Ngày đầu tiên Thương Dĩ Nhu nhậm chức đã xảy ra án mạng, là trưởng khoa pháp y, đích thân cô đến hiện trường. Người chết là người trưởng thành, lúc được phát hiện đang ngửa mặt trôi nổi trên sông. Nhưng thi thể được vớt lên bờ, mọi người lại phát hiện cách ăn mặc và kiểu tóc của người chết theo xu hướng là nam.
Theo suy đoán thông thường, phụ nữ khi rơi xuống nước tử vong, thời điểm thi thể rơi xuống nước sưng to nổi lên mặt nước, khuôn mặt sẽ ngửa lên trên. Vậy nên thi thể này đã phá hỏng quy tắc thông thường.
Thương Dĩ Nhu không dám tùy tiện kết luận, chờ thi thể được đưa về phòng giải phẫu, đích thân cô khám nghiệm tử thi.
Thi thể sưng phồng, khuôn mặt không còn nguyên vẹn. Thương Dĩ Nhu cẩn thận kiểm tra bên ngoài nhưng không phát hiện vết thương trí mạng. Trong trường hợp này, nguyên nhân tử vong chỉ có hai khả năng, một là sau khi bị giết hại bị vứt xác xuống sông, hai là nhảy sông tự tử.
Trong miệng mũi người chết có trầm tích, vì thi thể đã bị ngâm dưới sông ít nhất một tuần nên số trầm tích này không chứng minh được điều gì. Muốn xác định nguyên nhân tử vong chỉ có thể giải phẫu thi thể.
C ởi quần áo người chết ra, Thương Dĩ Nhu nhíu mày. Giải phẫu cho thấy người chết là nữ, từ xương chậu và răng, có thể suy đoán người chết khoảng 30 tuổi.
Thương Dĩ Nhu lấy mẫu phổi, gan, thận và lá lách rồi gửi đến khoa pháp chứng làm kiểm tra tảo cát và xét nghiệm DNA. Nếu tìm thấy tảo cát trong thi thể thì chứng minh thời điểm ở trong nước hệ tuần hoàn của người chết vẫn còn hoạt động, nghĩa là còn sống. Nếu kiểm tra không có, vậy có thể chứng minh sau khi chết người đó đã bị vứt xác xuống sông.
Số mẫu này được đưa đến khoa pháp chứng, kết quả có ngay sau đó. Từ kết quả cho thấy có tảo cát trong mẫu. Hơn nữa còn có một phát hiện chấn động khác là người chết mắc AIDS. Phát hiện này rất hữu ích trong việc tìm kiếm thân phận người chết vì bệnh nhân AIDS không nhiều, có thể đến bệnh viện kiểm tra hồ sơ, nhất là khi từ cách ăn mặc, điều kiện kinh tế của nạn nhân ở mức khá, lúc phát hiện mình mắc bệnh chắc chắn sẽ không từ chối việc điều trị.
Công việc của Thương Dĩ Nhu kết thúc thuận lợi, theo kết quả kiểm tra tảo cát, cô cũng có kết luận.
Người chết tử vong do đuối nước, vậy nên loại trừ khả năng sau khi bị giết cô ấy bị ném xuống sông để giấu xác.
Thương Dĩ Nhu hoàn thành công việc, muốn tan làm sớm. Cô định về sắp xếp hành lý, chuyển những vật dụng cần thiết đến nhà họ Khúc, nghe Khúc Mịch nói ở nhà họ Khúc có đủ, trong tủ quần áo đầy quần áo của cô do mẹ Khúc đặt mua.
Sau khi có quyết định, Thương Dĩ Nhu thấy thoải mái hơn hẳn. Dù có thế nào thì cô cũng không thể dùng cách trốn tránh để giải quyết vấn đề. Nếu sự việc đã xảy ra thì nên đối mặt, cố gắng thích ứng. Nếu sau khi hai bên đã nỗ lực vẫn không tìm được cảm giác ngày xưa, thế thì chẳng ai hối hận nữa, cô cũng không cần phải thấy có lỗi.
Cô tin Khúc Mịch là người lý lẽ, đến thời điểm đó, anh sẽ không thấy mất mát hay khó chịu như bây giờ.
Cô không biết đường đến nhà Khúc Mịch nhưng có địa chỉ nhà họ Khúc, cô thuận lợi lái xe đến. Đến khu dân cư, cô lái xe vào bãi đổ. Bảo vệ ở đó thấy cô liền cười chào hỏi: "Cô Khúc về rồi."
"Ừ." Thương Dĩ Nhu hoàn toàn không nhớ ông ấy nên chỉ cười đáp.
"Cô Khúc đi thong thả, chồng của cô mới dẫn em gái về đấy."
Thương Dĩ Nhu giật mình. Cô biết nhà họ của Khúc Mịch là một đại gia đình, trong những ngày cô mất trí nhớ, Khúc Mịch cho cô xem ảnh của tất cả người thân. Khúc Mịch là đàn anh trong lứa cháu, sau anh có bảy tám em trai em gái cùng thế hệ, chắc là em họ nào đó tới nhà.
Tới trước nhà họ Khúc, còn chưa vào trong, cô đã nghe tiếng cười đùa trong nhà. Vừa nghe là đã biết là một thiếu nữ, hơn nữa chắc chắn còn rất hoạt bát.
Thương Dĩ Nhu có chìa khóa nhà nhưng cô vẫn hơi chần chừ, cuối cùng quyết định bấm chuông cửa.
"Tới đây!"
Có tiếng bước chân chạy ra.
Cửa mở, quả nhiên là một cô gái đáng yêu.
"Chị là ai vậy? Chị tìm ai?"
"Ai thế Châu Châu?" Khúc Mịch bưng đồ ăn từ dưới bếp lên, nghiêng đầu nhìn ra.
Thương Dĩ Nhu cũng nhìn vào trong, bố Khúc đang ngồi ngoài sô pha đọc báo, trên bàn có đồ ăn nóng hổi.
"Tiểu Nhu?" Khúc Mịch thay đồ từ lầu hai đi xuống, đúng lúc thấy cảnh này.
Khoảnh khắc đó, Thương Dĩ Nhu bỗng cảm thấy sự xuất hiện của mình có hơi đột ngột.
"Tiểu Nhu hả, mau vào đi." Mẹ Khúc vừa thấy Thương Dĩ Nhu liền chạy tới, kéo cô vào nhà, "Mới từ đơn vị về hả? Mẹ nghe nói con làm trưởng khoa rồi? Chưa ăn gì đúng không?"
Thương Dĩ Nhu vào thay dép lê.
Bố Khúc buông tờ báo xuống, tươi cười đứng dậy: "Dĩ Nhu nhận ra bố không?"
"Chào bố Khúc." Thương Dĩ Nhu cảm thấy hơi mất tự nhiên vì mọi người quá nhiệt tình.
"Chị là chị Dĩ Nhu hả?" Cô gái tên Châu Châu chớp mắt chạy tới nắm tay cô, "Em nghe mẹ kể về chị nhiều lắm, giờ mới có cơ hội gặp chị. Chị xinh y như diễn viên trên TV vậy."
Mẹ? Sao Khúc Mịch chưa từng kể mình có em gái?
Thấy Thương Dĩ Nhu sững sờ, Khúc Mịch nhíu mày: "Em tới đây chắc chắn là có việc, chúng ta lên lầu đi." Nói rồi, anh kéo Thương Dĩ Nhu lên lầu.
Lên lầu hai vào phòng ngủ của họ, đóng cửa lại, Thương Dĩ Nhu thầm thở phào.
"Châu Châu là con gái nuôi của bố mẹ, anh cũng chỉ gặp nó mấy lần." Khúc Mịch vội giải thích, "Khoảng bảy tám năm trước, bố mẹ đưa một cô bé về, họ nói bố cô ấy vì cứu bố mẹ mà bị động vật hoang dã làm bị thương, phải nhập viện điều trị, nhưng chỉ mới mấy ngày ông ấy đã qua đời. Bố mẹ cảm thấy mình nợ bố con họ nên nhận Châu Châu làm con gái nuôi, sau đó gửi con bé vào trường quý tộc. Ba năm trước, họ lại đưa Châu Châu ra nước ngoài học đại học. Bây giờ nó tốt nghiệp về nước, định làm việc ở Nam Giang để báo đáp ơn bồi dưỡng của bố mẹ. Công ty chưa sắp xếp được chỗ ở cho con bé nên nó tạm thời ở nhà. Phòng ngủ của con bé ở dưới lầu một, hôm nay nó mới chuyển đến."
"À." Thương Dĩ Nhu gật đầu.
Cô biết Khúc Mịch sẽ không nói dối, hơn nữa lúc cô mất trí nhớ, Khúc Mịch đã cho cô xem ảnh của tất cả người thân và bạn bè quan trọng, nhưng Châu Châu không nằm trong số đó, có thể thấy cô ấy không có vị trí quan trọng ở nhà họ Khúc.
"Không sao, em chỉ đến thăm bố mẹ thôi." Thương Dĩ Nhu vẫn còn xách giỏ trái cây, "Xuống nhà đi, đừng để họ chờ."
Sau đó cô xoay người ra ngoài.
Khúc Mịch cảm thấy Thương Dĩ Nhu có chỗ nào đó khác thường nhưng anh không có cách nào giải thích. Anh vội đuổi theo Thương Dĩ Nhu xuống nhà, thấy cô đang nói chuyện với mẹ.
"Hôm qua gặp mẹ Khúc, còn chưa gặp bố Khúc, nên hôm nay tan làm con thuận đường tới đây."
Thương Dĩ Nhu có thể cảm nhận được tình cảm của họ. Khang Chỉ Kỳ nói đúng, gặp được bố mẹ chồng như vậy là may mắn của cuộc đời cô.
"Chị Dĩ Nhu chưa ăn cơm đúng không?" Châu Châu lại chạy tới nắm tay Thương Dĩ Nhu, bảo cô ngồi xuống, "Chúng ta cùng ăn đi, mấy món này là em làm, không biết ngon hay không. Em nghe kể chị Dĩ Nhu nấu ăn ngon lắm, chị đừng cười em đấy!"
Nói rồi, Châu Châu nhiệt tình lấy cơm, đưa đũa, còn gắp đồ ăn cho Thương Dĩ Nhu.
Thương Dĩ Nhu thấy không được thoải mái. Mọi người còn chưa ngồi, đã bảo cô ăn rồi? Cô đang định đứng dậy thì Châu Châu lại kéo bố Khúc và mẹ Khúc ngồi xuống, sau đó chạy đến ngồi cạnh Thương Dĩ Nhu, chừa chỗ còn lại cho Khúc Mịch.
Châu Châu ngồi giữa hai người, ríu rít liên tục. Vì có cô ấy mà bữa cơm vui vẻ hẳn.
Khúc Mịch âm thầm quan sát sắc mặt Thương Dĩ Nhu, muốn gắp đồ ăn cho cô nhưng ở giữa lại có một bóng đèn lớn.
"Có phải em ngồi sai chỗ rồi không?" Châu Châu cười nói, "Chị Dĩ Nhu, chúng ta đổi vị trí đi."
Cơm ăn sắp xong rồi, còn đổi gì nữa? Huống hồ ai cũng biết cô và Khúc Mịch là vợ chồng, khăng khăng ngồi cạnh nhau ngược lại càng xấu hổ, vì thế Thương Dĩ Nhu vội cản Châu Châu lại.
"Được rồi, lần sau em sẽ chú ý, không làm bóng đèn nữa đâu." Châu Châu xin lỗi rồi tiếp tục gắp đồ ăn cho Thương Dĩ Nhu, "Chị Dĩ Nhu cho em xin ý kiến đi."
"Ngon lắm, có phong cách Âu Mỹ." Thương Dĩ Nhu khen.
"Em từ châu Âu về mà. Ở bên đó em học thiết kế đồ họa hoạt hình, hiện đang làm việc cho một công ty chuyên thiết kế nhân vật của các trò chơi trực tuyến."