Mẹ Khúc hẹn Thương Dĩ Nhu ra ngoài gặp mặt, Thương Dĩ Nhu căn bản không nói được gì bởi mẹ Khúc cứ nói mãi.
"Con thật sự không nhớ mình đã kết hôn với Khúc Mịch, không nhớ người mẹ chồng này, không nhớ mọi chuyện xảy ra trong ba năm qua sao? Mẹ cứ tưởng mấy việc mất trí nhớ chỉ có trên TV, không ngờ lại xảy ra với con, thậm chí còn kỳ lạ hơn trong phim nữa. Tình cảm giữa con với Khúc Mịch tốt lắm. Hai gặp cũng nói hai đứa là trời sinh một cặp, thằng nhóc Khúc Mịch kia quái gở nhưng chỉ ngoan ngoãn nghe lời con. Mẹ biết tính cách con trai mình không được mọi người thích, còn sợ nó độc thân cả đời nữa, không ngờ ông trời lại đưa con đến với nó, mẹ vui lắm. Nhưng trước đây vui cỡ nào thì bây giờ mẹ buồn bấy nhiêu. Sao lại xảy ra chuyện này chứ? Sớm biết thế mẹ đã nhất quyết không cho hai đứa ra nước ngoài. Tiểu Nhu, quên là một chuyện, cảm xúc là một chuyện, bây giờ con có cảm xúc gì với Khúc Mịch? Sau này con định thế nào? Hai đứa cứ định ở riêng vậy sao?"
Cuối cùng cũng đến lượt Thương Dĩ Nhu nói, cô có cảm giác thân quen với mẹ Khúc, mà sự quan tâm của mẹ Khúc cũng khiến cô thấy vô cùng ấm lòng. Từ nhỏ cô đã không có bố mẹ yêu thương, nghe mẹ Khúc lải nhải như vậy, bỗng dưng cô tìm lại được tình thương của mẹ.
Tôi không nhớ mình và mẹ Khúc trước đây thế nào, làm con dâu của người ta ra sao, nhưng cô dám chắc mẹ Khúc là bà mẹ chồng tốt.
"Mẹ Khúc." Thương Dĩ Nhu không muốn làm bà buồn nên đổi cách xưng hô.
Nghe vậy hai mắt mẹ Khúc như phát sáng, vội nắm tay cô: "Con nhớ ra gì rồi sao? Tuy có thêm chữ Khúc nhưng nghe thoải mái hơn từ dì nhiều."
"Mẹ Khúc, con thật sự không nhớ chuyện của mình và Khúc Mịch. Con bây giờ chỉ cảm thấy anh ấy như đồng nghiệp, con cũng không biết phải làm sao nữa." Thương Dĩ Nhu nói thật.
Mẹ Khúc thở dài: "Tình cảm của hai đứa tốt lắm, ngay cả ông trời cũng ghen tị. Không sao, cứ coi như là khảo nghiệm đi. Nếu hai đứa có duyên vợ chồng thì sẽ không bị bất cứ thứ gì chia cắt."
Sự việc đã đến nước này, ép Thương Dĩ Nhu nhớ lại dường như không phải cách hay. Mẹ Khúc quyết định đưa Thương Dĩ Nhu đi gặp bác sĩ, phải dùng y học để giải quyết vấn đề.
Tuy rằng rất muốn bảo Thương Dĩ Nhu về nhà nhưng bà lại không muốn ép cô. Bà hiểu ký ức là thứ vô cùng phức tạp, nếu k1ch thích quá nhiều sẽ gặp tác dụng ngược. Hơn nữa Khúc Mịch cũng đã nói với bà nên cho Thương Dĩ Nhu một thời gian.
"Cảm ơn mẹ Khúc." Tính từ pháp luật cô đã là con dâu người ta, bây giờ lại muốn ở riêng, Thương Dĩ Nhu biết để một người lớn có tư tưởng hiện đại không phải dễ.
"Con bé này nói gì vậy? Sau này nhớ thường xuyên liên lạc, đáng lẽ hôm nay bố con cũng muốn tới nhưng mẹ không cho. Ngày tháng còn dài, không vội. Giờ con về nước rồi, con có dự định gì không?"
"Con định quay lại cục cảnh sát nhận chức pháp y, con vẫn thích nghề này, chưa có ý định thay đổi."
Trước đây Thương Dĩ Nhu làm pháp y để tìm ra hung thủ giết bố mẹ mình, tuy cô nghe Khúc Mịch nói hung thủ đã bị tìm thấy, cũng đã bị phán tử hình, nhưng cô vẫn không muốn từ bỏ công việc này. Cô định ngày mai đi thăm mộ bố mẹ. Mấy hôm ra nước ngoài, không biết mộ của họ điêu tàn thế nào.
Thấy cô mất tập trung, mẹ Khúc không quấy rầy, lòng thầm hy vọng cô có thể nhớ ra gì đó.
"Mẹ Khúc muốn ăn gì thì cứ gọi đi, hôm nay con mời."
Nhân viên tới làm Thương Dĩ Nhu giật mình.
Mẹ Khúc thất vọng thở dài, lúc này bà nào còn tâm trạng ăn uống gì chứ, vậy nên bà chỉ gọi bừa vài món cho xong việc.
"Mẹ Khúc thích ăn salad..." Nói được một nửa Thương Dĩ Nhu giật mình, tay gắp rau cũng dừng lại.
"Con nhớ ra gì rồi đúng không? Những thứ đã thành thói quen thì làm sao quên được?"
"Con cũng không biết sao nữa, thấy mẹ không ăn gì, con đột nhiên nói vậy."
"Không sao không sao, cứ từ từ." Mẹ Khúc nhìn thấy hy vọng, tâm trạng liền tốt lên.
Thấy mẹ Khúc vì mình mà có tâm trạng ăn uống hơn hẳn, Thương Dĩ Nhu vừa cảm động vừa áy náy. Sao cô lại quên một người quan trọng như vậy? Sao cô có thể khiến người quan tâm mình buồn chứ?
Tình cảm của con người đúng là kỳ lạ, Thương Dĩ Nhu cảm thấy có lỗi với mẹ Khúc nhưng cô không hề có cảm giác như vậy với Khúc Mịch. Dù anh tỏ ra chân thành hay tủi thân đáng thương, Thương Dĩ Nhu chỉ có một cảm xúc, đó là không quen, không ghét cũng không thích.
Ký ức của Thương Dĩ Nhu dừng lại ở ba năm trước, trong trí nhớ cô vẫn là người sống trong bóng tối, sợ tiếp xúc với người lạ. Nhưng kỳ lạ là tuy không nhớ Khúc Mịch là chồng mình, nhưng cô không hề bài xích sự tồn tại hay xuất hiện của anh. Cô chỉ đang cần một thời gian để làm quen với thay đổi của bản thân mình.
Còn về cơn ác mộng bám lấy cô nhiều năm, bây giờ nghĩ lại cô không còn cảm thấy quá đáng sợ nữa. Buổi tối nằm trên giường một mình không thể vào giấc ngủ không phải vì ác mộng, có lẽ vì lệch múi giờ hoặc vì nguyên nhân nào khác.
Thương Dĩ Nhu và mẹ Khúc chia tay, cô lái xe đến mộ của bố mẹ. Trong trí nhớ cô đã lâu rồi không tới đây, bởi vì mỗi lần tới, cô sẽ lại nhớ đến cơn ác mộng ngày xưa. Không biết mộ của bố mẹ sao rồi, đứa con gái như cô đúng là bất hiếu.
Nhưng tới nghĩa trang, cô lại thấy mộ của bố mẹ mình sạch sẽ, xung quanh chẳng có một cọng cỏ dại, trước mộ còn có trái cây và hoa.
Chắc chắn là Khúc Mịch, không ngờ anh còn chu đáo hơn cả mình. Đứng trước mộ bố mẹ, trong lòng Thương Dĩ Nhu không dâng lên cảm xúc như tưởng tượng. Có lẽ đúng như Khúc Mịch nói, tất cả sớm đã kết thúc.
Thương Dĩ Nhu ở trước mộ bố mẹ rất lâu, thấy mặt trời ngả về tây cô mới đứng dậy trở về.
Vừa mới lái xe đến chung cư, cô đã thấy Khúc Mịch đứng cạnh một chiếc xe màu đen.
"Đội trưởng Khúc." Cô gọi, "Anh đến tìm tôi hả?"
"Theo thói quen, không gặp em anh không quen."
Cả ngày hôm nay Khúc Mịch không làm gì cả. Anh biết mẹ hẹn gặp Thương Dĩ Nhu nên đến mộ của bố mẹ cô, sau đó tới đây. Anh có cầm theo chìa khóa nhưng lại phát hiện Thương Dĩ Nhu không có ở đây, vì thế mới ở dưới nhà chờ.
"Ngày mai tôi sẽ về đội hình sự làm việc, sau này còn nhiều cơ hội gặp nhau." Câu mà Thương Dĩ Nhu nói không cùng nghĩa với Khúc Mịch.
Khúc Mịch nghe mà tức muốn hộc máu. Đây là lần đầu tiên anh phát hiện giao tiếp bằng lời nói là một kỹ năng vô cùng quan trọng. Anh không biết nên nói cho Thương Dĩ Nhu nghe tâm trạng của mình lúc này thế nào, càng không biết Thương Dĩ Nhu sẽ nghĩ sao. Anh muốn từ những lời cô nói để nhìn trộm nội tâm của cô, nhưng người tự xưng là chuyên gia tâm lý học như anh vẫn không có cách nào đoán được suy nghĩ của cô.
"Tạm thời anh không thể đến đội hình sự." Khúc Mịch buồn bã nói, "Anh không có ý định phát triển theo nghề đó, nhưng nếu em về thì anh cũng sẽ đi."
Bây giờ Lục Li là đội trưởng đội hình sự, anh về chẳng phải cướp vị trí của người ta sao? Khúc Mịch định sau khi về nước sẽ tiếp tục làm giảng viên đại học, đi theo con đường nghiên cứu. Nhưng ai mà ngờ Thương Dĩ Nhu lại mất trí nhớ, anh không thể không thay đổi kế hoạch.
"Anh có muốn lên nhà uống ly cà phê không?" Dù gì người ta cũng cực khổ đến lo cho mộ của bố mẹ mình, từ phép lịch sự cô không thể đuổi người ta về như vậy.
Được Thương Dĩ Nhu mời, Khúc Mịch vui mừng khôn xiết, anh gật đầu một cái rồi chạy đi trước.
Khi Thương Dĩ Nhu tới trước cửa, người ta đã vào nhà thay dép lê.
"Em ngồi đi, cà phê có ngày thôi." Tiếng của Khúc Mịch từ dưới bếp vọng ra.
Thế này thì ai là chủ ai là khách vậy? Thương Dĩ Nhu lắc đầu, ngồi ở sô pha chờ.
Một lát sau có hương cà phê thoang thoáng.
"Của em đây, không thêm đường. Trong tủ lạnh có tiramisu vừa hay có thể dùng với cà phê."
Cà phê đắng thêm chút đồ ngọt, với Thương Dĩ Nhu đây là buổi trà chiều tuyệt vời.
"Xin lỗi, tôi muốn lấy lại chìa khóa nhà mình, chắc đội trưởng Khúc sẽ không có ý kiến chứ?" Thương Dĩ Nhu nhấp một chút cà phê rồi nói. Để một người đàn ông giữ chìa khóa nhà mình cô cứ có cảm giác không an toàn. Tuy anh là chồng hợp pháp của cô nhưng cô thật sự không nhớ chuyện của hai người. Với cô, Khúc Mịch chỉ là người bạn bình thường. Để một người bạn bình thường giữ chìa khóa nhà, lỡ lúc tắm anh đột nhiên xông vào thì sao?
Nghe Thương Dĩ Nhu đòi chìa khóa, tâm trạng vui vẻ của Khúc mịch lập tức không còn. Thương Dĩ Nhu thật sự có khả năng khiến anh như bay lên thiên đường, ngay giây sau rơi xuống địa ngục.