Ở vùng ngoại ô phía bắc Bắc Kinh, một trang viên tư nhân có diện tích vài nghìn mét vuông nằm trên sườn núi Bắc Sơn. Lúc này đang là giữa mùa đông, phong cảnh núi non trước mắt phủ đầy tuyết trắng, dưới chân trang viên là dòng sông trong veo uốn lượn giữa núi rừng, như một chiếc đai xanh biếc vắt qua màn tuyết trắng.
Gió chiều thổi nhè nhẹ, từng bông tuyết nhẹ nhàng hòa quyện theo gió, tung bay như những tơ liễu.
Phí Thanh Dữ đang ngồi trong nhà kính với vẻ mặt thản nhiên, lặng lẽ ngắm nhìn dãy núi tuyết phía xa xa, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà trong tay. Không lâu sau, bên ngoài có tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Phí Thanh Dữ đã quen với tiếng bước chân này, không cần quay đầu lại cũng biết ai đang đến.
Đối phương không lên tiếng, đột nhiên đứng ở phía sau anh ấy, nghịch ngợm đưa tay ra bịt mắt anh ấy.
Phí Thanh Dữ khẽ cong khóe môi nở nụ cười cưng chiều, giả vờ giận dỗi: “Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trò trẻ con với anh."
"..." Phí Lan Nhân không vui bĩu môi, ôm lấy cổ Phí Thanh Dữ bằng hai cánh tay thon dài, nũng nịu nói: "Thật nhạt nhẽo. Anh không thể giả vờ không biết là em sao?"
Phí Thanh Dữ bất lực với cô em gái lúc thì điềm đạm, hào phóng lúc lại ngây thơ, đáng yêu này, vì vậy anh ấy bất đắc dĩ nói: “Vậy lần sau anh sẽ cố gắng hết sức.”
Lúc này Phí Lan Nhân mới mỉm cười hài lòng.
Hai anh em ngồi nói chuyện với nhau được một lúc thì lại có tiếng bước chân từ xa vọng tới, cạch cạch, dường như vội vã lạ thường.
Vẻ mặt quản gia vô cùng kỳ quái, ông ấy bước nhanh đến bên cạnh cậu hai và cô ba nhà họ Phí, trầm giọng nói: "Cậu hai, cô ba, cậu cả đột nhiên tới đây."
Phí Thanh Dữ hơi nhướng mày, bình tĩnh nói: "Phí Nghi Châu? Không phải lúc này anh ấy đang ở Bắc Mỹ sao? Sao lại đột nhiên đến chỗ tôi làm gì?"
“Tôi không biết nữa.” Quản gia lắc đầu, đáp: “Cậu cả không nói gì hết.”
Phí Thanh Dữ gật đầu: "Tôi biết rồi, mời anh ấy đến đây."
“Vâng.” Quản gia nhanh chóng rời đi.
Một lúc sau, dưới sự dẫn đường kính cẩn của quản gia, cậu cả bình tĩnh bước vào nhà kính, Hà Kiến Cần theo sau cũng mặc vest như anh.
Sau khi dẫn người tới, quản gia nhanh nhẹn xoay người rời đi.
Phí Thanh Dữ ngước mắt nhìn Phí Nghi Châu và cười một cách tẻ nhạt: "Anh cả, cơn gió nào đột nhiên đưa anh đến đây vậy?"
Phí Nghi Châu nhìn xuống Phí Thanh Dữ với vẻ mặt không biểu cảm và cũng không trả lời anh ấy. Sau đó anh hơi đảo mắt và nhìn sang khuôn mặt của Phí Lan Nhân bên cạnh.
Bầu không khí trong nhà kính vô cùng lạ lùng.
Ngay lúc lông mày của Phí Thanh Dữ nhíu lại sâu hơn và anh ấy đang định lên tiếng hỏi thì lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Phí Lan Nhân dịu dàng mỉm cười với anh ấy, nói giọng ngọt ngào: "Anh hai, nếu em đoán không nhầm thì anh cả đến đây tìm em."
Phí Thanh Dữ hơi ngạc nhiên, mấp máy môi định nói gì đó nhưng lại bị nụ cười của Phí Lan Nhân cắt ngang.
Phí Lan Nhân trìu mến ôm cánh tay anh ấy, ngẩng cổ lên nhìn anh ấy bằng đôi mắt đẹp tràn đầy dịu dàng, cô ta nhẹ nhàng nói: “Em với anh cả có chuyện muốn nói, anh nhường chỗ này cho bọn em nhé. Anh về phòng làm việc chờ em, được không?"
Đầu óc của Phí Thanh Dữ nhạy bén đến mức chỉ trong chốc lát anh ấy đã nhận ra chuyến thăm này của Phí Nghi Châu không phải là điều tốt lành. Nhưng em gái đã nói đến nước này, nếu anh ấy cố chấp không rời đi thì cũng không phải cách hay. Sau khi bối rối vài giây, Phí Thanh Dữ chỉ bình tĩnh gật đầu, giơ tay xoa mái tóc dài của Phí Lan Nhân như đang trấn an cô ta.
Sau đó anh ấy quay đầu nhìn Phí Nghi Châu, nghiêm túc nói: “Anh cả, Lan Nhân là em gái ruột của em, nếu em ấy làm chuyện gì không phải, thì người làm anh đây sẽ chịu mọi trách nhiệm, anh đừng trách em ấy."
Phí Nghi Châu im lặng vài giây, khẽ gật đầu nói: "Anh chỉ muốn nói chuyện riêng với Lan Nhân một lát, chú không phải căng thẳng."
Phí Thanh Dữ nhìn chăm chú Phí Lan Nhân lần cuối rồi mới quay người rời đi.
Phí Nghi Châu lại hé mở đôi môi mỏng, nói với Hà Kiến Cần: “Cậu cũng ra ngoài đi.”
Hà Kiến Cần gật đầu và đi ra đợi bên ngoài nhà kính.
Trong không gian rộng lớn chỉ còn lại hai anh em Phí Nghi Châu và Phí Lan Nhân.
Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Phí Lan Nhân không hề gợn sóng hay biến đổi dù chỉ một chút. Cô ta chậm rãi bước đến chiếc ghế dài màu trắng, khom người ngồi xuống. Trà nóng đang sôi trên chiếc bếp nhỏ cách đó không xa, nước sôi sùng sục và hơi nước bốc lên. Cô ta từ tốn lấy hai tách trà nhỏ sạch sẽ bày lên trên bàn, rót trà nóng ra, không hề ngước mắt lên mà nói: "Anh cả, ngồi đi."
Phí Nghi Châu ngồi xuống theo lời mời của cô ta, nhìn khuôn mặt dịu dàng vô hại của người em gái trước mắt, vẻ lạnh lùng giữa lông mày anh trở nên phức tạp.
Sau khi rót đầy một tách trà nóng, Phí Lan Nhân đưa tách trà đến tay Phí Nghi Châu, nói với giọng điệu bình thường và mỉm cười hỏi: “Từ hôm qua em đã không liên lạc được với Lư Tuấn rồi. Nếu em đoán không nhầm thì chắc là đã bị anh bắt được rồi nhỉ?"
Phí Nghi Châu không nói gì.
Phí Lan Nhân nhẹ nhàng thở dài, cảm thán: “Thế mà anh ta còn không biết xấu hổ nói với em rằng mình là sát thủ hạng nhất, năng lực và khả năng trinh sát đều hạng nhất, đúng là một kẻ khoác lác không ngại mồm.”
Ánh mắt Phí Nghi Châu nhìn cô ta có vẻ đau lòng, anh trầm giọng hỏi: "Vì sao?"
Phí Lan Nhân phồng má thổi tách trà nóng đang sôi cho nguội rồi đưa lên môi nhấp một ngụm. Trong chốc lát, cô ta đột nhiên khẽ cười, cuối cùng quay sang nhìn Phí Nghi Châu và nói: "Anh cả à, em biết bây giờ anh chắc chắn đang cảm thấy rất kỳ lạ và khó hiểu, tự hỏi tại sao cô em gái vốn luôn tốt bụng và vô hại này lại làm ra chuyện khủng khiếp như vậy với người phụ nữ của mình."
Nói đến đây, Phí Lan Nhân dừng lại một chút, thần bí tiến lại gần anh, dịu dàng nói: "Thật ra anh không cần phải ngạc nhiên."
"Bởi vì em cho người bắt cóc Ân Tô Tô và cả vụ bê bối ảnh khiêu dâm sau đó, thật ra không phải nhằm vào Ân Tô Tô." Phí Lan Nhân nhìn chằm chằm Phí Nghi Châu, đột nhiên trầm giọng xuống, gằn từng chữ: "Mục tiêu của em vẫn luôn là anh."
Phí Nghi Châu lạnh lùng nhìn cô ta, chỉ trong vài giây, anh đã đoán được cô ta đang nghĩ gì.
Phí Nghi Châu: "Em biết anh bị bệnh tâm lý nặng nên muốn lợi dụng việc của Ân Tô Tô để kích thích anh à?"
Phí Lan Nhân bĩu môi mỉa mai: "Phí Nghi Châu, anh quả thực rất thông minh. Đúng vậy, đúng là em muốn kích thích anh, hủy hoại tương lai của người phụ nữ anh yêu nhất, khiến anh đau khổ, tốt nhất là khiến anh hoàn toàn mất đi lý trí và trở thành một kẻ điên không còn khả năng quản lý Phí thị nữa."
Phí Nghi Châu: "Em muốn cướp đi quyền thừa kế trong tay anh?"
"Em tự biết lượng sức mình." Phí Lan Nhân cụp lông mi dày xuống và nói với giọng không hề gì: "Em làm tất cả những điều này là vì Thanh Dữ."
“Từ nhỏ đến lớn, Thanh Dữ chưa bao giờ thua kém anh về mặt nào cả.” Giọng điệu của cô ta hờ hững và lạnh lùng: “Nhưng chỉ vì anh là con cả và là con ruột của ba mẹ nên anh có quyền thừa kế và trở thành người quyết định. Như thế có công bằng không?"
“Nếu ba mẹ của bọn em không đột ngột qua đời sớm, em và anh trai, Tông Tễ cũng không phải ăn nhờ ở đậu, anh trai em cũng sẽ không bị ánh hào quang của anh bao trùm, che khuất và trở thành cái bóng sau lưng anh mãi mãi."
"Phí Thanh Dữ không hề thua kém anh về mọi mặt. Tất cả những gì anh có được hôm nay đều là nhờ thân phận con trai trưởng mà thôi." Phí Lan Nhân đột nhiên ngước mắt nhìn Phí Nghi Châu với vẻ gay gắt: "Vậy nên em muốn hủy hoại anh, em muốn khiến anh biến mất, em muốn anh trai em có được tất cả những gì anh ấy muốn."
Cô ta vừa dứt lời, căn nhà kính khổng lồ chìm vào tĩnh lặng đáng sợ.
Một lúc lâu sau, Phí Nghi Châu nhắm mắt lại và nặng nề thở dài, khàn giọng nói: "Lan Nhân, những năm qua, ba mẹ anh luôn coi em như con ruột, anh vẫn luôn coi cô là em gái ruột của mình. Em khiến mọi người quá thất vọng rồi."
"Coi như con ruột? Em gái ruột?" Phí Lan Nhân cười khinh bỉ: "Nếu họ thực sự coi bọn em như con ruột, thì Thanh Dữ tài năng như vậy, tại sao ba mẹ anh lại đưa anh ấy đến Tokyo! Rõ ràng anh ấy có thể ở lại trong nước, cũng có thể đi châu Âu hay Bắc Mỹ. Tại sao cứ phải là chi nhánh ở Tokyo! Trước giờ họ vẫn luôn thiên vị!"
Phí Nghi Châu lạnh lùng nói: "Chi nhánh Tokyo vốn là tâm huyết của chú hai, ban đầu cho em với Thanh Dự đến Tokyo là mong muốn của ông nội, không liên quan gì đến ba mẹ."
Phí Lan Nhân lạnh lùng cười khẩy: "Ông nội thiên vị ba mẹ anh, ba mẹ anh thiên vị anh. Rõ ràng tất cả đều chảy chung một dòng máu, vậy mà các người lại ích kỷ như thế."
Cô ta vô cùng cố chấp, đã nghĩ như thế nào thì không thể thay đổi được, Phí Nghi Châu cũng không tranh cãi với cô ta nữa mà chỉ hỏi: “Anh còn một câu hỏi cuối cùng.”
Phí Lan Nhân lạnh lùng cụp mắt xuống.
Phí Nghi Châu: "Em cho người bắt cóc Ân Tô Tô rồi lại thả cô ấy trở về mà không hề hấn gì. Ngay cả những bức ảnh khiêu dâm đó cũng được xử lý rồi mới tổng hợp. Vì sao?"
"..." Phí Lan Nhân giơ tay lên dụi dụi mắt, lạnh lùng nói: "Ban đầu em định để Lư Tuấn chụp ảnh cô ấy rồi đăng lên mạng, nhưng đến phút cuối, em lại không muốn làm như vậy. Coi như lương tâm của em vẫn còn trong sáng. Vốn dĩ kế hoạch này là nhằm vào anh, nếu một cô gái như cô ấy thực sự bị chụp lại những bức ảnh như vậy thì đời này coi như xong."
Phí Nghi Châu khẽ gật đầu, lạnh lùng nói tiếp: "Lư Tuấn đã khai hết với cảnh sát việc em thuê côn đồ đánh đập và bắt cóc rồi. Cảnh sát đang trên đường tới, em tự lo liệu đi."
Nói xong những lời này, Phí Nghi Châu sải bước đôi chân dài của mình rời đi mà không quay đầu lại.
Phí Lan Nhân ngồi trên ghế dài tao nhã uống trà, sau khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, cô ta lập tức nghiến răng, lật đổ ấm trà và bếp lò xuống đất.
Ngồi ngẩn người một lúc, đôi mắt Phí Lan Nhân khẽ giật, dường như nhận ra điều gì đó, cô ta đột nhiên quay người lại.
Bên ngoài nhà kính, Phí Thanh Dữ đứng trong gió tuyết lạnh lẽo, đôi mắt sâu thẳm đỏ hoe chăm chú nhìn cô ta với vẻ đau lòng, không biết anh ấy đã tới được bao lâu rồi.
“…” Khoảnh khắc nhìn thấy anh trai mình, cuối cùng khuôn mặt Phí Lan Nhân cũng hiện lên vẻ hoảng sợ và sợ hãi hiếm thấy. Cô ta luống cuống chết lặng tại chỗ.
Phí Thanh Dữ bước vào không nói một lời, dang tay ra ôm chặt em gái vào lòng.
Anh ấy nghẹn ngào hỏi: "Sao em lại ngốc thế?"
"Anh..." Phí Lan Nhân không nhịn được, nằm trong vòng tay anh nghẹn ngào nói xin lỗi: "Em chỉ muốn giúp anh, em muốn giúp anh đạt được điều anh muốn, em xin lỗi, xin lỗi... "
Phí Thanh Dữ cúi đầu hôn lên trán cô ta, khàn giọng nói: "Lan Nhân, em có biết không, thứ anh mong muốn trong đời chưa bao giờ là quyền thừa kế của Phí thị."
Phí Lan Nhân sững sờ một lúc.
Phí Thanh Dữ nói: “Mong muốn lớn nhất của anh trong cuộc đời này chỉ là cô gái nhỏ của anh được bình yên và hạnh phúc”.
"..." Phí Lan Nhân rơi những giọt nước mắt hối hận, ôm lấy Phí Thanh Dữ và cuối cùng bật khóc nức nở.
Phí Nghi Châu lên xe rời khỏi vùng ngoại ô phía Bắc Bắc Kinh.
Khi xe lăn bánh, anh không hề nhìn lại một lần, chỉ bình tĩnh nhìn khung cảnh đang dần lùi xa ngoài cửa sổ. Anh cầm điếu thuốc trong tay và im lặng hút thuốc, không biết đang nghĩ gì.
Hà Kiến Cần ngập ngừng nói: "Sếp, chuyện của cô ba... nên giải thích thế nào với chủ tịch Phí và ông cụ Phí?"
"Làm sai thì sẽ bị trừng phạt." Phí Nghi Châu bình tĩnh nói: "Con người luôn phải trả giá cho hành động của mình."
*
Mười tám tháng sau.
Vào giữa mùa hè, Lễ trao giải Kim Lộc Điện ảnh Trung Quốc lần thứ 62 sắp long trọng khai mạc tại khách sạn FEI ở Bắc Kinh. Khi đi trên những con đường của tất cả các thành phố hạng nhất ở Trung Quốc, có thể thấy các video tuyên truyền về giải Kim Lộc và các poster tuyên truyền của tác phẩm lọt vào danh sách rút gọn ở khắp mọi nơi.
Trong số đó, [Phàm Độ] với sự tham gia của Ân Tô Tô chiếm vị trí chính giữa tuyệt đối trong tất cả các poster, đồng thời, siêu phẩm thần thoại sử thi đã lập kỷ lục phòng vé cho phim thần thoại Trung Quốc ngay khi ra mắt này cũng được giới phê bình trong và ngoài nước ca ngợi là tác phẩm ăn khách nhất có thể giành giải thưởng năm nay.
Tại sự kiện nào đó, khi một sao nữ mặc trang phục lộng lẫy xuất hiện, cô lập tức bị giới truyền thông vây quanh chật như nêm cối. Ánh đèn flash liên tục nhấp nháy và các phóng viên mồm năm miệng mười vừa đuổi theo vừa đặt câu hỏi.
"Cô Ân Tô Tô! Giải Kim Lộc sắp khai mạc, xin hỏi cô có tự tin lần này mình sẽ giành được giải nữ diễn viên xuất sắc nhất của Kim Lộc không?"
"Một số người trong ngành ước tính rằng một khi cô giành được giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất của Kim Lộc, thù lao của cô sẽ tăng gấp mười lần. Cô nghĩ sao về điều này?"
"Ngoài kia vẫn luôn đồn rằng cô dựa vào một cái cây lớn để tận hưởng bóng mát, xin hỏi điều này có phải thật không? Lúc trước cô nhận vai nữ chính trong [Phàm Độ] có liên quan gì đến "cây lớn" chống lưng này không?"
"Trước đây cô bị chụp ảnh xuất hiện tại một trường đua ngựa tư nhân với tổng giám đốc của giải trí Phi Phạm, xin hỏi cô với anh Phí Văn Phạm có quan hệ gì?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tô Tô
Chương 138
Chương 138