DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tô Tô
Chương 105

Sau khi thống nhất với Phí Nghi Châu rằng tối nay hai người sẽ cùng nhau ăn mừng sinh nhật, tâm trạng của Ân Tô Tô bỗng dưng trở nên thoải mái, vui vẻ hơn hẳn. Từ lúc chào tạm biệt nhau, mỗi người lên xe của mình cho đến suốt quãng đường từ sân bay tới trường quay, nụ cười dịu dàng, nhu mì luôn hiện diện trên khóe môi cô.

Cô là người con gái với vẻ ngoài sắc nước hương trời, lúc không cười tựa như dành dành e ấp bên sương sớm, lúc cười lại tươi tắn như đào tháng tư. Biểu cảm cười ngờ nghệch hiện diện trên gương mặt cô những mấy phút đồng hồ làm cho Trần Chí Sinh đang lái xe cũng hơi ngạc nhiên.

Anh ta thi đỗ học viện quân sự vào năm mười tám tuổi, sau khi tốt nghiệp thì được tuyển thẳng, đảm nhiệm chức vụ tại Lữ đoàn Nhảy dù Liệp Ưng. Trong mấy năm đi nghĩa vụ quân sự, xung quanh Trần Chí Sinh toàn là kiểu đàn ông cẩu thả, thô kệch, thích đùa giỡn như lưu manh, cứng rắn và mạnh mẽ, chưa bao giờ gặp phái nữ. Cộng thêm tính cách bản thân anh ta vốn đã lạnh lùng, luôn bình tĩnh trong bất cứ tình huống nào, thường tỏ ra khó gần với người khác, cộng thêm yếu tố môi trường, dẫn đến Trần Chí Sinh không hề giỏi trong việc giao tiếp với người khác giới.

Những ngày làm trợ lý cho Ân Tô Tô gần đây xem như quãng thời gian tiếp xúc với phái nữ nhiều nhất mà Trần Chí Sinh có trong bao nhiêu năm qua.

Anh ta là người lịch sự, biết giữ chừng mực, bình thường sẽ không chủ động đánh giá cô gái nào. Khả năng quan sát nhạy bén được đào tạo trong kiếp sống quân nhân đã ăn sâu vào xương tủy anh ta, cộng thêm vẻ mặt vui mừng, phấn khích và hạnh phúc của Ân Tô Tô thật sự rõ ràng đến mức anh ta muốn bỏ qua cũng khó.

Chà, hình dung thế nào nhỉ?

Trông cô còn vui hơn cả mua vé số trúng năm mươi triệu nữa.

Trần Chí Sinh nhìn Ân Tô Tô qua kính chiếu hậu, thấy cô quá kỳ lạ, thế là kìm lòng không đặng nhìn cô thêm lần nữa.

Buồng xe Maybach yên tĩnh đến mức tưởng chừng có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Dù đã về hưu, không còn hoạt động trong Liệp Ưng nữa thì sếp lớn này vẫn tỏa ra khí thế vô cùng mạnh mẽ, khiến người ta không dám xem nhẹ sự hiện diện của anh ta. Bằng chứng là Ân Tô Tô ngồi ở băng ghế sau vốn đang cười khờ trong hạnh phúc, nhưng khi bị đồng chí Trần Chí Sinh liếc thêm lần thứ hai thì cô phát hiện ngay, nụ cười trên khóe môi cũng hơi sượng lại.

"Sao vậy A Sinh?" Ân Tô Tô bày tỏ sự thắc mắc của mình, chớp mắt: "Anh nhìn tôi làm gì? Mặt tôi dính nhọ hả?"

Trần Chí Sinh thôi không nhìn nữa, trả lời một cách bình thản và tự nhiên: "Không phải dính nhọ, chỉ là tôi thấy hôm nay tâm trạng cô có vẻ vui thôi."

"Vậy hả?" Ân Tô Tô hơi ngạc nhiên.

"Kể từ khi lên xe, cô cứ cười như nhặt được tiền vậy."

"..." Nghe vậy, Ân Tô Tô giật thót, không nói không rằng, chỉ hớt ha hớt hải lấy gương trang điểm ra khỏi túi xách mà mình luôn mang theo bằng hai tay. Cô bật nắp, quan sát thật kỹ người trong gương.

Quả nhiên, đồng chí Trần Chí Sinh nói cấm có sai: Đôi mắt trong gương ngấn nước mơ màng, yêu kiều đầy nhung nhớ, ánh lên một thứ cảm xúc kín đáo. Cả khóe miệng lẫn hàng lông mày đều cong cong, tạo thành ba hình trăng lưỡi liềm cân đối.

Sao vui như bé khờ thế không biết!

Nhìn thấy biểu cảm của mình, Ân Tô Tô rơi vào mơ hồ, từ từ đặt gương trang điểm xuống. Kế đó hai hàng lông mày của cô xoăn tít lại, hiện rõ mồn một sự rầu rĩ.

Chờ đã!

Mới sáng sớm, có chuyện gì mà làm cô vui thế này? Cô đang vui vu vơ cái gì vậy?

Đúng là pháo hoa trên cảng Ma Cao lộng lẫy, rực rỡ thật, đúng là cô cực kỳ cảm động thật, nhưng đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua kể từ lúc đó rồi mà, đâu đến mức đến giờ vẫn còn cảm động, vui như mở cờ trong bụng vì nó chứ?

Chiếc xe Maybach vững vàng lăn bánh trên đường. Cảnh vật và người đi đường ở ngoài kia lùi vùn vụt ra sau cửa sổ xe, nối với nhau thành những vùng sáng mơ hồ.

Ân Tô Tô quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhíu mày, chìm vào sự trầm tư sâu lắng. Lúc xe dừng ở ngã tư đường, nhìn biển báo giao thông đèn xanh đèn đỏ được treo trên không trung ở đằng xa, một suy đoán lạ lùng thình lình dâng lên trong lòng cô.

Lẽ nào cô đang vui vì Phí Nghi Châu hoãn chuyến bay đến châu Âu, ở lại thêm một ngày nữa để ở bên cô vào ngày sinh nhật của cô?

Đồng tử Ân Tô Tô khẽ dao động, cô đặt tay lên trán, tự nhiên có một lúc ngẩn ngơ.

Mới giây trước đó thôi, cô còn buồn bã, thất vọng khi nghe anh nói tối nay anh phải bay đến châu Âu, nhưng ngay sau đó, hay tin anh dời thời gian xuất phát đến sáng mai để có thể ở bên cô vào ngày sinh nhật, nỗi hạnh phúc nhiều không kể xiết thoáng chốc bao trùm lấy trái tim nhỏ bé của cô, ấy là sự hạnh phúc xuất phát từ tận đáy lòng, hạnh phúc đến mức có thể bỏ qua hành vi đùa giỡn xấu xa của anh.

Từ lúc nào người đàn ông ấy có thể thay đổi tâm trạng của cô, làm lay động cảm xúc của cô? Từ lúc nào cô bắt đầu để ý những điều tốt đẹp mà anh làm cho mình?

Sau vài giây giật mình, Ân Tô Tô lấy lại tinh thần, vờ như ung dung cười với Trần Chí Sinh ở ghế trước và nói: "Có lẽ vì hôm nay là sinh nhật tôi nên tâm trạng tôi vui ấy mà."

"Hôm nay là sinh nhật cô?" Trần Chí Sinh khá bất ngờ. Không lâu sau, anh ta cũng nhoẻn môi cười, chúc mừng thật chân thành: "Vậy chúc cô sinh nhật vui vẻ."

"Cảm ơn!" Ân Tô Tô cười tươi rói.

Ngay sau đó, điện thoại cô nhận được một tin nhắn mới. Là tin nhắn trong nhóm chat của gia đình cô.

Mẹ: [Sinh nhật vui vẻ nha Tô Tô!]

Ba: [Mừng sinh nhật con gái.]

Kèm theo đó còn có số tiền hai ngàn tệ. Ba đã chuyển số tiền ấy cho cô làm quà mừng sinh nhật.

Trong lòng Ân Tô Tô vô cùng ấm áp, trả lời "Con cảm ơn ba mẹ", nhưng không nhận số tiền chuyển kia.

*

Khi cô đến trường quay thì vẫn còn sớm. Nhân hôm nay chị Lương quản lý nghiêm khắc vắng mặt, Hứa Tiểu Phù chạy sang cửa hàng tiện lợi gần nhà để mua lúa mạch hấp*, mang lên cho Ân Tô Tô.

*Lúa mạch hấp: Gốc là chỉ bì thiêu mạch (纸皮烧麦), là một loại bánh hấp với nhân gồm nếp, lạp xưởng, tép khô, hành, đậu nành, nấm hương và vỏ mỏng làm từ bột mì. Khi hấp chín, lớp vỏ mỏng sẽ trở nên trong suốt, thấy được nhân màu nâu giống lúa mạch bên trong.

"Tô Tô, chị làm ơn ăn nhanh lên giùm em cái!"

Sau khi đưa lúa mạch hấp cho Ân Tô Tô, Hứa Tiểu Phù vô cùng căng thẳng, sợ bị chị Lương tóm được hành vi tiếp tay cho giặc của mình. Cô ấy vừa nhìn dáo dác xung quanh, vừa nói lí nhí: "Chị Lương bảo bên [Phàm Độ] dự kiến khai máy vào tháng sau. Ông Khương đòi hỏi cao lắm, chị nhất định phải duy trì dáng người và cân nặng tốt nhất có thể, tranh thủ để lại ấn tượng tốt cho ông Khương ngay lần đầu tiên hợp tác nhé!"

"Biết rồi nói mãi! Chị ăn hai cái lúa mạch hấp này rồi về nhà sẽ tập thể dục liên tù tì hai tiếng luôn!" Ân Tô Tô cười khúc khích, cam đoan với Hứa Tiểu Phù rồi thì há miệng, rộp rộp cắn lúa mạch hấp.

Lúa mạch hấp nóng hổi, mềm mềm, khi cắn sẽ kéo ra sợi tơ, không ngoa khi nói rằng nó không thua gì sơn hào hải vị.

Ân Tô Tô nheo mắt một cách thỏa mãn, từ từ nhai, dường như sự rũ rượi do tối hôm qua ngủ không ngon giấc cũng biến mất tăm khi lúa mạch hấp tan trong miệng.

Món ăn này đúng là một trong những phát minh vĩ đại nhất của con người mà!

Ngon quá! Chữa lành quá!

Thấy Ân Tô Tô ăn ngon lành như vậy, Hứa Tiểu Phù ở bên cạnh thầm buồn cười trong bụng, nhưng đồng thời cô ấy cũng thấy xót xa cho cô.

Người ta thường nói, khi lên hình sẽ béo hơn bình thường gấp ba lần. Trên thực tế, những ai có vóc dáng vừa vặn đều sẽ trông hơi đầy đặn khi lên hình, đó cũng là lý do tại sao bất cứ ngôi sao, nghệ sĩ nào có nhu cầu lên tivi đều khắt khe với bản thân, sống có kỷ luật nhằm quản lý cơ thể. Đội ngũ nhân viên nào có điều kiện thì sẽ mời chuyên gia dinh dưỡng cho nghệ sĩ của mình. Nhưng Ân Tô Tô chỉ là ngôi sao nhỏ, ekip cũng không phải đao to búa lớn, vậy nên Lương Tĩnh thường kiêm luôn người quản lý chế độ ăn uống của cô.

Hứa Tiểu Phù làm trợ lý cho Ân Tô Tô đã được hơn nửa năm. Trong ấn tượng của Hứa Tiểu Phù, cô ấy chẳng mấy khi thấy Ân Tô Tô ăn tinh bột, hầu như không đụng vào bữa sáng có lượng calo cao giống như lúa mạch hấp. Chỉ lúc nào thèm lắm thì cô mới ăn hai cái bánh mà thôi.

Thôi vậy.

Nhìn đôi gò má phồng lên vì nhai lúa mạch hấp của Ân Tô Tô, Hứa Tiểu Phù cưng chiều mà nghĩ: Chiều cô một lần vậy, ai bảo hôm nay là sinh nhật của cô chứ?

"Vậy chị nhớ phải vận động để tiêu hao bớt lượng calo thừa đấy nhé!" Hứa Tiểu Phù nghiêm túc dặn dò.

"Chị biết rồi." Ân Tô Tô hoàn toàn không để lời dặn dò của cô ấy trong bụng, phất tay: "Sao em giống chị Lương thế, em có biết càng ngày em càng ra dáng Đường Tăng rồi không?"

Hiểu bà chị này đang chê mình dài dòng, lải nhải nhiều quá, Hứa Tiểu Phù ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Cô ấy ngồi trong phòng nghỉ ngơi với Ân Tô Tô một lát, thấy hơi chán nên vừa uống sữa đậu nành vừa chơi điện thoại. Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.

"Cốc cốc." Có người đang đứng ngoài gõ cửa phòng.

"Toang rồi, có khi nào là chị Lương không!" Hứa Tiểu Phù hơi bối rối, cô ấy giật cái bánh lúa mạch hấp từ tay Ân Tô Tô một cách nhanh chóng, chuẩn bị ném vào thùng rác.

Vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Hứa Tiểu Phù bị Ân Tô Tô cản lại.

"Hôm qua chị Lương nói khoảng mười giờ chị ấy mới đến mà." Ân Tô Tô đen mặt, giật lúa mạch hấp về để ăn tiếp, chán chẳng buồn nói nhưng cô vẫn phải nói để thông não cô ấy: "Vả lại có bao giờ chị Lương vào phòng nghỉ ngơi mà gõ cửa đâu hả?"

Gương mặt Hứa Tiểu Phù là kiểu mặt trẻ con theo đúng nghĩa đen, da trắng, đầu tròn, trông cứ ngốc nghếch đáng yêu thế nào. Cô ấy vẫn chưa bắt sóng kịp, vừa gãi đầu vừa lí nhí hỏi: "Nếu không phải chị Lương thì ai lại đến phòng nghỉ ngơi riêng của chị vào lúc sáng sớm thế này ạ?"

Ân Tô Tô câm nín, thật sự cô rất muốn cạy đầu cô bé này ra để xem có gì trong đó. Cô cố gắng kìm chế hai con mắt sắp trợn ngược của mình, gồng hết sức để giọng điệu nghe thật nhẹ nhàng: "Không lẽ hôm nay chị tự bay tới đây hả?"

"À đúng rồi!" Hứa Tiểu Phù đập trán, tỉnh ngộ: "Em quên bây giờ ekip chúng ta có thêm một người nữa rồi!"

Cô ấy vừa lẩm bẩm vừa nhanh chân đi tới cửa phòng, mở cửa.

Một bóng người đang đứng ngoài cửa. Anh ta mặc áo hoodie màu nâu sẫm, không mũ, không khăn quàng, ăn mặc theo lối đơn giản nhất và đồng thời điển hình nhất. Người đàn ông này có bờ vai rộng thênh thang, vòng eo thon nhỏ, đi đôi giày boot nam cổ thấp, đôi chân dài miên man. Toàn thân anh ta hệt một đường thẳng băng, sạch sẽ và gọn gàng.

Nhìn thấy gương mặt lạnh lùng, lãnh đạm của Trần Chí Sinh, không hiểu sao trong lòng Hứa Tiểu Phù vô cùng luống cuống, mặt cũng hơi nóng. Cô ấy bối rối hắng giọng, vờ như bình tĩnh: "Cửa có khóa đâu, anh cứ đi vào là được mà, còn gõ cửa làm gì?"

Giọng điệu Trần Chí Sinh đầy hờ hững, thản nhiên: "Hai người là nữ, tôi là nam, nên chú ý thì hơn."

Nghe vậy, Hứa Tiểu Phù ngơ ngác chớp mắt, một suy nghĩ bất chợt dâng lên trong lòng cô ấy: Mặc dù người này trông đằng đằng sát khí, không giống người hiền lành nhưng cũng có giáo dưỡng, lịch thiệp phết nhỉ?

"Được rồi." Hứa Tiểu Phù nghiêng người một chút để nhường đường, nói: "Bây giờ chúng tôi không có gì bất tiện, anh vào đi."

Trần Chí Sinh sải đôi chân dài vào trong. Kế đó, anh ta ngồi chễm chệ trên chiếc ghế gấp của mình một cách hiên ngang, rồi lấy điện thoại ra, cụp mắt trả lời tin nhắn.

Hứa Tiểu Phù trở lại chỗ ngồi của mình, cầm cốc sữa đậu nành uống một ngụm. Động tác của cô ấy nom có phần đắn đo như thể đang suy tính điều gì.

Mấy giây sau, Hứa Tiểu Phù hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm xách túi bữa sáng khác bên cạnh lên. Sau đó, cô ấy rón rén kéo người kế bên thật nhẹ nhàng bằng đầu ngón tay.

Ở bên này, Trần Chí Sinh mới vừa trả lời tin nhắn Wechat của Lệ Đằng - đội trưởng mình khi còn ở trong quân đội, thì cảm nhận được một sức kéo rất nhỏ truyền đến từ cánh tay trái. Hành động kéo ấy chứa đựng đôi phần dò xét và dè dặt, cứ nhẹ nhàng kéo từng tí một, lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy.

Điều đó thu hút sự chú ý của anh ta.

Trần Chí Sinh nhìn sang, thấy một bàn tay mảnh khảnh, trắng muốt, mịn màng. Bàn tay ấy không làm móng hay sơn móng, từng móng tay đều được cắt gọn gàng, có hình trăng lưỡi liềm nhỏ màu trắng hiện mờ mờ trên vị trí sát gốc móng tay.

Nửa giây sau, Trần Chí Sinh ngước mắt lên. Nhìn gương mặt thanh tú, thuần khiết và hơi ửng hồng của cô gái, anh ta khẽ nhướng mày, làm biểu cảm như muốn hỏi rằng: Có chuyện gì không?

"Tôi... À thì... Ừm..." Hứa Tiểu Phù hoạt động cổ họng hết năng suất, cố gắng nói bằng vẻ mặt và ngữ điệu bình thản như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra: "Hôm nay tôi đi mua bữa sáng cho Tô Tô, sẵn tiện mua thêm một ít nữa, nếu anh chưa ăn sáng thì cho nè."

Cuối cùng, cô ấy còn bổ sung thêm một cách mất tự nhiên: "Nếu ăn sáng rồi thì xem như tôi chưa nói gì."

Trần Chí Sinh nhìn cô chằm chằm một hồi rồi trả lời: "Trước khi đi tôi đã ăn rồi."

"... Vậy à." Nhận được câu trả lời này, trông Hứa Tiểu Phù thất vọng thấy rõ, từ hàng mi đến gò má đều bộc lộ đôi chút hụt hẫng. Cô ấy buông hai ngón tay đang níu tay áo anh ta ra, rủ xuống, lấy túi bữa sáng về.

Trần Chí Sinh khẽ nhoẻn môi cười: "Cơ mà tôi ăn thêm một phần nữa cũng được."

Hứa Tiểu Phù khựng lại, bỗng nhiên ngước lên nhìn anh ta, hỏi với vẻ nghi ngờ: "Anh ăn rồi mà, sao còn ăn thêm nữa?"

"Tôi ăn nhiều, dễ đói bụng." Trần Chí Sinh đáp, tiện thể cầm túi bữa sáng từ tay cô ấy, lấy một chiếc lúa mạch hấp ra rồi cụp mắt cho nó vào miệng. Một bên má Trần Chí Sinh phồng lên, anh ta cất giọng hờ hững, chứa đựng sự lười biếng như có như không: "Cảm ơn."

Hạt giống vui mừng lặng lẽ được gieo xuống nơi đáy lòng, nhanh chóng nảy mầm, rồi một đóa hoa nhỏ bé nở rộ.

Thấy Trần Chí Sinh ăn lúa mạch hấp do mình mua, sự vui vẻ lạ lùng khó có thể diễn tả thành lời bất chợt dâng lên trong lòng Hứa Tiểu Phù. Cô ấy nở nụ cười bẽn lẽn, đáp "Không có gì" rồi quay mặt sang chỗ khác.

Tuy nhiên, Hứa Tiểu Phù vẫn kìm lòng không đặng nhìn trộm anh ta.

Trần Chí Sinh không có ngoại hình thanh tú, bảnh bao, không có làn da trắng nõn, mịn màng, trái ngược hẳn với những nghệ sĩ nổi tiếng xuất thân danh giá, sống trong nhung lụa. Anh ta cuốn hút theo kiểu hào sảng, thoải mái và một chút gì đó vô lại, gợi người ta nhớ về sự tự do ở chốn cao nguyên lồng lộng gió cùng với đồng cỏ bao la. Là sự phóng khoáng khi chim ưng bay lượn trên bầu trời ngát xanh rộng lớn.

Quai hàm góc cạnh, mạnh mẽ, khi nhai thức ăn môi sẽ khép lại, từng cử động nhai đều làm quai hàm khẽ động đậy. Nếu hình dung bằng những từ như "tao nhã" hoặc "nhã nhặn" thì quá sai, bởi vì hành động ấy khiến người nhìn cảm nhận được sự gợi cảm toát ra từ trong xương máu mà thôi.

Một nét đẹp hoang dã.

Hứa Tiểu Phù nhìn trộm người ta quá lâu đâm ra mê mẩn lúc nào không hay. Trần Chí Sinh ăn một chiếc lúa mạch hấp xong, nuốt xuống rồi vặn chai nước suối uống một ngụm. Vừa nuốt ngụm nước ấy xuống, dường như nhận ra điều gì, anh ta ngoảnh đầu qua.

Giữa ánh nắng ban mai ấm áp và không khí trong lành, hai cặp mắt thình lình chạm nhau.

Những rung cảm to lớn bất thình lình xảy ra giữa cả hai, tưởng chừng như là vụ nổ giữa sao chổi và Trái Đất.

Trong nháy mắt, Hứa Tiểu Phù quay ngoắt đầu sang nơi khác với tốc độ nhanh như chớp, vuốt tóc, hắng giọng, trò chuyện với Ân Tô Tô như thể không có chuyện gì xảy ra.

Trần Chí Sinh lấy một chiếc lúa mạch hấp khác ra, cho vào miệng. Anh ta vừa ăn vừa nhìn gò má đỏ bừng, tròn trịa, vùng sau đầu đầy đặn cùng với vành tai còn đỏ hơn cả mặt của cô gái.

Không biết nghĩ đến điều gì, Trần Chí Sinh bỗng dưng nhếch môi cười, cuối cùng thôi không nhìn cô ấy nữa.

Ăn bữa sáng được đồng nghiệp bé nhỏ quý mến tặng cho, Trần Chí Sinh cầm khăn giấy lau tay, ném túi bữa sáng trống không vào thùng rác, sau đó ra khỏi phòng nghỉ ngơi để nghe máy.

Tiếng "cạch" nhẹ nhàng vang lên, anh ta lịch sự đóng cửa lại.

Hứa Tiểu Phù vừa giả vờ nói này nói kia với Ân Tô Tô vừa vểnh tai, cẩn thận lưu ý động tĩnh bên phía Trần Chí Sinh. Mãi đến tận khi anh ta ra ngoài, thần kinh căng như dây đàn của cô ấy mới thả lỏng hơn phần nào, cô ấy thầm thở hắt ra.

Trái tim Hứa Tiểu Phù đập bình bịch như trống bỏi, mãi mà vẫn chưa thể quay trở về trạng thái bình thường.

Cô ấy vỗ ngực, lại gần cửa sổ rồi nhìn dáo dác bên dưới.

Mặt trời không còn nấp sau chân trời nữa mà đã hoàn toàn ló rạng. Nó lơ lửng trên bầu trời phía Đông, hắt những tia nắng vàng rực và chói lóa xuống khiến ta tưởng như toàn thành phố được dát một lớp vàng lấp lánh. Thân hình Trần Chí Sinh khuất dưới bóng cây, tay phải áp điện thoại vào tai, hơi cúi mặt, biểu cảm đầy lạnh nhạt và hờ hững.

Hứa Tiểu Phù đang ngẩn ngơ ngắm nhìn thì một giọng nói đầy ẩn ý bất chợt cất lên bên tai: "Em đang nhìn gì thế?"

"..." Hứa Tiểu Phù giật thót tim, vừa ôm trái tim bé nhỏ suýt hẹo vì giật mình vừa quay đầu lại, chạm phải nụ cười xấu xa cùng với ánh mắt nham hiểm của chị Tô Tô nhà mình.

"Em ngắm mặt trời thôi." Hứa Tiểu Phù tằng hắng: "Chị nhìn kìa, thời tiết hôm nay đẹp quá chừng!"

"Gớm!" Ân Tô Tô giơ tay lên, nhẹ nhàng véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy: "Con nhỏ này, bắt đầu ăn nói xà lơ với chị rồi đấy! Em mà ngắm mặt trời ấy hả? Em đang ngắm Trần Chí Sinh thì có!"

Bị bắt quả tang tại trận, mặt Hứa Tiểu Phù ngay lập tức đỏ bừng như trái cà chua vì xấu hổ, cô ấy không biết nên giải thích thế nào nữa: "Em, em ngắm anh ấy thì có sao đâu? Đẹp trai như thế không cho người ta ngắm thì để làm gì?"

Ân Tô Tô nhích lại gần cô ấy hơn, nheo mắt hỏi: "Chứ lúc trước em chê người ta nhìn đáng sợ quá, giờ lại phát hiện người ta đẹp trai, má bé đau chưa?"

Hứa Tiểu Phù tỏ ra đứng đắn: "Sông có khúc, gu có lúc mà chị."

Hai cô nàng nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển.

Đọc truyện chữ Full