Edt: Nhan
“Kí chủ, tâm nguyện của nguyên chủ chính là báo thù cùng báo ân.” Tiểu Thất nhắc nhở, “Báo thù cùng báo ân có rất nhiều phương pháp, nhưng kí chủ nhất định không thể phạm pháp, giết người. Bằng không ngài sẽ bị mạt sát ở thế giới này.”
“Đã biết.”
Khúc Yên đóng hệ thống lại, bất động thanh sắc tiếp tục giả vờ hôn mê.
Hết thảy như cốt truyện, cô bị Lương Tấn vác vào khách sạn, đặt vào trong một gian phòng.
Căn phòng này là của Cố Vân Thâm.
Rất khéo, khách sạn này chính là sản nghiệp của Lương gia.
Khúc Yên đợi sau khi Lương Tấn đi, trở mình một cái đứng lên từ trên giường.
“Tiểu Thất, Lương Tấn cho nguyên chủ uống thuốc gì?” Khúc Yên vươn vai một cái, không cảm thấy có gì khác thường.
“Thuốc ngủ thông thường, đối với kí chủ không có ảnh hưởng.”
“A...... Như vậy, người bị hạ xuân dược là Cố Vân Thâm?”
Chỉ có thế này mới phù hợp với quỷ kế của Lương Tấn và Thôi Viện Viện.
“Kí chủ thật thông minh, quả thật là như thế.” Tiểu Thất cười hì hì khích lệ.
“Nói như vậy, Cố Vân Thâm nhịn rất giỏi a, kiếp trước cũng không đụng vào nguyên chủ.” Mắt Khúc Yên bỗng nhiên sáng lên, phán đoán, “Không phải hai chân hắn tàn phế sao? Sẽ không phải là bị thương bộ phận trọng yếu chứ?”
“Thật xin lỗi, kí chủ, trong tư liệu không có liên quan tới điểm này. Kịch bản mà kí chủ có thể biết chỉ giới hạn bên trong tuyến thời gian của nguyên chủ kiếp trước -- ký ức của nguyên chủ cùng tình huống cơ bản của thế giới.”
“Không có việc gì, cái này không quan trọng.”
Khúc Yên không quan tâm, phất phất tay.
Ngược lại, cô tới báo ân, cũng không phải lấy thân báo đáp.
Cố Vân Thâm có thể “được” hay không cũng không liên quan tới cô.
Khúc Yên vừa cùng Tiểu Thất tán gẫu xong, chỉ nghe thấy có người đang xoát thẻ phòng vào cửa.
Cô không né tránh, đứng tại chỗ, nâng mắt nhìn --
Một nam nhân ngồi trên xe lăn tự đi vào phòng.
Hắn mặc âu phục thiết kế riêng, đoàng hoàng tuấn mỹ, khí thế bất phàm, nhìn không ra nghèo túng keo kiệt chỗ nào.
Nhưng Khúc Yên vẫn cẩn thận phát hiện ra, trên cổ tay hắn không đeo đồng hồ nổi tiếng, căn cứ theo ký ức của nguyên chủ, về sau Cố Vân Thâm bán sạch những thứ đáng giá.
“Cố tiên sinh.” Khúc Yên mở miệng gọi hắn.
“Cô......” Cố Vân Thâm nheo mắt phượng xinh đẹp, thần sắc tĩnh mịch khó đoán.
“Tôi tên Khúc Yên, chuyện là như thế này --”
Khúc Yên trực tiếp nói ra chân tướng, sau đó nói, “Tôi biết Cố tiên sinh cũng là người bị hại. Nếu như Cố tiên sinh có gì cần tôi giúp một tay, chúng ta có thể hợp tác.”
Cô thích đi thẳng.
Ngược lại Cố Vân Thâm cần một nữ nhân phối hợp kết hôn giả, vậy thì càng tốt.
“Tôi không có gì cần cô hỗ trợ.” Cố Vân Thâm lạnh nhạt, ngữ khí lạnh lẽo nói, “Khúc tiểu thư, mời cô ra ngoài, lập tức rời khỏi phòng của tôi.”
Khúc Yên ngạc nhiên.
A?
Sao lại không giống kịch bản kiếp trước?
Chẳng lẽ là bởi vì cô không tỉnh lại ở trên giường?
Phương thức mở ra không đúng?
“Ra ngoài.” Cố Vân Thâm thấy cô đứng bất động, giọng nói càng lạnh hơn.
Trong đôi mắt âm u của hắn còn có sự trào phúng không dễ dàng phát hiện.
“Được thôi......” Khúc Yên nghi ngờ liếc hắn một cái, cũng không dài dòng, quay người rời đi.
Cố Vân Thâm híp mắt, nhìn bóng lưng cô tiêu sái kiên quyết rời đi, môi mỏng chậm rãi nhếch lên mỉa mai.
Trùng sinh trở về, rốt cuộc hắn lại về thời điểm này.
Cuối cùng vẫn là ông trời tàn nhẫn với hắn, chân của hắn vẫn bị phế đi.
Chỉ là lần này hắn không còn liên quan đến nữ nhân ngu xuẩn độc ác này.
Kiếp trước kết hôn giả với cô một năm, hắn nghe đủ loại lời nói ác độc mắng chửi hắn tàn phế.
Một đời này, những con rắn độc Cố gia kia, hắn sẽ giết từng người một.
Hắn, Cố Vân Thâm, đời này kiếp này, không cần người thân, không cần bạn bè, càng không cần vợ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị
Chương 224: (2) Kiều thê gả thay của tổng giám đốc tàn tật
Chương 224: (2) Kiều thê gả thay của tổng giám đốc tàn tật