Editor: Nhan
“Về sau tôi sẽ rất khó tìm nhà chồng sao?” Khuôn mặt Khúc Yên chất phác, dường như nghe không hiểu Kỷ Hàn Yên đang châm chọc, “Tôi có một tòa Lan Viên Công quán lớn như vậy, coi như là đồ cưới thì sao lại khó tìm đối tượng?”
Sắc mặt Kỷ Hàn Yên cứng đờ.
“Kỷ tiểu thư thật là một người hảo tâm.” Khúc Yên như mang bộ dáng đần độn, cười ngây ngô nói, “Cô quan tâm tôi có thể tìm được nhà chồng hay không, nhất định là bởi vì cô sợ mình cũng không tìm thấy. Nghe nói Kỷ tiểu thư lớn hơn tôi hai tuổi, là bà cô già 20 tuổi rồi, một mực chờ bên cạnh đốc quân, đốc quân cũng không nói muốn cưới cô, ài......”
Cô thở dài như đồng bệnh tương liên, “Kỷ tiểu thư, tôi là bị từ hôn, cô là không gả được, chúng ta đều là người đáng thương a.”
Kỷ Hàn Yên bị cô nói đến mức mặt lúc trắng lúc xanh, cắn răng trả lời: “Tôi và Khúc tiểu thư không giống nhau, tôi và anh Bắc Đình chỉ là bạn bè. Mà cô dù sao đã từng là vị hôn thê của anh Bắc Đình. Đáng tiếc, anh Bắc Đình tình nguyện bên một ca nữ, cũng khinh thường việc giữ hôn ước với cô.”
Cô ta đang giễu cợt cô không bằng một ca nữ.
Trong tâm Khúc Yên muốn cười, trên mặt vẫn chững chạc đàng hoàng: “Nói như vậy, ca nữ kia nhất định là một tuyệt thế đại mỹ nhân, có thể khiến cho đốc quân đổ, chắc chắn vô cùng ưu tú. Kỷ tiểu thư cũng không cần quá thương tâm, thua bởi người thế này cũng là rất bình thường.”
Kỷ Hàn Yên nghẹn lời, cảm giác máu tụ ở ngực, muốn nôn ra nhưng không được.
Con nhỏ nhà quê này có phải là kẻ ngốc không?
Nghe không hiểu tiếng người sao!
“Khúc tiểu thư, tôi ở Lan Viên Công quán còn không ít đồ dùng cá nhân, cô không ngại để tôi từ từ đem đi chứ?” Kỷ Hàn Yên đổi chủ đề...
“Từ từ là từ từ thế nào?” Khúc Yên trực tiếp hỏi.
Đừng tưởng không cô đoán ra cô ta tính làm gì -- từ từ vận chuyển hơn một năm rưỡi nữa, không khác gì việc bá chiếm Lan Viên Công quán.
“Đến khi đem đi hết là được.” Kỷ Hàn Yên muốn lừa gạt cô, “Nhà lớn như vậy, cô cũng mời không nổi người hầu quét dọn, đừng vội vã dọn vào như vậy.”
“Kỷ tiểu thư, cô đây là bắt nạt nông dân nghèo rớt mồng tơi a......”
Khúc Yên còn chưa dứt lời, đột nhiên có một người chạy ra từ trong Lan Viên Công quán.
Cô tập trung nhìn, thì ra là Kỷ Noãn Noãn.
Xem ra Kỷ Noãn Noãn đã xuất viện, đang giúp đỡ Kỷ Hàn Yên thu dọn đồ đạc.
Khúc Yên có một chút cảm giác đặc thù với Kỷ Noãn Noãn, bởi vì hai linh hồn đã từng gặp nhau, khó tránh khỏi tình cảm.
Cô cẩn thận quan sát Kỷ Noãn Noãn một lát -- trạng thái tinh thần rất tốt, chạy tung tăng, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp mang nụ cười ngây thơ.
“Ai đang bắt nạt người?” Kỷ Noãn Noãn chạy tới, tò mò hỏi.
“Chị, chị đừng làm loạn, mau đến bên cạnh em.” Kỷ Hàn Yên kéo Kỷ Noãn Noãn.
Kể từ khi chị cô ta có thể mở miệng nói chuyện, chỉ tốn mấy ngày đã được chẩn đoán là khôi phục bình thường, cực kì hoang đường.
Nhưng chị cô thật sự đã khá hơn nhiều, chỉ là so với trước kia thì vẫn ngây thơ ngu ngơ như không biết gì cả.
Như vậy cũng tốt, cô ta cũng không cần lo lắng.
“Yên Yên, em đừng kéo chị.” Kỷ Noãn Noãn tránh khỏi tay Kỷ Hàn Yên, chạy đến bên cạnh Khúc Yên, nhìn phải nhìn trái.
“Chị, chị đang nhìn cái gì? Mau đến chỗ này!” Kỷ Hàn Yên cảm thấy rất mất mặt, hôm nay cô ta căn bản cũng không muốn mang chị cô ta đi, lúc nào cũng cười hề hề không khác gì con đần.
“A, tôi rất thích cô......” Kỷ Noãn Noãn nhìn Khúc Yên nửa ngày, bỗng nở nụ cười xán lạn, nắm tay Khúc Yên, “Cô tên là gì? Không biết vì sao tôi vừa thấy cô liền rất cảm thấy thích.”
______________________________
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị
Chương 175: (35) Vị hôn thê từ thôn quê của đốc quân
Chương 175: (35) Vị hôn thê từ thôn quê của đốc quân