DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tô Tô
Chương 140

Trong lúc buổi lễ trao giải Kim Lộc đang diễn ra, từ khóa #Ân Tô Tô và Phí Nghi Châu đã đứng đầu trong bảng hot search, hơn nữa đằng sau còn đính kèm một chữ “hot”.

Ấn vào những chủ đề liên quan, cư dân mạng nhao nhao biến thành những chú gà hét chói tai, không ngừng hò hét ầm ĩ. 

Cư dân mạng 1: [Cùng ngày nhận được giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất đã công khai người yêu! A a a đây là loại tình yêu thần tiên gì vậy? Quá ngọt ngào rồi!]

Cư dân mạng 2: [Chỉ có một mình tôi để ý đến dáng vẻ siêu cấp đẹp trai của cậu cả nhà họ Phí sao… Đúng là rất xứng đôi với Tô Tô! Câu chuyện tổng giám đốc của nhà quyền quý đã trở thành sự thật rồi a a a!]

Cư dân mạng 3: [Ai mà không thích sự kết hợp giữa trai xinh gái đẹp chứ? Tôi đã khóa chặt Ân Tô Tô và cậu cả lại với nhau rồi, ném chìa khóa xuống biển!]

Cư dân mạng 4: [Lúc trước vẫn luôn có rất nhiều người đoán rằng lý do Ân Tô Tô đột nhiên nhận được tài nguyên khác thường là bởi vì bám vào một ông trùm than đá giàu có béo ú nào đó, dù sao cũng không ngờ được rằng chồng người ta lại chính là cậu cả của nhà họ Phí! Mấy cư dân mạng nhiều chuyện bị vả mặt có đau không? Không định bước ra nói một câu xin lỗi sao?]

Cư dân mạng 5: [Có ai muốn tạo một super topic trên Weibo không? Bắt đầu từ hôm nay tôi chính là một fan cuồng nhiệt của cp Ân Tô Tô và Phí Nghi Châu!]

… 

Bởi vì đoạn thông báo công khai đột ngột này mà giải thưởng Kim Lộc cũng nhận được lượt xem vượt mốc, rất nhiều ngôi sao và các khách mời ở đó cũng sôi nổi mở rộng tầm mắt, ngạc nhiên chụm đầu ghé tai nhau xì xầm bàn tán, nhỏ giọng thảo luận đến quên trời quên đất. 

“Ân Tô Tô vậy mà lại là vợ của cậu cả nhà họ Phí sao?” Minh tinh Lăng Sở kinh ngạc đến mức đôi mắt trợn to: “Đúng là không thể tưởng tượng được mà?”

Một vị khách mời khác ngồi bên cạnh Lăng Sở chính là minh tinh Triệu Vũ Trúc. Triệu Vũ Trúc vừa có nhan sắc vừa có khả năng diễn xuất, có địa vị rất cao trong giới nhưng việc cô ta ghét kết hôn cũng khá nổi tiếng. Suốt ngày cô ta cứ qua lại ở những buổi tiệc tùng hoặc vũ hội của những nhà giàu có quyền thế, một lòng một dạ chỉ muốn được gả vào nhà giàu có làm mợ trẻ.

Cuối năm ngoái, Triệu Vũ Trúc lại nhờ người mai mối, còn chủ động xuất kích, cuối cùng cũng thành công tóm được vua đánh bạc Macau, cậu ba của nhà họ Từ và trở thành bạn gái của cậu ba họ Từ. Cô ta thường xuyên bị chụp ảnh đang ở cùng với cậu ba, có tin đồn rằng sắp có tin vui rồi. 

Nghe thấy lời nói của Lăng Sở, rõ ràng là biểu cảm Triệu Vũ Trúc cũng hơi khó coi, cô ta khẽ hừ một tiếng, giọng chua chát nói: “Thường ngày trông Ân Tô Tô này như một cái hũ nút, gặp người khác thì trưng cái mặt cười xòa, không ngờ là thủ đoạn lại cao thâm như vậy.”

Lăng Sở nghe thấy vậy, liếc mắt nhìn Triệu Vũ Trúc một cái, trong ánh mắt có vẻ ý vị sâu xa. 

Có ai trong giới không biết chị Triệu vẫn luôn muốn được gả vào một gia đình quyền thế, cuối cùng mất sức chín trâu hai hổ mới leo được lên nhà họ Từ nhưng vẫn chỉ là dụ dỗ một người không có quyền thừa kế và không có quá nhiều thực quyền nhưng cậu ba, so với thân phận “mợ cả chính thất nhà họ Phí” của Ân Tô Tô, thật sự là khác nhau một trời một vực. 

Chẳng trách sao Triệu Vũ Trúc lại ghen ghét như vậy. 

Nghĩ vậy, trong lòng Lăng Sở không nhịn được cảm thấy hơi buồn cười. Nhưng người có thể đạt đến địa vị này trong giới, ai ai cũng là tinh anh, hiểu nhưng không vạch trần chính là cách đối nhân xử thế căn bản. Vì vậy, Lăng Sở chỉ che mặt khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói: “Loại chuyện như tình cảm này vốn đã không thể nào phân định rõ ràng được, xem màn tỏ tình chân thành vừa rồi của Ân Tô Tô thật sự làm người ta rất cảm động, còn chưa chắc là người ta không yêu nhau thật lòng đâu.”

Triệu Vũ Trúc cười nhạt nói: “Chỉ là ra vẻ trước mặt người khác mà thôi. Nhà giàu có bậc nhất giống như nhà họ Phí này, cô ta gả vào đó, trông bên ngoài thì vô cùng nở mặt nhưng sau lưng lại phải chịu rất nhiều tủi thân.” 

Lăng Sở biết trong lòng Triệu Vũ Trúc cảm thấy không công bằng, cô ấy đột nhiên nhếch môi, nói: “Chị Triệu, nghe nói chị và cậu ba của nhà họ Từ cũng đã đến gặp phụ huynh để chuẩn bị cho chuyện cưới xin rồi. Chị và Ân Tô Tô, một người là con dâu tương lai của nhà họ Từ, một người là mợ cả của nhà họ Phí, tất nhiên chị là người có quyền nói về cuộc sống của nhà quyền thế sẽ như thế nào nhất rồi.” 

Trong lời nói của Lăng Sở ẩn chứa đầy ý châm chọc, đây là đang ngầm mỉa mai cô ta cũng không tốt hơn Ân Tô Tô là bao. Sắc mặt Triệu Vũ Trúc tối sầm lại, tức giận nhưng lại không có chỗ nào trút, cô ta dứt khoát kéo chiếc áo khoác lông vũ trên vai lên, không lên tiếng. 

Lễ trao giải Kim Lộc lần thứ sáu mươi hai chiều nay, có người vui có người buồn. Hiển nhiên là bộ phim điện ảnh thần thoại ‘Phàm Độ’ do Khương Thành Văn đạo diễn, Ân Tô Tô đóng vai chính đã đạt được chiến thắng lớn nhất, tổng cộng giành được tám giải thưởng lớn bao gồm “nữ diễn viên chính xuất sắc nhất”, “ phim truyện hay nhất”,  “nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất”, “ phối âm hay nhất”. 

Sau khi buổi lễ trao thưởng kết thúc, ban tổ chức chương trình nhiệt tình mời Ân Tô Tô và cậu cả nhà họ Phí cùng tham dự buổi tiệc tối. 

Với tư cách là người đoạt giải nữ diễn viên xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Lộc năm nay, theo lý mà nói, dù sao thì Ân Tô Tô cũng phải nể mặt ban tổ chức. Nhưng cân nhắc đến việc bản tính Phí Nghi Châu thích yên tĩnh khiêm tốn, chưa từng có tiền lệ anh tham gia những buổi tiệc tương tự trước đây nên cô đã xin phép tránh mặt với ban tổ chức một chút rồi lén lút kéo ông chồng đại gia nhà mình sang một bên, thì thầm. 

Thấy dáng vẻ vừa thần bí vừa buồn cười của cô, trong mắt Phí Nghi Châu tràn đầy ý cười, anh không nhịn được bật cười, nhỏ giọng hỏi: “Em lén lén lút lút kéo anh sang đây là lại muốn làm gì vậy?”

Ân Tô Tô bị cách dùng từ của anh làm nghẹn lại, không nói nên lời: “Cái gì mà lén lén lút lút? Chỉ là em nghĩ cho anh, bình thường anh khá khiêm tốn nên em muốn hỏi ý kiến của anh một chút, xem anh có muốn tham gia buổi tiệc lát nữa không.” 

Phí Nghi Châu nghe vậy thì khẽ nhướng mày, chậm rãi trả lời: “Vậy thì lúc công khai mối quan hệ của chúng ta trước mặt mọi người như vậy, thì ra vợ vẫn nhớ anh có bản tính khiêm tốn sao?” 

Ân Tô Tô: “...”

Khuôn mặt Ân Tô Tô đột nhiên hơi nóng lên, cô nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Em biết anh vẫn luôn muốn có danh phận trước mặt công chúng nên em đã âm thầm chuẩn bị thật lâu cho lần công khai này, vốn là muốn tạo một sự bất ngờ cho anh. Nếu đã quấy rầy anh thì em xin lỗi, là do em không suy nghĩ chu đáo.” 

Trong màn đêm, dáng vẻ hai má đỏ ửng của cô trông vô cùng rung động lòng người. Phí Nghi Châu nhìn cô, trái tim khẽ rục rịch, anh vừa đưa tay phác họa lại đường nét xinh đẹp dịu dàng của cô, vừa vô thức nói: “Có một danh phận sao? Sao những lời này phát ra từ miệng em lại khiến dáng vẻ của anh trông như vô cùng đáng thương vậy?” 

Ân Tô Tô im lặng, khẽ nhướng mày nhìn anh, sau đó cô lại lấy can đảm giơ tay lên, nhẹ nhàng cầm lấy năm ngón tay với những khớp xương rõ ràng của anh, hỏi: “Vậy anh có cảm thấy vui không?” 

Phí Nghi Châu mỉm cười, cúi đầu dịu dàng hôn lên trán cô, đáp lời: “Tô Tô, anh rất vui.” 

Ân Tô Tô cũng nhoẻn miệng cười. Lần này, cô không quan tâm đến bất kì ai khác, thân mật khoác cánh tay anh, hỏi anh: “Vậy thì anh có muốn đến buổi tiệc của giải thưởng Kim Lộc với em không?” 

Đầu ngón tay Phí Nghi Châu nhẹ nhàng vân vê dái tai cô: “Em muốn tham gia buổi tiệc sao?” 

“Vấn đề không phải là em có muốn hay không.” Ân Tô Tô nhìn xung quanh một cái, lại hạ giọng nói với anh: “Em vừa mới nhận giải, ban tổ chức cố tình mời những người nhận giải thưởng như chúng em đi tham gia tiệc tối, nếu không đi thì lại không tốt lắm.” 

Phí Nghi Châu im lặng hai giây rồi nói: “Được rồi, vậy thì anh sẽ đi chơi cùng em.” 

Ân Tô Tô vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ mở to hai mắt: “Không phải là từ trước đến nay anh đều không thích những buổi tiệc như thế này sao? Sao đột nhiên có nhã hứng vậy?” 

“Đúng là anh không thích những buổi tiệc tùng quá ồn ào, cũng không thích tiệc quá nhàm chán.” Phí Nghi Châu lạnh nhạt nói: “Nhưng mà ai bảo anh thích em đến vậy chứ!” 

Ân Tô Tô chớp mắt, khuôn mặt cô đỏ lên, ngây ngốc hỏi: “Anh thích em thì có liên quan gì đến chuyện này?” 

Phí Nghi Châu trả lời cô: “Anh thích em, cho nên đương nhiên là mỗi giây mỗi phút đều muốn ở bên em rồi.” 

Trong lòng Ân Tô Tô đột nhiên sinh ra một chút cảm giác ngọt ngào, cô kiễng chân lên, khẽ hôn anh một cái. 

… 

Bởi vì có sự góp mặt của cậu cả nhà họ Phí nên buổi tiệc tối của giải Kim Lộc trở nên đặc biệt rực rỡ và lộng lẫy, vợ chồng nhà họ Phí dứt khoát trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý. 

Trên bàn tiệc, không ngừng có người thuộc tầng lớp thượng lưu đến mời rượu và trò chuyện, từng đợt nối tiếp từng đợt. Có người muốn trao đổi thông tin liên lạc với Phí Nghi Châu, có người muốn nhân cơ hội này nói chuyện hợp tác với Phí thị, còn có người chỉ đơn thuần là muốn chụp chung một tấm với vợ chồng Phí thị, đăng lên vòng bạn bè trên Weibo. 

Phí Nghi Châu cũng không có quá nhiều hứng thú đối với yến tiệc này, tỏ ra không hề hào hứng nhưng rõ ràng là Ân Tô Tô bên cạnh anh bận rộn hơn rất nhiều. Suốt cả buổi tiệc, cô không chỉ thêm bạn Wechat với một vài đạo diễn và nhà sản xuất khá nổi tiếng mà còn nhận được lời mời cho bốn bộ phim lớn. 

Sao khi lưu lại số Wechat của vị đạo diễn nổi tiếng thứ bảy, đôi mắt Ân Tô Tô cong cong, cô vui vẻ ăn một miếng trái cây, nhai đến hai má phồng lên, trông giống như một con chuột hamster vậy. 

Một tay Phí Nghi Châu cầm ly sâm panh, cụp mắt nhìn cô chăm chú, đột nhiên anh mỉm cười, nói: “Xem ra tối nay tâm trạng của cô Phí rất tốt.” 

“Đương nhiên rồi.” Ân Tô Tô nở một nụ cười tinh nghịch với anh, vui vẻ rạo rực nói: “Có rất nhiều đạo diễn đều nói rằng rất tán thưởng kỹ năng diễn xuất của em sau khi xem ‘Phàm Độ’, mong rằng có thể hợp tác cùng với em.”

Phí Nghi Châu nâng ly với cô, chân thành nói: “Anh thật lòng chúc mừng em.” 

“Cảm ơn anh.” Ân Tô Tô cụng ly với anh, hớp một ngụm nước sâm banh trong ly. 

Trong chốc lát, gió đêm từ ban công thối đến, làm những sợi tóc hai bên tai Ân Tô Tô tung bay. Cô đưa mắt nhìn về phía cảnh đêm thủ đô sầm uất và hoa lệ bên ngoài cửa sổ, chợt nhìn đến sững sờ rồi lên tiếng: “A Ngưng, em cảm thấy như hôm nay em đã đạt được tất cả mọi thứ vậy, mọi chuyện đều tốt đẹp cứ như một giấc mơ, vào thời khắc này, dường như tất cả mọi thứ trong cuộc đời em đều viên mãn.” 

Phí Nghi Châu nhìn cô chăm chú, không nói gì. 

Ân Tô Tô quay đầu lại, ánh mắt lại rơi lên khuôn mặt lạnh lùng như ngọc của anh, trong đôi mắt lấp lánh ánh nước, nói: “Em ước gì thời gian dừng lại, để khoảnh khắc đẹp đẽ và hạnh phúc như vậy có thể dừng lại mãi mãi, đừng trôi đi.” 

Phí Nghi Châu khẽ nhếch môi, đưa tay vuốt một sợi tóc rũ xuống bên tai cô, vén ra sau tai giúp cô rồi dịu dàng nói: “Đây chỉ mới là bắt đầu.” 

Đôi mắt Ân Tô Tô lóe lên. 

Phí Nghi Châu nhẹ nhàng nâng chiếc cằm xinh xắn thanh tú của cô lên, anh cụp mắt hôn lên đôi môi cô, trịnh trọng nói: “Có anh bảo vệ bên cạnh em, từ nay về sau, mỗi một ngày trong cuộc đời em, em đều sẽ càng hạnh phúc hơn nữa.” 

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, mũi của Ân Tô Tô hơi cay, lại dâng lên cảm giác xúc động muốn rơi lệ. 

Cô đưa tay ra sức ôm chặt lấy anh. 

Cơn gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, khu vực ban công của yến tiệc tĩnh lặng, giống như một không gian hoàn toàn độc lập bên ngoài hành tinh. 

Không biết đã qua bao lâu, từng tiếng trò chuyện và tiếng bước chân từ xa càng đến gần. 

Ân Tô Tô nhận ra, cô ngẩng đầu lên, nhìn qua bờ vai rộng rãi của Phí Nghi Châu, thấy hai đàn chị trong giới. 

Lăng Sở và Triệu Vũ Trúc đều ăn vận lộng lẫy, trang điểm tinh xảo và đẹp đẽ đến ngộp thở, đang cầm trên tay ly sâm banh từ từ bước về phía cô. Sự kết hợp đẹp đẽ và bắt mắt như vậy, thoạt nhìn hai người trông giống hệt như thanh xà và bạch xà dưới ngòi bút của nhà văn Hồng Kông Lí Bích Hoa. 

Ân Tô Tô nhanh nhẹn giơ tay lên lau giọt nước mắt nơi khóe mắt, bước ra nửa bước từ trong lòng Phí Nghi Châu, mỉm cười với hai vị nữ minh tinh sặc sỡ chói mắt, chào hỏi: “Chị Lăng Sở, chị Vũ Trúc.” 

“Tô Tô, chị và Vũ Trúc đã tìm em hết nửa ngày, thì ra là em rảnh rỗi trốn ở đây.” Lăng Sở trừng mắt nhìn cô rồi lại mỉm cười tiến lại gần: “Em chính là người thắng lớn nhất đêm nay, chúc mừng nhé!” 

Ân Tô Tô khiêm tốn cười, trả lời: “Cảm ơn chị Lăng Sở, nhờ các vị giám khảo ưu ái mà thôi.” 

“Đêm nay em nhận được giải nữ diễn viên xuất sắc nhất là xứng đáng, chúng ta đều thua một cách thuyết phục, em đừng tự xem nhẹ chính mình.” Lăng Sở đưa tay ra nắm lấy cánh tay Ân Tô Tô, đột nhiên liếc mắt nhìn về phía Triệu Vũ Trúc ở bên cạnh: “Chị Triệu, chị nói xem có đúng không?” 

Triệu Vũ Trúc khựng lại một chút rồi nhanh chóng nặn ra một nụ cười không để tâm, thoải mái nói: “Đúng rồi, vốn mọi người ai trong nghề cũng ca ngợi về kỹ năng diễn xuất của Tô Tô, cộng thêm việc có đạo diễn Khương và tổng giám đốc Phí trấn giữ sau lưng, nhận được giải thưởng cũng là lẽ thường tình mà.” 

Vừa dứt lời, sắc mặt những người ở đây đều hơi thay đổi. 

Ân Tô Tô khẽ nhíu mày, ánh mắt của Phí Nghi Châu cũng chợt lạnh lùng. 

Lăng Sở lại càng không thể tin được mà nhìn Triệu Vũ Trúc một cái, gần như hoài nghi rằng tai mình có vấn đề… Ân Tô Tô đoạt giải nữ diễn viên xuất sắc nhất, cái cô họ Triệu này nhắc đến “đạo diễn Khương” thì cũng thôi đi, còn khăng khăng kéo cả Phí Nghi Châu vào, đây không phải là đang vòng vo mỉa mai Ân Tô Tô nhận được giải thưởng là nhờ có người đứng sau giở thủ đoạn sao?

Cho dù cô ta có không thích Ân Tô Tô, sinh lòng ghen tị thì cũng không thể nói thẳng ra trước mặt người khác được chứ, vậy cũng quá ngu xuẩn rồi. 

Trong lòng Lăng Sở buồn bực, nhận ra được bầu không khí kỳ lạ xung quanh mình, cô ấy liên tục nhìn trộm khuôn mặt Ân Tô Tô và Phí Nghi Châu, rất sợ việc Triệu Vũ Trúc tự tìm đường chết sẽ liên lụy đến mình. 

Lúc này, ánh mắt của Triệu Vũ Trúc quét qua lại giữa Ân Tô Tô và Phí Nghi Châu một vòng, lại khẽ cười, dùng giọng điệu đùa giỡn nói: “Đúng rồi Tô Tô, vừa rồi những lời tỏ tình mà em dành cho tổng giám đốc Phí thật là lãng mạn, bây giờ trên mạng đều đang gặm đường đến điên rồi, nói hai người là cp nhà quyền thế và giới giải trí ngoài đời thực, trong tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy.” 

Ân Tô Tô ngoài cười nhưng trong lòng không cười nhếch môi, trả lời Triệu Vũ Trúc: “Vậy sao?” 

“Mọi người cũng vô cùng tò mò với câu chuyện tình yêu của hai người.” Triệu Vũ Trúc cố làm ra vẻ ngây thơ vừa hơi nghiêng đầu vừa nhìn về phía Ân Tô Tô ở bên cạnh Phí Nghi Châu, cười tươi như hoa nói: “Tổng giám đốc Phí, nghe nói là tổng giám đốc Phạm giới thiệu Tô Tô cho anh sao? Có thể tiết lộ cho chúng tôi một chút là Tô Tô đã làm cách nào để theo đuổi anh vậy? Hẳn là đã tốn không ít công sức và tâm tư đúng không?” 

Vừa nói ra câu này, biểu cảm của Lăng Sở ở bên cạnh cũng trở nên kì lạ hơn, trong lòng lại mang tâm trạng hóng hớt không sợ lớn chuyện muốn xem trò vui. 

Ân Tô Tô khẽ mím môi, sự không vui đã hiện rõ trên khuôn mặt. 

Nhìn lại cậu cả ở bên cạnh cô, sắc mặt anh lạnh nhạt, ánh mắt thờ ơ, giống như là hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Triệu Vũ Trúc vậy, không thèm đếm xỉa đến vị nữ minh tinh xinh đẹp này. 

Phí Nghi Châu chỉ vươn tay ra thân mật ôm chiếc eo thon của Ân Tô Tô, dịu dàng nhỏ nhẹ nói bên tai cô: “Gió nổi lên rồi, sức khỏe em yếu, bị gió thổi dễ cảm lạnh. Chúng ta vào trong đi.” 

Ân Tô Tô mỉm cười gật đầu với anh: “Vâng.” 

Sau đó cặp đôi cùng nhau rời đi. 

Triệu Vũ Trúc: “...” 

Triệu Vũ Trúc bị xem là không khí, phản ứng đầu tiên của cô ta là sững sờ, sau đó lập tức giận dữ đến mức cười thành tiếng. Cô ta là một diễn viên nổi tiếng, bây giờ còn sắp trở thành con dâu ba của nhà họ Từ ở Macau, Phí Nghi Châu này lại vô lễ với cô ta như vậy, có phần không xem nhà họ Từ ra gì.

Triệu Vũ Trúc không cam tâm mất mặt trước Lăng Sở bên cạnh, cô ta khẽ nghiến răng, vẫn chưa từ bỏ ý định lên tiếng sau lưng hai người, hơi ám chỉ nói: “Tổng giám đốc Phí, tôi nghe bạn trai tôi nói nhà họ Từ và nhà họ Phí cũng là người quen cũ, ông cụ của hai nhà là bạn cũ. Vừa rồi tôi nói chuyện với anh, anh không nghe thấy sao?” 

Khi nghe thấy giọng nói, bước chân của Phí Nghi Châu đột nhiên ngừng lại. 

Đáy mắt Triệu Vũ Trúc lóe lên vẻ đắc ý, trong lòng thầm nói cho dù nhà họ Phí có hiển hách hơn thì sao chứ, còn không phải là vẫn phải giữ thể diện cho nhà chồng tương lai của cô ta à?

Cũng chỉ như vậy mà thôi. 

Nhưng mà dù có thế nào Triệu Vũ Trúc cũng không ngờ được rằng sau khi nghe xong lời này của cô ta, cậu cả nhà họ Phí chỉ lạnh lùng quay đầu lại liếc nhìn cô ta một cái. 

Phí Nghi Châu vừa lịch sự vừa lạnh lùng nói: “Xin lỗi, đến bây giờ tôi chưa từng nghe qua nhà họ Từ nào cả.” 

“...” Triệu Vũ Trúc trợn tròn mắt, há hốc mồm. 

“Ngoài ra, tôi là người vẫn luôn thích thầm vợ tôi, tôi đã thích cô ấy rất nhiều năm, cũng đã theo đuổi cô ấy từ rất lâu rồi.” Khuôn mặt cậu cả bình tĩnh nói: “Được cô ấy ở bên là phúc phần và vận may mấy đời của tôi.” 

Triệu Vũ Trúc ngây ngốc, trong chốc lát cô ta căn bản không thể nào tiêu hóa được tin tức mà mình nghe được. 

Sau đó, Phí Nghi Châu lập tức dẫn Ân Tô Tô rời đi. 

Lăng Sở ôm trán, thật sự không thể nào nhịn được nữa, bất ngờ bật cười thành tiếng. Cô ấy giơ tay lên, khinh thường vỗ lên tay Triệu Vũ Trúc một cái, không nói gì nữa, chân đeo giày cao gót chậm rãi rời đi, chỉ để lại mình Triệu Vũ Trúc đứng yên tại chỗ, sắc mặt lúc xanh, đỏ rồi lại chuyển sang trắng. 



Sau khi buổi tiệc kết thúc, Ân Tô Tô và Phí Nghi Châu cùng nhau quay về nhà mới của nhà họ Phí ở phía Nam thủ đô. 

Vừa mới đặt chân vào nhà thì bà Trương Tú Thanh đã gọi điện thoại đến. 

“A lô, con gái.” Vừa bắt máy, giọng nói cao vút của mẹ Ân đã truyền đến từ đầu dây bên kia, cảm xúc vui sướng thể hiện ra lời nói, bà ấy nói chuyện bằng tiếng địa phương: “Mẹ thấy con ở trên tivi rồi! Nhìn thấy con nhận được giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất của giải Kim Lộc!” 

Ân Tô Tô bóp dầu tẩy ra trang lòng bàn tay, nhũ hóa, vừa tẩy trang vừa cười tủm tỉm nói: “Đúng rồi mẹ, con còn giành được giải rồi, là giải nữ diễn viên xuất sắc nhất.” 

“Tốt tốt tốt!” Trương Tú Thanh vừa nói xong đã nghẹn ngào: “Con ngoan, đúng là trời không phụ người có lòng, con người nếu dốc lòng thì sẽ nhận được đền  đáp xứng đáng, từ tận đáy lòng ba mẹ rất mừng cho con!”

Hốc mắt của Ân Tô Tô cũng trở nên ươn ướt. Cô giơ tay lên lau giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt, hít mũi nói: “Được rồi mẹ, đây là chuyện vô cùng vui vẻ, mẹ đừng khóc nữa, khó khăn lắm con mới điều chỉnh được tâm trạng, mẹ lại làm con khóc rồi…”

Trương Tú Thanh nói: “Mẹ không khóc nữa. Ba con rất vui vẻ, vừa rồi ông ấy mới gọi điện cho tất cả thân thích trong nhà, nói rằng con nhận được giải thưởng lớn, muốn đặt mấy bàn lớn ở nhà hàng lớn nhất và sang trọng nhất Lan Hạ chúng ta để ăn mừng cho con đây!” 

Ân Tô Tô dở khóc dở cười, cô mở khóa vòi nước rửa mặt, cười đùa nói: “Ba làm vậy thì quá khoa trương rồi, chắc chắn là người lớn trong nhà đều cảm thấy rằng ông ấy là người thích thể hiện, ra vẻ là con nhà mình có tương lai tươi sáng.” 

“Thích nổi bật thì sao? Con gái ba mẹ xuất sắc như vậy, ba mẹ không được tỏ vẻ gì à?” Trương Tú Thanh lí lẽ hùng hồn nói, âm lượng cũng theo đó mà tăng cao: “Nếu không phải sợ làm phiền người khác thì ba mẹ còn hận không thể treo trống chiêng lên người mình, vừa đi trên đường vừa khua chiêng gõ trống, nói cho tất cả mọi người biết rằng con gái chúng tôi giỏi giang đến mức nào đó.” 

Ân Tô Tô không có cách nào khuyên mẹ mình, cô chỉ có thể thỏa hiệp, nói: “Được được được, sao ba mẹ lại thích thể hiện như vậy chứ, thôi tùy hai người, mọi người cảm thấy vui là được.” 

Hai mẹ con lại nói về chuyện này chuyện kia một hồi, đột nhiên Trương Tú Thanh dừng lại một lát, hạ giọng nói: “Đúng rồi con gái, vừa rồi trên tivi khi con phát biểu cảm nghĩ lúc nhận được giải thưởng, đồng chí A Phí cũng đi theo lên sân khấu, ba mẹ đều thấy hết rồi.” 

Nghe mẹ nhắc đến việc này, khuôn mặt Ân Tô Tô ửng hồng, cô lúng túng nói úp úp mở mở: “... Không phải là con và anh ấy vẫn luôn kết hôn bí mật sao, con luôn muốn tìm một cơ hội để công bố mối quan hệ này, đúng lúc lần này được nhận giải nên thuận thế công khai luôn mà thôi.” 

Nói đến đây, không hiểu sao Ân Tô Tô hơi căng thẳng, cô hỏi: “Mẹ, chẳng lẽ mẹ có ý kiến gì với việc con tỏ tình công khai sao?” 

“Này, tình cảm giữa vợ chồng son các con tốt, khoe ân ái trên ti vi thì mẹ còn có thể có ý kiến gì.” Trương Tú Thanh vui vẻ: “Mẹ và ba con đang nghĩ, nếu đã công khai mối quan hệ này thì có phải là sau này có thể chuẩn bị để chúng ta được ẵm cháu ngoại rồi không?” 

Ân Tô Tô nghe vậy, gò má vốn đã ửng hồng trong thoáng chốc trở nên càng nóng, cô nghẹn giọng nói: “Mẹ, mẹ nói cái gì vậy! Sự nghiệp của con đang ở thời kì đỉnh cao, làm sao có thể đột nhiên chạy đi sinh con được chứ!”

“Haiz, mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho con thôi mà, Đản Đản.” Trương Tú Thanh tận tình khuyên bảo: “Tình cảm giữa con và đồng chí A Phí tốt như vậy, có con chỉ là chuyện sớm muộn, hơn nữa con cũng sắp ba mươi tuổi rồi, sinh sớm thì hồi phục sớm mà!” 

Khuôn mặt Ân Tô Tô tối lại: “Chuyện này để sau này hãy bàn bạc, không cần phải gấp.” 

Sau khi cúp điện thoại rồi tắm xong, Ân Tô Tô khoác váy ngủ đi ra khỏi phòng tắm, cô ngẩng đầu lên nhìn cậu cả ưu tú nào đó đang ngồi tựa vào đầu giường đọc sách, một bên mặt anh chìm trong bóng tối, có lẽ là bởi vì ngũ quan quá sâu sắc và lập thể nên độ sâu cạn của bóng trên khuôn mặt cũng không đồng nhất. 

Nghe thấy tiếng bước chân, Phí Nghi Châu hờ hững ngẩng đầu lên, ánh mắt sau cặp kính rơi lên người cô gái. Ngay sau đó anh lập tức tiện tay đóng sách lại, đưa tay phải về phía cô. 

Cô gái ngoan ngoãn nhanh chóng nắm lấy tay anh, rúc vào lòng anh giống như con mèo nhỏ vậy, ngồi yên trên đùi anh. 

Phí Nghi Châu ôm Ân Tô Tô vào lòng, mở mũ sấy tóc của cô ra, năm ngón tay thon dài xuyên qua mái tóc đen ẩm ướt của cô, hơi nhíu mày: “Tóc ướt như vậy, sao em không sấy cho khô đi? Không sợ bị cảm sao?”

“Em lười.” Cô vùi chiếc đầu bù xù vào hõm cổ anh, cọ qua cọ lại: “Em không muốn sấy tóc cũng không muốn động đậy.” 

Phí Nghi Châu không còn cách nào khác với con sâu lười này, đầu ngón tay anh xoa dái tai xinh xắn và mềm mại của cô, vừa cưng chiều lại vừa bất lực nói: “Em đi lấy máy sấy tóc đến đây đi, anh sấy cho em.” 

“Không cần đâu. Chỉ cần để tóc trong mũ sấy tóc một lát là được, không cần phải quan tâm.” Ân Tô Tô ôm lấy cổ anh, mở to đôi mắt đen nhánh, nhìn anh chăm chú: “Chồng à, bây giờ em chỉ muốn dính chặt lấy anh mà thôi, chúng ta trò chuyện một chút, không làm cái gì hết.” 

Phí Nghi Châu nhướng mày, đầu ngón tay thong thả lướt qua đường cong cổ trơn bóng và thon dài của cô, không tập trung nói: “Thật ra thì nguyện vọng này của em rất tốt. Nhưng mà dính chặt lấy em một chỗ thì anh không thể nào không làm gì được.” 

Mái tóc của cô gái vẫn ướt đẫm, vải ở ngực bị giọt nước chảy theo đuôi tóc làm ướt, dính chặt vào người để lộ một đường cong uyển chuyển, lại quyến rũ đến không ngờ. 

Tay người đàn ông lướt qua, bởi vì quá quen thuộc nên chỉ cần xoa hai cái cách lớp quần áo, trong đôi mắt cô đã xuất hiện hơi nước, cong người hừ một tiếng trong ngực anh. 

Phí Nghi Châu thấy cô vặn vẹo một cái, lại hừ một cái, châm lửa khắp cả người anh, bàn tay anh nâng chiếc cằm nhỏ của cô lên, giọng nói khàn khàn: “Cô gái à, dáng vẻ này của em là thật sự muốn “không làm cái gì hết” sao?” 

“Em vốn cũng không định làm gì, rõ ràng là anh không đứng đắn…” Ân Tô Tô vừa xấu hổ vừa tức giận, nhịp thở của cô đã trở nên rối loạn, ánh mắt mơ màng, kèm theo tiếng kháng nghị hơi nức nở lại yếu đuối: “Lần nào anh cũng bắt nạt em.”

Vừa dứt lời, bên dưới lại bị một thứ lạnh lẽo tấn công. 

Khuôn mặt Ân Tô Tô đỏ như lửa, tiếng tim đập như sấm, cô cuống cuồng muốn bắt lấy bàn tay đang làm chuyện xấu của anh, lại bị một bàn tay khác nắm hai cổ tay mảnh khảnh của cô lại rồi kéo ra sau lưng, ấn lên giường. 

“A Ngưng…” Cô vừa ngại ngùng vừa xấu hổ đỏ mặt, kêu lên thành tiếng, theo bản năng định khép lại. 

“Suỵt.” 

Phí Nghi Châu cúi đầu sát lại gần cô, đầu lưỡi kiên nhẫn phác họa lại đôi môi khẽ run của cô, giọng nói quyến rũ trầm thấp đến đáng sợ: “Hôm nay là ngày vui của em, cục cưng nghiêm túc cố gắng vốn nên được thưởng.” 

Ân Tô Tô che gương mặt đỏ bừng của mình, chỉ cảm thấy đúng là không còn gì để nói. Trong đầu cô thầm nghĩ đây là thưởng cho việc mình nhận được giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất sao? 

Rốt cuộc là thưởng cho cô hay là thưởng cho anh đây? 

Oa!

Ân Tô Tô òa khóc. 

Trong chuyện này, người đàn ông này đến tận bây giờ vẫn không hề biết dịu dàng ga lăng là cái gì, thậm chí có thể nói là vô cùng tệ. Lần nào anh cũng có thể đổi cách khiến cô muốn sống cũng không được, công cụ gây án cũng đa dạng đủ kiểu. 

Sau đó, đầu óc Ân Tô Tô hoàn toàn không thể nào suy nghĩ được gì nữa. 

Nước mắt cô không ngừng rỉ ra từ khóe mắt, cho dù cắn ngón tay cũng không kiềm được tiếng khóc thút thít. Sau đó, không đến mấy phút sau mười đầu ngón chân trơn bóng đáng yêu đã căng ra, bị anh làm đến mức cả người đỏ bừng, đầu óc mơ hồ, không còn chút sức lực nào.

Phí Nghi Châu nhìn chằm chằm cô gái trong lòng mình, ánh mắt anh gần như là si mê, chăm chú nhìn bộ dạng vừa yếu đuối vừa quyến rũ của cô sau khi được yêu mãnh liệt, sau đó cúi đầu lại gần cô. 

“Em có muốn nếm thử một chút không?” Anh hôn lên đôi môi của cô, say mê khen ngợi: “Em thật ngọt.” 

Ân Tô Tô: “...” 

Khuôn mặt Ân Tô Tô đỏ bừng, cô xấu hổ muốn chết, đưa một tay lên bịt miệng anh, nhỏ giọng mắng: “Thưởng cái đầu anh đó!” 

Đọc truyện chữ Full