh khảnh của cô chỉ có thể theo bản năng rụt về ôm lấy cổ anh, sợ anh không vừa lòng sẽ ném cô xuống đất.

Phí Nghi Châu một tay ôm lấy cô, bước chân dính nước bước dài ra khỏi bể tắm, lập tức đi đến trước bồn rửa mặt cách đó mấy mét, thả cô xuống.

Mặt bồn là chất liệu đá cẩm thạch lạnh tanh, ngược lại hoàn toàn với làn da ấm áp mềm mại của người con gái. 

Cô ngồi trên mặt bồn, giật mình bởi cảm giác lành lạnh kia, phản xạ có điều kiện mà tự ôm lấy mình, bối rối nhìn anh, song vẫn ngoài mạnh trong yếu mà lắp bắp uy hiếp: “Phí A Ngưng, em cảnh cáo anh, anh đừng có mà quá đáng.”

Vẻ mặt Phí Nghi Châu bình tĩnh, không trả lời, để cô ở yên đó, bản thân thì thong thả bước ra ngoài phòng tắm.

Ân Tô Tô:?

Nhìn bóng lưng người kia rời đi, Ân Tô Tô càng thêm khó hiểu, hoàn toàn đoán không ra rốt cuộc anh chồng đại gia biến thái thích phát bệnh của cô đang muốn làm cái gì. Sau khi ngẩn người trên bệ rửa mặt vài giây, cô mới chậm chạp ý thức được mình nên chạy trốn, vậy nên lập tức hành động.

Tất cả những vật dụng được bày biện trong phòng ngủ chính này đều được thiết kế theo yêu cầu của cậu cả nhà họ Phí, bao gồm cả cái bồn rửa mặt này.

Ân Tô Tô nhỏ xinh ngồi trên bồn rửa mặt, hai bắp chân nhỏ nhắn trắng như tuyết lơ lửng trên không, đôi chân trần hoàn toàn không chạm được tới mặt đất. Không, nói một cách chính xác hơn là mũi chân cô cách nền đất một khoảng tương đối cao.

Vòi hoa sen vẫn chưa ngừng chảy, lúc nãy Phí Nghi Châu ấn cô lên tường lăn lộn một hồi, vì vậy nước trong bồn tắm cũng tràn ra ngoài.

Nền đất trơn trượt, cô lại chân trần không đi giày, nếu tùy tiện nhảy xuống như vậy sẽ có khả năng bị trượt ngã. 

Tính cách của Ân Tô Tô từ nhỏ đã tham sống sợ chết, tiếc mạng như vàng, không có bất kì tinh thần mạo hiểm nào, vì thế cô chỉ có thể di chuyển cẩn thận từng li từng tí, chậm chạm giống như một con rùa.

Nhưng mà, không đợi con rùa kia trốn chạy thành công, cậu cả nhà họ Phí đã quay trở lại, trong tay còn có thêm một chai rượu vang.

… Hả? Rượu vang???

Người đàn ông chết tiệt này mang rượu vang vào phòng tắm làm gì?

Chẳng lẽ anh muốn nâng ly vui vẻ buôn chuyện với cô ở trong này? Có nhã hứng vậy sao?

Ân Tô Tô liếc mắt một cái chú ý tới món đồ mà Phí Nghi Châu cầm trên tay, cô chớp chớp mắt, vô thức vươn tay ra ngoài, nghi ngờ hỏi anh: “Đây là cái gì?”

“Một quyển sách.” Phí Nghi Châu trả lời.

Ân Tô Tô: “.”

Ân Tô Tô sặc nước bọt, đen mặt nói: “Anh nghĩ em mù à, đây rõ ràng là chai rượu vang!”

“Em biết rồi còn hỏi.” Phí Nghi Châu nâng mắt lên nhìn cô.

Ân Tô Tô: “…”

Ân Tô Tô im lặng một hồi, vài giây sau mới trả lời lại: “Ý của em là, tại sao tự nhiên anh lại mang rượu vang đến đây?”

“Mấy hôm trước thằng Tư tặng anh, nó nói hầm rượu bên Pháp của nó mới ra mắt một sản phẩm mới, muốn anh thử rồi cho ý kiến.” Giọng điệu của cậu cả lười biếng, vừa nói vừa cầm theo chai rượu đến chỗ cô.

Ân Tô Tô càng nghe càng không hiểu được chuyện gì xảy ra, hoang mang hỏi lại: “Thì sao, bây giờ anh muốn làm gì?”

Phí Nghi Châu cong môi ẩn ý nhìn cô, trả lời: “Thưởng thức rượu.”

Ân Tô Tô cảm thấy trí thông minh của bản thân thật sự không đủ dùng, đã không thể giao tiếp bình thường với tên biến thái IQ cao nữa, không khỏi giơ tay đỡ trán, đáp lại: “Vậy cái này liên quan gì đến “đêm nay anh sẽ thanh tẩy em sạch sẽ, để cả người em lại nhuốm đầy mùi hương của anh”? Không có việc gì thì em ra ngoài trước đây, ngày mai em thật sự phải làm việc, rượu của anh em cũng không có hứng thú, anh từ từ thưởng thức đi.”

“Đừng nóng vội chứ.” Phí Nghi Châu cười nhẹ trả lời cô. Vừa nói vừa giơ cao rượu vang trong tay lên, hé môi mỏng cắn mở bình rượu, lười biếng nói tiếp: “Chẳng phải đang bắt đầu rồi đấy à.”

Ân Tô Tô: “???”

Đáy mắt người đàn ông u ám mà biến thái, gần trong gang tấc, Ân Tô Tô liếc mắt nhìn, một dự cảm xấu lập tức dâng lên trong lòng.

Cô ý thức được mọi chuyện không ổn, nhưng đã quá muộn, Phí Nghi Châu tao nhã đưa chai rượu lên đỉnh đầu cô, chậm rãi nghiêng xuống.

Rượu đỏ thẫm lạnh như băng chảy ra từ trong miệng chai, trong nháy mắt chảy xuống làn da trắng nõn của cô.

Bị tưới rượu vang lên người, Ân Tô Tô mắt chữ O mồm chữ A, khiếp sợ đến mức mãi vẫn chưa phản ứng lại.

Phí Nghi Châu ở phía đối diện đang rũ mắt, im lặng ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt, ánh mắt càng thêm phần đục ngầu.

Rượu vang màu đỏ chảy trên da thịt trắng nõn mềm mịn của cô gái, chậm rãi xâm chiếm từng chút một, màu đỏ giống như màu của quả mọng, lại giống như màu máu của sinh vật vật nào đó. Cô tắm mình trong rượu, cả người lộ ra một vẻ yêu kiều quyến rũ, làm anh không thể nào rời được mắt.

Thính giác bắt đầu thoát ra khỏi cơ thể, xúc giác, thị giác và khứu giác trở nên cực kỳ nhạy bén.

Trong tầm mắt của anh, một giọt rượu chạy xuống xương quai xanh duyên dáng tinh xảo của cô, phác họa ra đường cong đẫy đà, từ trên nhỏ xuống.

Sau đó là giọt thứ hai, giọt thứ ba…

Ánh mắt Phí Nghi Châu sáng lên, si mê đắm chìm trước cảnh tượng này, sau đó anh cúi đầu, nhắm mắt lại, quấn lấy môi lưỡi đầy vị rượu vang, nếm thử.

Hương vị rượu nho tiến vào trong khoang mũi, hòa cùng mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể cô, vị rượu nồng đậm ở trong khoang miệng vẫn không ngọt bằng cô, mùi vị vô cùng tuyệt.

“…”

Ân Tô Tô co rúm lại, cơ thể mềm mại giống như làn nước mùa xuân, không có chút sức lực nào, chỉ có thể dùng sức ôm chặt cổ anh, mềm yếu rên thành tiếng, khóc lóc mắng anh: “Biến thái! Siêu cấp biến thái! Anh không chỉ là chó mà còn là chó biến thái!”

Với tốc độ khuynh đảo miệng lưỡi của Phí Nghi Châu, một lúc sau, đợi khi mặt cô bớt đỏ, anh mới liếc lên nhìn cô, nói: “Cố lên, mắng thêm mấy câu đi. Rượu mà Phí Văn Phạm tặng anh còn rất nhiều, anh sẽ tranh thủ đêm nay thưởng thức hết.”

Ân Tô Tô: “…”

*

Buổi chiều ngày tiếp theo.

Cậu tư nhà họ Phí ngủ trưa tỉnh dậy, bỗng nhiên nhớ tới trước đây có người bạn bình phẩm rượu muốn hợp tác cùng Ân Tô Tô, hỏi anh ấy WeChat để liên lạc. Sau khi nhớ lại chuyện này, cậu tư gãi đầu, tiện tay lấy điện thoại gửi tin nhắn WeChat cho Ân Tô Tô, chuẩn bị hỏi ý kiến của chị dâu cả.

Phí Văn Phạm: [Chị dâu, em có người bạn muốn mời chị đóng phim, người đó hỏi em WeChat của chị, em có thể gửi cho người đó không?]

Ai ngờ sau khi tin nhắn gửi đi, phía sau lại kèm theo một dấu chấm than màu đỏ lớn.

Phí Văn Phạm:?

Cậu tư nghệt mặt buông điện thoại ra, không hiểu chuyện gì xảy ra… Chị dâu chặn anh ấy? Chuyện từ lúc nào vậy?

Không phải chứ, anh ấy lại chọc gì đến cục vàng cục bạc của anh cả rồi ư!

Đọc truyện chữ Full