DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quang Âm Chi Ngoại
Chương 1146: Thiếu chủ tiên cung

Chương 1146: Thiếu chủ tiên cung

Sắc mặt Hứa Thanh trầm xuống.
Tay phải giơ lên, bóp nát ngọc giản trong tay.
Sau đó vung tay áo rộng, cuốn Địa Linh lão tổ và những người khác ra khỏi đồ hình Nam Thiên sơn, đưa họ đến đại điện bên ngoài.

Trong cung điện, ba người Địa Linh lão tổ được hồi sinh, ai nấy đều xúc động, lần lượt cung kính vái tạ Hứa Thanh.

"Tại hạ Linh Nguyệt Tử, là người của Thiên Nguyệt tộc ở Bắc bộ Tinh Vực. Đa tạ đạo hữu ra tay tương trợ, ngày sau nếu đến Bắc vực, chỉ cần sai bảo, Linh Nguyệt Tử tuyệt không từ chối!"
Nữ tu trong ba người nghiêm túc lên tiếng.

Bên cạnh, người trung niên cũng hít sâu một hơi, trịnh trọng nói:
"Nam vực Khải Linh môn Trương Thế Ất, ân cứu mạng hôm nay, tất không dám quên. Bất kể khi nào, đạo hữu chỉ cần truyền một lời, Trương mỗ nhất định toàn lực tương trợ!"

Lần này họ trải qua hiểm cảnh, nếu không có Hứa Thanh xuất hiện, cái chết là không thể tránh khỏi.
Vì vậy lòng biết ơn này là chân thành.

Cuối cùng là Địa Linh lão tổ.
Lão vô cùng xúc động.
"Đại nhân, cuối cùng ta cũng được gặp ngài."

Nói xong câu đó, lão đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng hơn, liền vội vàng truyền âm:
"Lý Mộng Thổ đại nhân đã từng tìm kiếm ngài ở đây, nhưng không thành công. Cuối cùng ngài ấy đã đi tới Đệ tứ giới, và trước khi đi đã để lại vài lời, bảo ta nếu gặp ngài thì chuyển lại."

Hứa Thanh nghe vậy, nhìn về phía Địa Linh lão tổ.

"Đại nhân, Lý Mộng Thổ đại nhân bảo ta truyền lại lời này, là để báo cho ngài biết vị trí lối vào Đệ tứ tầng thế giới, cùng với việc lần này nơi đây xuất hiện biến cố khó hiểu."

"Trước đây để vào Đệ tứ tầng thế giới, chỉ cần thể hiện hiến của bản thân là có thể tự mình bước vào."

"Nhưng lần này, có thêm điều kiện đặc biệt. Theo nghiên cứu và thăm dò của Lý Mộng Thổ đại nhân, phát hiện ra rằng cần phải có thân phận!"

"Vì vậy ngoài địa điểm ra, ngài ấy bảo ta nói cho ngài biết cách làm sao để có được thân phận ở đây, và cả thân phận của ngài ấy ở Đệ tứ tầng thế giới nữa."

Đôi mắt Hứa Thanh chăm chú.

"Lối vào Đệ tứ tầng thế giới nằm ở phía sau khu vực phía Bắc, nơi đó có biển, tên là Bắc Hải."

Địa Linh lão tổ nói rất nhanh, đem tất cả những gì mình biết, không hề giấu giếm mà nói cho Hứa Thanh.

"Trong Bắc Hải có cánh cổng."

"Còn về việc làm sao để có được thân phận ở tầng thứ ba này, là phải vớt lấy lệnh bài thân phận từ dưới Bắc Hải, điều này phải xem cơ duyên."

"Còn Lý Mộng Thổ đại nhân, thân phận của ngài ấy là...Thư đồng của con trai Cực Quang Tiên Chủ."

"Cuối cùng ngài ấy bảo ta nói với ngài rằng, ngài ấy đang đợi ngài ở Đệ tứ tầng thế giới."

Hứa Thanh trầm ngâm suy nghĩ.

Từ tiểu nhân kia, hắn biết để vào Đệ tứ tầng thế giới cần có thân phận.
Kết hợp với lời nhắn của Lý Mộng Thổ, có thể đoán được chuyện thân phận này, trước đây chưa từng xảy ra.
Vậy thì...vì sao lần này lại xuất hiện?

Hứa Thanh cúi đầu, nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình.
"Có phải vì nó không?"

Hứa Thanh trầm ngâm, cáo từ Địa Linh lão tổ và những người khác, bước vào thời không, rời khỏi khu vực phía Nam.
Hướng về phía Bắc tiến lên.

Lúc này, ngọc giản lại hình thành trong lòng bàn tay Hứa Thanh, giọng nói của tiểu nhân gấp gáp truyền ra.

"Đừng giận mà! Lần này ta không chửi người đâu!"
"Thật sự là cái thân phận này!"

Hứa Thanh mặt không biểu cảm, đang định bóp nát ngọc giản một lần nữa, tiểu nhân vội vàng hóa hình từ trong ngọc giản, giơ tay vung lên, lập tức chiếc thuyền giấy trước đó bị nó thu lại xuất hiện giữa không trung.

"Đừng bóp đừng bóp, thân phận ở đây này!"

Hứa Thanh dừng động tác, nhìn về phía thuyền giấy.

Chỉ thấy chiếc thuyền giấy này dưới sự xoay chuyển của đôi tay tiểu nhân, dần dần được tháo ra, trở thành một tờ giấy trắng to lớn.
Trên giấy, viết tám chữ lớn màu bạc.
Đạo Vị lục nguyệt nhị thập nhất sửu thì.

Nhìn chăm chú tám chữ này, thần tình của tiểu nhân xuất hiện sự dao động chưa từng có trước đây.

Sau đó giơ tay, vẽ lên tờ giấy này một bóng người năm màu.
Bóng người này, chính là hình dáng của Hứa Thanh ở Đệ nhị tầng thế giới.
Lúc này hòa quyện với tám chữ kia làm một.

Làm xong những điều này, tiểu nhân lại gấp tờ giấy lại, nhưng không phải trở về dạng thuyền, mà là bọc lấy ngọc giản.

"Lấy tờ giấy này, bọc lên ngọc giản, có thể mượn lực của Đệ nhị tầng thế giới, khiến nó trở thành sự thật, như vậy mới có thể thực sự phù hợp mệnh cách, trở thành cái thật trong hư ảo!"

Vừa bọc, hắn vừa nhìn về phía Hứa Thanh, giọng điệu trịnh trọng, không hề có chút khí chất ti tiện nào, ngược lại như trưởng bối dặn dò:

"Tiểu tử, ngươi nhớ kỹ tám chữ này, sau đó khi vào Đệ tứ tầng thế giới, thầm niệm ra, sẽ có thể có được thân phận."

"Còn ta, cũng thật sự cần sự giúp đỡ của ngươi, đưa ta vào Đệ tứ tầng thế giới."

"Sau khi vào, ngươi lĩnh ngộ đạo của ngươi, ta làm việc của ta..."

"Ngoài ra, ta muốn nhắc nhở ngươi vài chuyện."

"Ngươi quay về quá khứ, dù ngươi có thời không hiến, cũng đừng cố gắng thay đổi lịch sử, bởi vì lịch sử không thể thay đổi, cũng không được phép thay đổi!"

"Trừ phi ngươi muốn chết."

"Cho nên khi ngươi vào...thực ra chỉ là một kẻ xem lịch sử mà thôi."

Tiểu nhân nói đến đây, đã bọc tờ giấy hoàn toàn lên ngọc giản, sau đó thân hình lóe lên, quay trở lại bên trong ngọc giản.

Rồi mới ho khan một tiếng, khí chất ti tiện lại nổi lên nói ra câu cuối cùng.

"Con trai, mau đến Đệ tứ tầng thế giới đi, quay về quá khứ, đến xem ta: bố ngươi anh dũng phi phàm, thiên hạ vô địch, vĩ đại huy hoàng như thế nào...đại chiến ông nội ngươi!"

Hứa Thanh nghe xong, giơ tay bóp ngọc giản.
Nhưng lần này, ngọc giản không bị bóp nát...tờ giấy đang bảo vệ.

Bên trong ngọc giản, giọng nói ti tiện của tiểu nhân lại vang lên.

"Haha, không bóp nát được rồi nhé, thôi ngươi cũng tiết kiệm chút sức lực đi, ta biết ngươi bực mình với ta, nhưng đây là câu nói cuối cùng của ta với ngươi ở kiếp này rồi."

"Tiểu tử, chúng ta...gặp lại ở tầng thứ tư!"

Nói xong câu này, ngọc giản trong tay Hứa Thanh tự nhiên bốc cháy, trong chớp mắt hóa thành tro bay, phân tán ra.

Hứa Thanh im lặng.

Trong lòng phân tích lời nói của tiểu nhân, đồng thời cũng cân nhắc lợi hại của thân phận này.

Rõ ràng, dù nhìn thế nào, thân phận này đều có lợi thế hơn các thân phận khác.

Và dựa theo các manh mối hiện có, Hứa Thanh cũng có thể phán đoán, ở Đệ tứ tầng thế giới, thân phận...vô cùng quan trọng.

Điều này quyết định cơ duyên, quyết định tạo hóa, quyết định mức độ thăm dò.

Thậm chí, quyết định quyền hạn ở Đệ tứ tầng thế giới.

Quan trọng nhất là, khi tiểu nhân vẽ bóng người năm màu lên tờ giấy, Hứa Thanh cảm nhận được một sức kéo mơ hồ, rơi xuống trên người mình.
Dường như kết nối với mệnh cách.

Đồng thời, thế giới này dường như cũng trở nên khác biệt.

Cho hắn một cảm giác thiện ý.

Vì vậy sau một lúc, Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Bắc.

Thân hình lóe lên, tiến lên trong thời không.

Xuyên qua tiên cung trong Đệ tam tầng thế giới này, một đường không dừng lại, đi qua phía Bắc, cho đến khi nhìn thấy một mảnh biển khơi mênh mông.

Sóng to gió lớn, vô biên vô tận.

Sóng biển vỗ vào những tảng đá ngầm bên bờ, phát ra tiếng ầm ầm liên hồi, như đang kể lại những câu chuyện cổ xưa.

Ánh nắng bảy màu xuyên qua khe hở của tầng mây, rơi xuống mặt biển, khiến toàn bộ đại dương lấp lánh gợn sóng, lóe lên những điểm sáng rực rỡ.
Cũng tô điểm thêm màu sắc của năm tháng cho câu chuyện cổ xưa này.

Thỉnh thoảng có thể thấy những con chim biển hư ảo khổng lồ, bay lượn trên bầu trời, khi thì lao xuống, bắt cá dưới biển, khi thì dang cánh bay cao, biến mất nơi chân trời.

Nhưng những điều này, chỉ là cảnh "thấy" bình thường.

Trong thời không hiến, cảnh tượng Hứa Thanh nhìn thấy hoàn toàn khác biệt.

Ánh nắng bảy màu dường như chưa bao giờ xuất hiện.

Sóng biển và chim biển cũng chưa từng dao động.

Hiện tại, lại là ban đêm.

Vầng trăng trắng bệch treo cao trên bầu trời, biển cả đỏ rực, trở nên như biển máu, lại như biển chết, vô số thi hài trôi nổi.

Tử khí nồng đậm, tạo thành một lớp sương mỏng trên mặt biển.

Trong sâu thẳm của làn sương đó, có hai bóng người cao bằng trời đang giao chiến kịch liệt với nhau.

Một người, tay cầm kiếm gãy, toàn thân tỏa ra sát khí ngập trời, mỗi cử động đều bộc phát uy lực hủy thiên diệt địa, đặc biệt là thanh kiếm gãy kia, dường như có thể chém đứt tất cả.

Chính là Tà Linh Tử!

Còn người kia, tự nhiên là Chu Chính Lập.

Bên ngoài y phục của hắn, vô số tia chớp lấp lánh, phác họa nên một bóng người khổng lồ, như chúa tể của bầu trời.

Tay cầm trường kích, nơi nào chỉ tới, đều là tà!

Mà hễ bị hắn định nghĩa là tà, thì ra tay của hắn sẽ ẩn chứa uy lực phá hiến.

Đây chính là hiến của hắn...Tru Tà!

Hai người họ, sau khi gặp nhau ở Đệ tứ tầng thế giới này (*có lẽ lão Nhĩ nhầm, tầng 3 chứ), lập tức giao chiến, quét ngang phía Đông, tiếp tục ở phía Bắc, thậm chí ở lối vào Đệ tứ tầng thế giới này, vẫn còn đang giao chiến.

Vì vậy tiếng ầm ầm, như sấm sét nổ vang, dao động hư vô, hóa thành cuồng phong quét ngang, thổi qua biển cả, thổi đến bờ biển, dừng lại trước mặt Hứa Thanh.

Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn chăm chú cuộc giao chiến của hai người trên biển.

Sự dao động mà hắn cảm nhận được khi vào Đệ tam tầng thế giới này trước đó, cảm giác như có đại chiến xảy ra, giờ đây cũng có đáp án.

Chính là dư ba từ cuộc giao chiến của hai người này.

Lúc này nhìn một lát, Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, bước một bước, đặt chân lên mặt biển.

Trận chiến trên trời, không liên quan đến hắn.

Sinh tử của hai người, hắn không quan tâm.

Đây là lối vào Đệ tứ tầng, điểm này đã đủ rồi.

Vì vậy Hứa Thanh với vẻ mặt bình thường, từng bước tiến lên.

Có kiếm khí từ trên trời rơi xuống, bị hắn giơ tay gạt đi.

Có tia chớp như mưa đổ xuống, bị hắn vặn vẹo thời không quét qua.

Không ngừng tiến lên, không ngừng quét sạch dư ba từ cuộc đấu pháp rơi xuống chỗ mình.

Vẻ mặt thản nhiên, nội tâm bình tĩnh.

Và sự xuất hiện của hắn, tự nhiên cũng thu hút sự chú ý của Tà Linh Tử và Chu Chính Lập.

Tuy ban đầu, sự chú ý của họ nhiều hơn là vào cuộc chiến với đối phương, nhưng dần dần, họ đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Hứa Thanh trên mặt biển.

Tuổi của Hứa Thanh, so với nhiều người, là rất trẻ.

Mà dung mạo của hắn, cũng tuyệt thế.

Vì vậy khi bước đi trên mặt biển, người trẻ tuổi tuyệt thế này, trong sự thản nhiên và bình tĩnh đó, như đang đi dạo trong vườn hoa nhà mình vậy.

Một cách khó hiểu, có cảm giác như chủ nhân của cung điện này.

Cảm giác này khiến hai người thần sắc trở nên nghiêm trọng.

Họ đã gặp Hứa Thanh, nhưng rõ ràng nhớ rằng, trước đây ở bên ngoài, đối phương không có cảm giác như chủ nhân tiên cung này.

Đồng thời, họ cũng nhìn ra những điểm khác biệt.

"Sát khí của người này...nồng đậm tột cùng!"
Tà Linh Tử nheo mắt lại.

"Đạo của người này đang cộng hưởng với thế giới này..."
Chu Chính Lập, mắt lóe tinh quang kỳ lạ.

Cuộc giao thủ của họ, hiếm khi dừng lại.

Hứa Thanh đối với điều này, không hề để tâm, hắn đi con đường của mình, giống như đạo vậy.

Từng bước, từng bước, đi đến trung tâm của mảnh biển này.

Ở đó, hắn nhìn thấy một cánh cửa đá cổ xưa.

Trước cửa, hắn dừng lại vài hơi thở.

Sau đó, bước một bước vào!

Miệng khẽ lẩm bẩm.

"Đạo Vị lục nguyệt nhị thập nhất sửu thì."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Xin nghỉ một ngày

Trước đây ta đã bị một trận bệnh, vì có vài loại thuốc mới chỉ có ở nước ngoài, nên phải điều trị ở nước ngoài.
Cần phải đi hai lần một năm.
Hôm nay là ngày khởi hành, thân tâm đều mệt mỏi, xin nghỉ một ngày.
Thứ Tư sẽ trở lại, trong thời gian này, mọi người yên tâm, ta sẽ cố gắng hết sức để duy trì cập nhật.
Tấu chương xong.

Đọc truyện chữ Full