DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tô Tô
Chương 92

...

Ở lối vào phòng chiếu phim, nhân viên bảo an giơ tay ra chặn, sắc mặt hờ hững, nói chuyện bằng giọng điệu công việc: “Xin lỗi, chúng tôi có quy định nếu không có thư mời tới buổi chiếu thử thì không thể vào được.

Nghe vậy, cậu tư nhà họ Phí day trán, suýt thì thấy nực cười quá mà phải phì cười.

Buổi tối hôm nay anh ấy toàn gặp phải chuyện gì thế này?

Vốn dĩ hôm nay tâm trạng của Phí Văn Phạm rất thoải mái, siêu mẫu người Vienna mà anh ấy đã tán tỉnh được một thời gian cuối cùng cũng có dấu hiệu đáp lại anh ấy, chịu nhắn tin cho anh ấy báo tin mình đang đi công tác ở thủ đô của Trung Quốc, tối nay hai người có thể cùng nhau ăn một bữa cơm.

Phí Văn Phạm vui mừng khấp khởi, từ xế chiều, khi còn đang ở trong phòng làm việc đã bắt đầu sửa soạn lại diện mạo của mình, vuốt sáp, xịt keo cho tóc, mặc hẳn bộ Prada mới mua chưa được bao lâu, chuẩn bị đi hẹn hò với siêu mẫu xinh đẹp tóc vàng mắt xanh.

Không ngờ mới vừa gặp người ta, đang ngồi ngắm cảnh trên ngọn tháp cao trăm mét, uống ly rượu vang đỏ với người đẹp, còn chưa kịp sờ bàn tay nhỏ của cô ấy thì một cuộc điện thoại lại gọi tới.

Lúc đó cậu tư hết sức bực mình, thầm nghĩ tên khốn chết tiệt nào lại không biết điều, không có mắt nhìn như thế, chẳng phải anh ấy đã dặn tối nay không được phép quấy rầy anh ấy rồi sao? Để rồi xem anh ấy sẽ cho đầu tên khốn chết tiệt này nở hoa như thế nào!

Nào ngờ Phí Văn Phạm hùng hổ lấy điện thoại di động ra nhìn xong, lửa giận lại lập tức tắt ngúm im lìm.

Bởi vì màn hình điện thoại hiển thị hai chữ to màu trắng: Anh cả.

Phí Văn Phạm: “...”

Hay quá, tên khốn chết tiệt đó chính là anh cả, Phí Văn Phạm sợ, không dám mắng.

Phí Văn Phạm nhăn trán, không còn cách nào khác, đành mỉm cười lịch lãm với người đẹp siêu mẫu, để lại một câu “Xin lỗi, anh cần nghe một cuộc điện thoại, xin phép đi khỏi đây một lát”, sau đó lập tức đi qua bên cạnh, bấm nút nghe máy.

“Alo anh ạ.” Lúc nói những lời này, giọng điệu của cậu tư Phí cung kính, hòa nhã, nét mặt cũng tươi cười đầy chân thành.

Nhưng Phí Văn Phạm hoàn toàn không ngờ rằng, câu đầu tiên đồng chí anh cả nói ra lại khiến nụ cười của cậu tư sụp đổ.

Phí Nghi Châu lạnh nhạt nói thẳng: “Anh đang ở rạp chiếu phim Thế Kỷ ở Hoè Nam Điếm, chú qua đây đi.”

Phí Văn Phạm:?

Trán Phí Văn Phạm xuất hiện một dấu hỏi to đùng, anh ấy chật vật tiêu hóa tin tức này mất mấy giây mới hỏi: “Anh cả, anh đang làm gì ở rạp chiếu phim Thế Kỷ vậy?”

Rạp chiếu phim Thế Kỷ không phải là một rạp chiếu phim cực lớn hay sao? Chẳng lẽ phòng chiếu phim riêng ở nhà anh cả bị hỏng nên anh muốn tới rạp chiếu phim xem phim?

Phí Nghi Châu nói: “Anh muốn tham dự một buổi chiếu thử phim.”

“...” Phí Văn Phạm lại càng không hiểu, bèn hỏi: “Vậy anh cả bảo em tới đó làm gì vậy ạ?”

Phí Nghi Châu lạnh nhạt đáp: “Chị dâu chú không muốn người ta biết quan hệ giữa anh và cô ấy, anh tới đây một mình thì lộ liễu quá, chú đi cùng anh để che giấu tai mắt người khác, đánh nghi binh.”

Phí Văn Phạm: “...”

Hóa ra em chính là công cụ để anh và chị dâu diễn phim tình cảm với nhau đúng không? Mạng của chó độc thân không phải là mạng ư?

Toàn thân Phí Văn Phạm đều cảm thấy không ổn. Anh ấy nhìn bữa tối ánh nến mình kỳ công chuẩn bị rồi lại nhìn người đẹp siêu mẫu vô cùng gợi cảm, cuối cùng câm nín nhìn trời, khịt mũi một cái, rất bình tĩnh hỏi: “Anh cả, hiện tại anh có cần em lắm không?”

Phí Nghi Châu: “.”

Trong điện thoại, Phí Nghi Châu im lặng ba giây, đáp: “Nếu như chú đang bận việc khác thì thôi vậy.”

“Không, em không sao.” Phí Văn Phạm nhìn trời, cố gắng không cho nước mắt rơi xuống, sau đó giơ tay lên lau mặt, nói cực kỳ lẫm liệt: “Rạp chiếu phim Thế Kỷ ở Hòe Nam Điếm đúng không? Em tới ngay đây.”

Nói rồi, cậu tư cúp điện thoại, quay người, nhận lấy áo vét từ tay nhân viên phục vụ, phóng khoáng mặc lại vào người.

Người đẹp siêu mẫu thấy vậy nhíu mày thắc mắc, hỏi bằng tiếng Anh: “Anh làm gì vậy, anh Phí?”

“Anh có việc đột xuất phải đi trước.” Phí Văn Phạm cúi người, nâng bàn tay ngọc ngà của người đẹp siêu mẫu lên, lịch lãm hôn nhẹ một cái, tiếc nuối nói: “Xin lỗi, Chernis thân yêu, tối nay anh không thể cùng em thưởng thức bữa tối tuyệt vời này được nữa, anh thực sự rất lấy làm tiếc.”

Nói xong, Phí Văn Phạm đứng thẳng người lên, nhanh chóng bỏ đi.

Siêu mẫu quốc tế hàng đầu Chernis cứ thế bị bỏ rơi lại bên bữa tối cùng với ánh nến, cô ấy mặc bộ váy xa hoa xinh đẹp ngồi cứng người tại chỗ, không sao hiểu nổi. Sau khi hoàn hồn, cô ấy chợt thấy dở khóc dở cười, khẽ cắn môi, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ lại tính tiền cho mình.

Nhân viên phục vụ nam lịch thiệp cúi đầu, trả lời bằng tiếng Anh lưu loát: “Thưa cô, anh Phí đã thanh toán xong rồi ạ, hơn nữa anh ấy còn đặt cho cô một chai Petrus* 85 năm tuổi, nếu như sau đây cô có mời bạn bè tới hay có phát sinh thêm chi phí cá nhân nào khác thì đều sẽ được tính vào thẻ của anh ấy.”

*Petrus là một dòng rượu vang cao cấp được sản xuất từ giống nho Merlot trồng ở vườn nho Chateau Petrus - một trong những vườn nho lâu đời nhất ở Bordeaux, Pháp.

Chernis ngạc nhiên mở to hai mắt, lửa giận cháy hừng hực lập tức biến mất chỉ sau mấy câu nói hời hợt của nhân viên phục vụ.

Cô ấy hứng thú nhướn mày, im lặng một lát, cầm điện thoại lên gọi cho một người bạn tốt, mời người này tới cùng thưởng thức bữa tối phong phú này.

...

Còn lúc này, cùng một phút một giây này, cửa phòng chiếu phim mở ra, cậu tư Phí nhìn vào khuôn mặt cứng nhắc và nghiêm túc của nhân viên bảo an, thật lòng chỉ muốn giết người.

Anh ấy đường đường là cậu tư nhà họ Phí, tổng giám đốc của Giải trí Phi Phạm, bỏ người đẹp siêu mẫu mình theo đuổi hơn nửa tháng lại để tới đây tham dự một buổi chiếu thử cỏn con, vậy mà còn bị chặn lại ở ngoài cửa, được thông báo là phải có thư mời mới được vào?

Không - cho - anh - ấy - vào.

Đoàn làm phim này có ổn không vậy? Rạp chiếu phim này có ổn không vậy?

Cả đời này, cậu tư Phí chưa từng bị đối xử lạnh nhạt như vậy bao giờ. Lúc này anh ấy chẳng khác nào một con khủng long bạo chúa sắp xù lông, một ngọn núi lửa chuẩn bị phun trào.

Đúng lúc Phí Văn Phạm lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cho giám đốc rạp chiếu phim này tâm sự một lúc thì anh cả thân yêu đứng bên cạnh im lặng nãy giờ chợt lên tiếng.

Phí Nghi Châu bình thản, không lộ vẻ giận dữ hay bất mãn, điềm tĩnh, tự nhiên. Anh nhẹ nhàng nói: “Anh đã nhắn tin rồi, sẽ nhanh chóng có người ra đón chúng ta thôi. Chú không cần nóng, bọn họ chỉ làm theo quy định thôi.”

Phí Văn Phạm nhìn anh cả, bội phục từ tận đáy lòng: “Anh cả, anh tốt tính quá, anh đứng đây cả buổi mà không giận à? Chẳng trách ông nội luôn nói cảm xúc của anh rất ổn định.”

Phí Nghi Châu liếc mắt nhìn anh ấy, lạnh nhạt nói: “Ông nội cũng đã nói rồi, can hỏa vượng* là bệnh, cần uống thuốc bắc để điều trị.”

*Can hỏa vượng là cách gọi trong Đông y của bệnh nóng gan (rối loạn chức năng gan) nhưng đồng thời cũng là một cách để chỉ người hay nổi nóng, dễ cáu gắt. 

Phí Văn Phạm bị Phí Nghi Châu phản pháo, lập tức nín họng, tự thấy bản thân cũng quá nóng nảy, gãi đầu gãi tai, không nói gì nữa.

...

Tại khu vực hàng số 7 trong phòng chiếu phim.

Ân Tô Tô nhìn tin nhắn WeChat của “Anh đẹp giai nhiều tiền” gửi cho mình, cảm thấy hai mắt tối sầm lại, trong lòng nôn nóng, có thể nói là cuống như kiến bò trên chảo nóng.

Cô thầm nghĩ, chồng cô đang chơi trò gì thế này, sao lại không nói tiếng nào đã trực tiếp xông tới cửa chính!

Anh tới làm gì?

Xem phim? Thưởng thức phim văn nghệ? Nhớ cô? Không thể nào là định công khai ở ngay đây đâu đúng không!

Đừng quá khác người như vậy!

Ân Tô Tô càng nghĩ càng nóng ruột, cô cắn hờ môi, nhanh chóng gõ chữ nhắn lại, không kịp cân nhắc câu từ: [Nơi này đông người lắm, có cả người trong giới lẫn ngoài giới, anh đột nhiên chạy tới đây gặp em, người khác sẽ biết ngay chúng ta có quan hệ không đứng đắn!]

Một giây sau, anh chồng đại gia nhà cô nhắn lại với ngữ điệu tràn đầy chất vấn: [Quan hệ không đứng đắn?]

Ân Tô Tô suýt thì bị tắc nghẽn cơ tim, trong lòng thầm nghĩ, đây là trọng điểm hay sao! Mười ngón tay cô gõ chữ nhanh như bay: [Em gõ lộn. Ý em là quan hệ đứng đắn!]

Ân Tô Tô: [Anh chạy tới đây thế này thì em biết giải thích với những người khác như thế nào đây?]

Anh đẹp giai nhiều tiền: [Anh đi chung với Phí Văn Phạm.]

Ân Tô Tô: [???]

Anh đẹp giai nhiều tiền: [Không phải em nói cậu tư quen đàn chị của em hay sao?]

“...”

Trông thấy tên cậu tư, Ân Tô Tô sửng sốt một chút, con ngươi đảo một vòng, trong đầu lập tức lóe lên một ý tưởng: Đúng rồi! Cứ nói là cậu tư nhà họ Phí không mời mà tới để ủng hộ Hướng Vũ Lâm, còn Phí Nghi Châu... Cứ nói là anh nhàn rỗi, nhàm chán nên đi theo cho đủ số lượng!

Nghĩ ra cách đối phó, cơ tim tắc nghẽn của Ân Tô Tô thả lỏng ra một chút, cô nhanh tay tắt màn hình điện thoại, khom lưng như mèo, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Ra tới bên ngoài phòng chiếu phim, quả nhiên Ân Tô Tô trông thấy hai anh chàng đẹp trai con nhà giàu đang chờ ở bên ngoài, cả hai đều cao ráo, đĩnh đạc, phong độ hơn người.

Điểm khác biệt giữa họ là một người sắc mặt bình thản, còn một người thì đã khó chịu tới độ phát điên.

Ân Tô Tô thầm than “hỏng rồi”, vội vàng mỉm cười, bối rối chạy ra đón họ, hắng giọng bảo với nhân viên bảo an: “Hai người này cũng là bạn của chị Hướng Vũ Lâm, nhận được thư mời tới ủng hộ.”

Rõ ràng nhân viên bảo vệ là một người rất có trách nhiệm, nghe vậy thì liếc nhìn Ân Tô Tô một lượt, nhớ ra cô đúng là khách mời vừa được diễn viên chính dẫn vào.

Bảo vệ lại hỏi: “Thư mời của cô đâu?”

“À, ở đây.” Ân Tô Tô lập tức mở điện thoại lên, trình thư mời điện tử cho bảo vệ xem.

Bảo vệ xem xong, xác nhận thư mời là thật, cuối cùng cũng gật đầu, nói với hai cậu ấm nhà họ Phí: “Xin lỗi hai anh, có gì mạo phạm xin được thứ lỗi. Mời các anh vào.”

“Cảm ơn!” Ân Tô Tô mỉm cười với nhân viên bảo an, sau đó lập tức dẫn Phí Nghi Châu và Phí Văn Phạm vào phòng chiếu phim.

Lúc đi xuyên qua lối đi chật hẹp, tối tăm, ba người đi thành một hàng dọc. Ân Tô Tô tranh thủ liếc nhìn đằng sau, trông thấy cậu tư đi sát sau mình, còn chồng cô đi cuối cùng.

Thế là, Ân Tô Tô nhìn quanh, thấy mọi người đều nghiêm túc xem phim, không ai chú ý tới bọn họ, bèn nhỏ giọng, tò mò hỏi Phí Văn Phạm: “Sao bỗng nhiên anh lại tới đây?”

Phí Văn Phạm đang buồn bực cộng thêm tiếc nuối cho buổi hẹn hò đã tan thành mây khói của mình, nghe vậy bực bội “hừ” một tiếng bằng đường lỗ mũi, lẩm bẩm đáp: “Ôi, đừng nhắc nữa! Tôi đang ăn cơm với người tình trong mộng thì anh cả bỗng gọi điện lôi tôi tới đây.”

Ân Tô Tô không thể tưởng tượng nổi, cô hỏi thật khẽ: “Anh cả gọi anh tới đây làm gì?”

Phí Văn Phạm trợn ngược mắt, cũng hạ thấp giọng xuống: “Anh ấy muốn vào đây gặp cô nhưng lại không thể để cho người khác phát hiện ra quan hệ của hai người nên gọi tôi đi cùng. Nói một cách đơn giản, tôi là hỏa mù, cô hiểu chứ?”

“...”

Ân Tô Tô giật mình.

Xem ra cô đã hiểu nhầm cậu cả rồi. Trước đó cô còn tưởng anh vô duyên vô cớ xông lên đây là định hại cô trở tay không kịp, chơi trò vừa tới nơi đã công khai ngay, không ngờ anh luôn luôn giữ gìn lời hứa, suy nghĩ cho cô.

Có điều, vẫn còn một chuyện lạ.

Ân Tô Tô nhíu mày, sau đó kề sát vào tai Phí Văn Phạm, hỏi nhỏ: “Vậy anh cả của anh có nói cho anh biết tại sao anh ấy lại phải vào đây gặp tôi không?”

“Anh ấy không nói, tôi không biết.” Phí Văn Phạm lắc đầu, đề nghị: “Lát nữa cô hỏi thẳng anh ấy đi.”

Không ngờ hai người đang thì thầm to nhỏ với nhau thì một giọng nam lạnh lùng, trầm trầm thình lình xen vào, khẽ nói: “Anh đột nhiên vào đây là vì có người nói bộ phim này rất khó coi, anh muốn biết rốt cuộc là khó coi cỡ nào.”

Ân Tô Tô: “.”

Phí Văn Phạm: “.”

Hai người đang thì thầm to nhỏ đều giật mình la lên, đồng loạt quay đầu lại, hoảng sợ ra mặt.

Phí Văn Phạm trừng lớn mắt, ôm lấy trái tim giật thót của mình: “Anh cả, sao anh lại nghe lỏm bọn em nói chuyện, hành vi này thật mất lịch sự.”

“Trong không gian tĩnh lặng thế này, hai người lại thì thầm lớn tiếng như vậy.” Phí Nghi Châu nhìn hai người một cái, giọng đầy biếng nhác: “Anh không muốn nghe nhưng tiếc là thính lực của anh hoàn toàn bình thường.”

Thì thầm lớn tiếng bị bắt quả tang, hai người đều lúng túng, tới tấp hắng giọng một tiếng, không nói gì nữa.

Đi hết lối đi, màn hình chuyển tối, phòng chiếu phim rộng lớn tối om như mực.

Ân Tô Tô dẫn hai cậu ấm đi tới lối đi của khu vực VIP.

Đây là khu vực dành cho khách mời. Ân Tô Tô nhìn quanh, vui mừng phát hiện ra hàng 11 vẫn còn thừa mấy ghế trống, thế là cô vỗ vai Phí Nghi Châu, chỉ một ngón tay, nói nhỏ: “Hai người ngồi đằng đó đi.”

Phí Nghi Châu nhìn theo ngón tay cô chỉ, bình thản hờ hững hỏi: “Em ngồi ở đâu?”

Ân Tô Tô không suy nghĩ nhiều, thuận tay chỉ cho anh xem: “Đằng kia, hàng bảy, chỗ kia kìa.”

“Anh muốn ngồi cạnh em.” Phí Nghi Châu nói tỉnh rụi.

Ân Tô Tô: “.”

Ân Tô Tô bó tay, mặt méo xẹo, mắt mở to: “Anh làm ơn đi, mở to mắt ra mà nhìn đi, hàng 7 đã hết chỗ rồi, làm gì còn chỗ trống cho anh nữa?”

“Anh mặc kệ.” Phí Nghi Châu đáp càng tỉnh rụi hơn: “Anh muốn ngồi cạnh em.”

“...”

Ân Tô Tô nhất thời không biết nên khóc hay cười, cô cố nhịn không trợn ngược mắt lên, đi vòng ra sau lưng anh, giơ hai tay áp lên tấm lưng rộng của anh, đẩy anh vào hàng 11: “Được rồi, anh ngoan đi, ngồi vào hàng 11 đi. Không phải anh nói muốn xem phim hay sao? Ngồi đâu xem mà chẳng được.”

Phí Nghi Châu bình thản đáp: “Phim đã chiếu hết quá nửa rồi còn xem làm gì.”

Ân Tô Tô suýt thì hộc ra máu, thầm nghĩ: Anh cũng biết là đã chiếu hết quá nửa rồi à? Anh cũng biết là còn xem để làm gì ư? Vậy sao anh còn lên đây, đầu óc anh bị chập mạch à?

Không chỉ hại chính mình mà còn hại cả cậu tư.

Có người anh trai như vậy đúng là tức chết tại chỗ.

Đọc truyện chữ Full