DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Vương Ẩn Mình
Chương 204: Trong tiệm lẩu xôn xao

"Anh nhìn bên đó kìa." Irene nháy mắt ra hiệu, Trần Xuân Độ nhìn theo. ánh mắt của Irene, dừng ở bóng người ở đằng sau, sửng sốt: “Anh ta là ai vậy?"

"Không rõ lắm, anh ta dường như xông về phía chúng ta." Irene nhìn Trần Xuân Độ, cẩn thận quan sát sự biến hóa trên mặt Trần Xuân Độ.

Nhưng Trần Xuân Độ sắc mặt tự nhiên, không có chút phản ứng khác. thường nào,

Tựa như thật sự không biết gì cả.

Mà ngoài tiệm lẩu, bóng người đó đã phát hiện Trần Xuân Độ, bước nhanh tới, vội vàng đẩy cửa đi vào tiệm lẩu, đi thẳng tới chỗ Trần Xuân Đội!

Irene hoảng sợ trong lòng, chợt có một dự cảm xấu...!Cô ta bỗng cảm thấy lo lắng, sợ thân phận của mình bị nhận ra!

"Tôi đi toilet một chút." Irene không khỏi nói với Trần Xuân Độ, đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng đi đến toilet.

Trần Xuân Độ nhìn Irene bối rối vội vàng rời đi, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một nụ cười đầy ý sâu xa.

Trần Xuân Độ quay đầu lại, nhìn bóng người kia, tươi cười đầy lưu manh, chậm rãi phun ra một ngụm khói.

Bóng người đó bỗng nhiên dừng lại dưới hai người tướng sĩ tinh nhuệ, đứng trước mặt Trần Xuân Độ, lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ.

"Hoàng Chiến." Người đó thản nhiên mở miệng, đôi mắt lạnh lẽo, nhìn chăm chằm Trần Xuân Độ: “Chính là ngươi, sỉ nhục nhà họ Hoàng của ta?”

Trong tiệm lẩu im lặng đến đáng sợ, những người khách đang có mặt bàn tán xôn xao, không ít người nhìn Trân Xuân Độ đầy ngạc nhiên.

Rất nhiều người khách đang có mặt hoàn toàn không biết địa vị của nhà họ Hoàng ở T, nhưng có một ông lão lại giật thót, ánh mắt trở nên cực kì hoảng sợ!

"Nhà họ Hoàng... tên này thế nhưng đụng vào nhà họ Hoàng, cậu ta đã dính phải phiền phức lớn rồi!" Ông lão run giọng nói: “Nhà họ Hoàng ở T thâm căn cố đế, cho dù là gia tộc ở Yến Kinh, cũng không muốn đắc tội nhà họ Hoàng...!Không ngờ rằng vậy mà còn có người dám sỉ nhục nhà họ Hoàng!"

Ông lão có kiến thức sâu rộng vừa nói ra lời này, nhất thời khiến cho mọi người ồ lên, rất nhiều người khách bàn tán xôn xao, nhìn Trần Xuân Độ, trong mắt chứa đựng sự nể phục mạnh mẽ!

Trần Xuân Độ Thái quá dũng cảm, dám trêu nhà họ Hoàng, chẳng khác nào là đối đầu với cả Thành phố T!

Trần Xuân Độ bình tĩnh ngồi tại chỗ, nhìn thoáng qua Hoàng Chiến một cái, trêu tức nói: “Ôi chao, đánh đứa nhóc lại nhảy ra tên lớn?"

"Ngoan ngoãn đi theo tao về nhà họ Hoàng, tao sẽ cho mày chết thoải mái chút, không có đau khổ như thế." Hoàng Chiến đứng khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống nói như ra lệnh.

Theo như anh ta nói, anh ta đang cho Trần Xuân Độ một cơ hội, một cơ hội được chết thoải mái, Trần Xuân Độ nên biết ơn sự bố thí của anh ta.

"Xin hỏi, hai chúng ta quen nhau sao?" Đột nhiên, Trần Xuân Độ bình tĩnh hỏi.

Hoàng Chiến sửng sốt, lập tức lắc đầu. "Vậy tôi có đắc tội anh sao?" Trần Xuân Độ lại hỏi. Hoàng Chiến lại lắc đầu.

Đột nhiên, Trần Xuân Độ nhanh như chớp vươn tay ra, tốc độ cực nhanh, cho dù Hoàng Chiến thân thủ mạnh mẽ cũng không kịp phản ứng!

"Bốp!"

Trần Xuân Độ ra tay trước, tát một cái lên mặt Hoàng Chiến, vang lên một tiếng trong trẻo, làm cho hai người tướng sĩ tỉnh nhuệ bên cạnh Hoàng Chiến đều giật mình, nhìn Trần Xuân Độ, trên mặt hiện lên vẻ khó có thể tin được!

Ai cũng không ngờ rằng, Trần Xuân Độ vậy mà dám chủ động vung tay! Mà hai người tướng sĩ tỉnh nhuệ sau lưng Hoàng Chiến càng thêm kinh hãi...IHoàng Chiến, đó chính là tướng lĩnh cao cấp của quân khu Đại Hoa!

Đủ để khiến tòa thành T run rẩy!


Kết quả, người đàn ông không biết trời cao đất rộng này, vậy mà dám đánh Hoàng Chiến!

Quả thực là chán sống rồi! Hoàng Chiến nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo, anh ta vươn tay ra, chậm rãi vuốt ve hai má ửng đỏ, bỗng nhiên quát lạnh: “Chúng tướng nghe lệnh!"

"Rầm rầm!" Vô số tướng sĩ ngoài tiệm lẩu quay nòng họng lại, toàn bộ nhắm vào Trần Xuân Đội

Bọn họ mỗi một người đều là ánh mắt lạnh lẽo, súng đen đã sớm đóng chốt khóa an toàn, chỉ cần bóp cò súng, sẽ có ngọn lửa bao trùm nơi đây!

Cơ thể của Trần Xuân Độ, chỉ sợ sẽ bị đánh cho vỡ nát, trở thành một cái rây!

Trong tiệm lẩu xôn xao, rất nhiều khách khứa nhìn Trần Xuân Độ, trong mắt hiện lên vẻ đồng tình.

Cũng có một vài người khách cười lạnh, nếu Trần Xuân Độ không tìm đường chết cũng sẽ không hỏng bét như vậy.

"Không làm bậy thì sẽ không phải chết, anh xong đời rồi." Có người thấp giọng thì thào.

"Người của nhà họ Hoàng ở T anh ta cũng dám trêu, chán sống rồi sao." Một người khách khác quái gở nói.

"Kẻ tình nghi Trần Xuân Độ, liên quan đến việc làm hại an toàn công cộng, mang đi!" Hoàng Chiến khoanh tay đứng đó, lạnh lẽo

nói, một vị tướng sĩ vọt vào tiệm lẩu, chĩa họng súng vào sau lưng Trần Xuân Độ!

Bầu không khí nháy mắt thay đổi, tràn ngập mùi thuốc súng dày đặc!

Trần Xuân Độ hai tay đút túi quần, chậm rãi phun ra một ngụm khói, trêu tức nói: “Đầu năm nay, định tội đều tùy tiện như vậy sao?"

"Vậy đi, tôi đi với các anh một chuyến, nhìn nhà họ Hoàng ở thành phố T các anh, sau khi nghèo túng, còn có thủ đoạn nào chưa từng dùng." Trần Xuân Độ mở miệng, làm cho vô số khách hàng trong tiệm lẩu kinh ngạc...!

Rõ ràng đã lâm vào nguy hiểm, vậy mà còn có thể giả vờ bình tĩnh, châm chọc nhà họ Hoàng.

Người này rốt cuộc gan đến mức nào?! Chẳng lẽ anh ta thật sự không sợ nhà họ Hoàng ở thành phố T?

"Đi." Hoàng Chiến cười lạnh một tiếng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm biếm, theo anh ta thấy, Trần Xuân Độ đang cố gắng bình tĩnh, chờ đến cục cảnh sát, nhà họ Hoàng có mười ngàn cách giết chết Trần Xuân Đội.

Đọc truyện chữ Full