DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê
Chương 411: C411: Kết quả khám nghiệm tử thi

Lăng Tiêu chỉ là một người đàn ông thấp bé cao 160cm, ngày xưa nhờ vào tài văn chương viết vô số bức thư tình mới làm người vợ hiện giờ cảm động. Để kết hôn với Lăng Tiêu, vợ của hắn tuyệt thực cộng thêm đòi tự sát, gia đình mới chịu cho họ kết hôn.

Sau nhiều năm kết hôn, Lăng Tiêu vẫn không được bố mẹ vợ đánh giá cao, mãi đến khi thành lập công ty này, có được chút thành tích mới được nhà vợ yêu thích. Tuy tiền vốn là của hồi môn của vợ nhưng bản thân hắn cũng phải có tài năng mới có thể xây dựng sự nghiệp.

Mấy năm trước, họ sinh được đứa con trai, nhà vợ càng không thể nói gì. Công ty ngày càng lớn mạnh cũng nhờ sự giúp đỡ của bố vợ.

Khi cảnh sát tới tìm, trên mặt hắn có vết cào cấu.

"Vết cào cấu trên mặt anh là thế nào? 18 giờ đến 20 giờ đêm qua, anh ở đâu?" Lục Li hỏi.

"Tôi biết Hà Văn đã bị giết, hiện trường còn ở công ty." Là chủ tịch của công ty, Lăng Tiêu đương nhiên được bảo vệ gọi điện báo, "Mấy anh tới tìm tôi thì chắc đã biết mâu thuẫn giữa chúng tôi. Ngày xưa khi lập công ty, cô ta có chung tay giúp đỡ, được chia 30% cổ phần. Bây giờ công ty định tìm thêm vốn để mở rộng thị trường thì đương nhiên chịu giảm cổ phần. Không chỉ quyền lực của cô ta bị ảnh hưởng, ngay cả tôi cũng vậy. Nhưng cô ta cứ nghĩ tôi cố tình làm khó cô ta, muốn cướp quyền của cô ta. Nói thật lòng, cổ đông lớn nhất của công ty là tôi, cô ta chẳng cò quyền gì cả, cũng tại tôi luôn tôn trọng cô ta, gặp việc gì đều cùng cô ta nghiên cứu nên mới khiến cô ta có ảo tưởng như thế. Cô ta ỷ vào việc mình là đồng sáng lập công ty, có chút tài nên lúc nào cũng ngang ngược hống hách, mỗi lần không lý luận thắng tôi cô ta đều gọi điện cho vợ tôi rải tin đồn. Không sợ mấy anh cười, vết thương trên mặt tôi là do vợ tôi cào đấy. Cô ấy vừa đi làm móng nên móng rất sắc. Tối qua tôi chỉ ở nhà, không đi đâu cả."

Bảo vệ và nhân viên trong công ty đều nói hôm ấy sau khi bị vợ đuổi đánh, Lăng Tiêu chưa từng quay lại công ty. Ở trước mặt nhân viên, ông chủ bị vợ đuổi đánh, về đến nhà còn bị cào mặt, hắn quả thật không còn mặt mũi xuất hiện trong thời gian này.

"Nghĩa là anh không có bằng chứng chứng minh mình không có mặt ở hiện trường?" Lục Li hỏi.


Bọn họ đang nói chuyện, một người phụ nữ mặc áo ngủ từ trên lầu đi xuống. Phải miêu tả chị ta thế nào nhỉ? Hoàn toàn không giống phụ nữ, tuy da trắng nõn, ăn mặc sang trọng nhưng trong khí chất cao quý vẫn có gì đó dung tục.

Ai có mặt đều có thể nhìn ra Lăng Tiêu nhìn trúng điều kiện kinh tế nhà người ta nên mới cố hết sức theo đuổi. Nhà người ta không đồng ý cũng hết sức bình thường, hắn bây giờ bị đàn áp cũng là do nhà bên đang phòng bị.

"Vết thương trên mặt anh ta do tôi cào, giúp việc có thể làm chứng." Khi nó chuyện, vợ của Lăng Tiêu cứ hất mặt lên trời, "Hai hôm nay anh ta không dám ra khỏi nhà, anh ta mà dám lăng nhăng tôi sẽ đánh gãy chân anh ta rồi nhốt anh ta cả đời. Dù gì nhà chúng tôi đâu thiếu tiền, cứ coi như nuôi chó là được!"

Mặt Lăng Tiêu tái mét, nhưng hắn không dám tranh luận, còn năn nỉ: "Anh với Tiểu Vương không có gì cả, em đừng có đi tin người ngoài mà không tin anh. Đầu năm nay em nghi ngờ anh với con đàn bà lắm lời đó, bây giờ thì sao? Không phải cô ta ở sau lưng đâm anh một nhát à? Bây giờ em tin anh với cô ta không có gì chưa? Chúng ta kết hôn bao nhiêu năm, trong lòng anh chỉ có em với con. Em thì cứ nghi ngờ này nọ, như thế anh buồn lắm. Lúc cưới em anh chỉ có hai bàn tay trắng, anh không sợ phải ra đường ở, dù gì anh cũng từng yêu, từng cố gắng, anh không hối hận."

Lục Li nghe mà nổi hết da gà, thảo nào người ta lại có câu không thể trêu chọc đàn ông văn thơ, nếu không sẽ làm bạn buồn nôn đến chết.

Nhưng người phụ nữ đối diện nghe vậy thì tâm trạng lại tốt lên. Chị ta hống hách nói với Lục Li: "Chồng tôi là công dân tuân thủ luật pháp, các anh có thể bảo anh ta phối hợp điều tra nhưng không được bôi nhọ anh ta là hung thủ! Ai mà thèm thích con đàn bà lắm mồm gây thù chuốc oán với lắm người kia chứ!"

Từ thái độ này có thể thấy chị ta vẫn chưa muốn ly hôn.


Giúp việc của nhà họ Lăng là một người phụ nữ khoảng 40 tuổi trông rất hiền hậu, bà ấy làm chứng cho Lăng Tiêu, chứng minh đêm qua Lăng Tiêu chỉ ở nhà không hề ra ngoài. Hơn nữa nhà họ Lăng lắp rất nhiều camera, từ video cho thấy Lăng Tiêu không hề nói dối.

Có điều Lăng Tiêu này cũng thật đáng thương, bị vợ kiểm soát chặt chẽ, ở nhà của mình cũng không có chút tự do hay riêng tư.

"Chị biết Hà Văn gây thù chuốc oán với nhiều người? Cô ta gây thù chuốc oán với ai?" Về cơ bản có thể loại trừ hiềm nghi của Lăng Tiêu, Lục Li bắt đầu hỏi thăm, hy vọng có thêm manh mối.

Vợ của Lăng Tiêu bảo giúp việc gọi điện mời thợ làm móng lát nữa tới, sau đó mới ngạo mạn nói: "Nhân viên, bảo vệ, tác giả viết truyện mạng, tất cả cô ta đều gây thù chuốc oán. Tôi không biết rõ chuyện của cô ta nhưng ai tiếp xúc với cô ta lâu dài đều phản cảm."

Sau đó chị ta mắng chửi không ngừng.

Lục Li nhíu mày, thấy không thể hỏi thăm được gì, đành cùng đồng đội quay lại tòa nhà văn phòng điều tra.

Trên đường, anh nhận được điện thoại của Thương Dĩ Nhu.


"Đội trưởng Lục, có việc này tôi bắt buộc phải thông báo với anh. Khám nghiệm tử thi chưa xong nhưng qua giải phẫu, chúng tôi có một phát hiện. Theo dấu vết trên cổ thi thể cho thấy, hung thủ đứng sau lưng bóp cổ nạn nhân. Kết hợp với chi tiết nạn nhân cao 158 cm và vị trí vết ngấn, chúng tôi có thể xác định hung thủ cao từ 160cm đến 168cm. Nếu hung thua mang giày cao gót để gây án thì có thể giảm chiều cao xuống một chút."

"Trưởng khoa Thương muốn nói có khả năng hung thủ là nữ?"

"Theo vết ngấn trên cổ nạn nhân, chúng tôi đo lường được chiều dài ngón tay cái và ngón trỏ của hung thủ, theo kết quả thì khả năng hung thủ là nữ rất lớn, nhưng không loại trừ khả năng do đàn ông thấp bé gây ra."

Lục Li bỗng nhớ tới Lăng Tiêu, có điều chiều cao của hắn không đạt tiêu chuẩn, trừ khi hắn mang giày độn từ 2cm trở lên để gây án.

"Cảm ơn trưởng khoa Thương, khi nào có kết quả khám nghiệm tử thi, nhờ cô gửi cho chúng tôi ngay." Lục Li khách sáo nói.

Lần này trở về, Thương Dĩ Nhu trở nên lạnh lùng hơn khiến anh theo phản xạ không dám đến gần.

Mà Thương Dĩ Nhu thì đã quá quen với kiểu giữ khoảng cách này, dù gì trong trí nhớ của cô, Lục Li chỉ là đội phó đội hình sự mà cô kính trọng.

Sau khi cúp máy, Thương Dĩ Nhu quay lại bàn giải phẫu. Khang Bình đang nghiên cứu dấu vết trên cổ thi thể: "Chị Thương xem."

Trên cổ nạn nhân có hai dấu vết, một là vết ngấn, hai là vết thắt của dây thừng, nhưng vết thắt dây thừng lại xuất hiện hai loại có màu sắc và độ sâu cạn khác nhau, vị trí cũng không trùng khớp hoàn toàn. Khi thời gian tử vong tăng, hai dấu này càng rõ.


Thương Dĩ Nhu cảm thấy hai dấu này chắc chắn đều do dây thừng tạo ra, nhưng tại sao lại có chuyện như vậy?

"Có khả năng trong lúc siết cổ nạn nhân hung thủ đã gặp chuyện gì đó, không thể không dùng sức siết cổ lần hai." Thương Dĩ Nhu suy đoán, "Có lẽ lần đầu hung thủ chỉ khiến nạn nhân hôn mê bất tỉnh, khi hung thủ xếp sắp xếp cho nạn nhân quỳ, dùng dây thừng cố định thì nạn nhân đột nhiên tỉnh dậy giãy giụa. Lúc này hung thủ siết cổ nạn nhân lần nữa để giết nạn nhân."

"Em cũng nghĩ thế, vậy nên khả năng hung thủ là nữ rất lớn." Khang Bình cũng tán đồng quan điểm của cô, "Theo kết quả kiểm tra của khoa pháp chứng, từ phòng nghỉ đằng sau đến phòng làm việc phía trước có dấu vết lôi kéo, những dấu vết đó chứng minh thi thể bị kéo lê hai chân, cho thấy hung thủ không quá mạnh mẽ."

Thương Dĩ Nhu gật đầu, bảo Khang Bình tiếp tục giải phẫu. Khang Bình cắt chỉ khâu miệng nạn nhân thì phát hiện đường may vô cùng đơn giản, giống như may vá quần áo, hơn nữa loại chỉ màu trắng hung thủ sử dụng màu trắng, có thể mua ở bất cứ đâu.

Qua khám nghiệm tử thi, họ lại có phát hiện mới. Hà Văn đã mang thai khoảng hai tháng. Thương Dĩ Nhu bảo Khang Bình lấy phôi thai ra đưa đến khoa pháp chứng kiểm tra DNA và lưu trữ.

Cô lại gọi điện cho Lục Li, bảo anh tập trung điều tra phụ nữ, khả năng cao là giết vì tình.

Lục Li điều tra các nhân viên trong công ty, không ai biết Hà Văn có bạn trai, cũng không ai thấy cô ta từng có tiếp xúc thân mật với đàn ông. Nhà Hà Văn ở Bắc Hải, bố mẹ nghe tin con gái bị giết hại liền chạy đến, người chịu trách nhiệm tiếp đón là Lưu Tuấn.

Lưu Tuấn đưa họ đi nhận diện thi thể trước rồi mới lấy lời khai của họ. Họ chỉ có Hà Văn là con gái, thấy con gái chết thảm, cả hai đều khóc đến mức chết đi sớm lại khiến người xem phải thấy đau lòng thay.


Đọc truyện chữ Full