Khúc Mịch bảo Vương Thành gọi điện cho trưởng khoa của khoa pháp chứng, nhờ anh ta điều động người tới thu thập bằng chứng. Khúc Mịch vào phòng thì phát hiện trong tủ giày có một đôi giày leo núi dính bùn dưới đế.
Trong phòng khách ngoại trừ chút hỗn loạn thì không có phát hiện gì. Sau phòng khách là nhà bếp, trong bồn nước có chén đũa dính đầy cặn. Cạnh nhà bếp là toilet, bên trong có bồn cầu, vòi sen và một cái máy giặt.
Khúc Mịch lên lầu, trên tầng hai có hai phòng ngủ và một phòng làm việc. Phòng ngủ phía nam hẳn có người từng ở, chăn đệm lộn xộn, có một mùi hôi thối bốc ra từ trên giường. Anh đi qua, khi thấy rõ tham nhung trải bên dưới liền híp mắt.
Trong phòng ngủ có tủ âm tường đựng dụng cụ vẽ tranh và các tác phẩm đã hoàn thành. Khúc Mịch không biết vẽ tranh nhưng anh cũng từng tham gia vài buổi triển lãm. Với mắt thẩm mỹ của mình, anh khẳng định nếu bán những bức tranh này ra chắc chắn không có ai mua. Số Cao Gia Minh này đúng là may mắn, mỗi năm đều nhận tiền trợ cấp của thôn, nếu không bảo đảm hắn phải hít gió mà sống.
Khúc Mịch không chạm vào đồ đạc, anh lại qua phòng ngủ nhỏ và phòng làm việc. Nơi này đã lâu không có ai đi vào, tro bụi bên trong dày hơn những nơi khác, không có đồ đạc gì, cũng không có dấu vết có người ở bên trong.
Trong ngăn kéo trong phòng làm việc có một cuốn album, bên trong toàn ảnh cũ, ảnh gia đình một tấm cũng không có, chỉ có ảnh Cao Gia Minh chụp với bố mình, còn lại đều là ảnh của hắn lúc nhỏ.
Album chưa đầy, ảnh của Cao Gia Minh chụp đến thời cấp ba. Từ ảnh có thể thấy hắn là một thanh niên cao gầy, mũi cao, cằm hơi lõm vào trong, ánh mắt u ám.
Không khó nhận ra đây là một gia đình thiếu sự quan tâm và giao tiếp. Đứa bé lớn lên trong hoàn cảnh như vậy tâm lý chắc chắn gặp chút vấn đề. Vào thời điểm Cao Gia Minh dậy thì nổi loạn ở cấp ba, cách giải quyết của bố hắn chẳng khác nào đổ dầu vào lửa. Việc có đi học hay không trở thành nguyên nhân xung đột chính thức đầu tiên của hai bố con, còn việc có kết hôn hay không là xung đột thứ hai. Xung đột lần thứ hai này hại chết bố Cao khiến Cao Gia Minh vô cùng áy náy.
Nhưng sự áy náy này càng khiến tâm lý của Cao Gia Minh bị méo mó và sự thật đã chứng minh điều này. Sau khi bố qua đời, hắn càng ru rú trong nhà, không qua lại với bất kỳ ai. Một người tự cách ly với xã hội, với đám đông, với cuộc sống bình thường, tâm lý chắc chắn không khỏe mạnh.
Người của khoa pháp chứng tới, Khúc Mịch nhắc nhở họ chú ý tới giày và khăn trải giường nhung. Thời điểm phát hiện thi thể thứ ba, họ từng phát hiện loại sợi tương tự trong ngăn kéo.
Kết quả nhanh chóng có, báo cáo chứng minh khăn trải giường trong nhà Cao Gia Minh cùng một loại với sợi tơ được phát hiện trong ngăn kéo ở nhà xác, ngoài ra bùn đất dưới đế giày cũng thống nhất với bùn đất trên núi ở ngoại ô. Quan trọng nhất là dấu giày bọn họ phát hiện trên núi trùng khớp với giày trong tủ giày của Cao Gia Minh.
Tất cả điều này chứng minh Cao Gia Minh chính là hung thủ giết người giấu xác. Hắn ở trên núi giám sát Vu Ngu, gửi thư định kỳ. Hắn âm thầm khống chế tất cả để cô ta từng bước rơi vào cái bẫy của mình.
Khi hắn và Khúc Khê tiếp xúc trực tiếp, hắn cảm thấy mình có nguy cơ bại lộ nên mới bỏ trốn.
Khúc Mịch lập tức xin lệnh truy nã Cao Gia Minh. Các bộ ngành tính cực phối hợp giăng lưới, tin rằng Cao Gia Minh không thể lẩn trốn quá lâu.
Quả nhiên ba ngày sau, Cao Gia Minh trốn ở huyện bị bắt. Hắn lập tức bị áp giải về đội hình sự, mọi người cuối cùng cũng được nhìn thấy gương mặt thật của hắn.
Khác hẳn với ảnh thời thanh niên chỉ hơi u ám, Cao Gia Minh đã trưởng thành hơn, toàn thân toát ra sự áp lực khiến người ta cảm nhận được sự tử vong từ hắn.
"Cao Gia Minh." Khúc Mịch gọi.
Cao Gia Minh ngẩng đầu, ánh mắt hoang mang: "Tôi không có giết người."
Nghe hắn nói, Khúc Mịch cau mày.
"Tôi thật sự không giết người! Không phải anh là thần thám sao? Anh chắc chắn sẽ không bắt lầm người! Hung thủ giết người còn đang tiêu dao ngoài kia, tôi chỉ bị lợi dụng thôi!"
Nói tới đây, Cao Gia Minh trở nên kích động.
"Cậu còn biện hộ? Tôi thấy cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!" Mạnh Triết ném chồng báo cáo đến trước mặt hắn, "Tự cậu xem đi! Trên đây có chứng cứ cậu giết người giấu xác, cậu còn biện hộ được không!"
Cao Gia Minh cầm tài liệu xem, tay run rẩy.
"Tôi không có lên núi, tôi không quen biết Vu Ngu." Hắn kêu la, biểu cảm lộ rõ sự bất an, sợ hãi và phẫn nộ, "Tiểu thuyết gì chứ? Tôi chưa hề xem mấy thứ đó, càng không biết Lá Cây Bách là ai. Tôi không nhận tội, tôi quyết không nhận tôi!"
Không ngờ Cao Gia Minh lại nói mình không quen Lá Cây Bách, còn nói mình không hề lên núi theo dõi Vu Ngu. Nhưng bùn đất ở đế giày hắn phải giải thích sao đây? Rõ ràng hắn đang nói dối, đang cố giãy giụa giây phút cuối cùng!
"Ngày 6 tháng này, cậu lái chiếc Jeep màu đen có biển số NB0156 đến bệnh viện Nhân dân số 1 giấu xác. Trên đường rời khỏi bệnh viện, cậu còn xảy ra xung đột với ba nhân viên của đài truyền hình. Việc này cậu không thể phủ nhận đúng không?" Mạnh Triết lại hỏi.
Mặt Cao Gia Minh tái nhợt, muốn giải thích nhưng lại gật đầu.
"Ba tháng trước, cậu vận chuyển một thi thể nữ đến công trường đang tạm ngừng thi công, lợi dụng vật liệu có sẵn để xây bệ xi măng, sau đó bỏ thi thể vào trong rồi rót xi măng vào. Sự thật này cậu cũng không thể phủ nhận đúng không?"
Mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, không thể không tiếp tục gật đầu.
"Một tháng trước, cậu giấu một thi thể nữ khác trong người tuyết, đây cũng là sự thật đúng không?"
Hắn nhíu mày, vẫn gật đầu.
"Nếu cậu đã nhận tội, thế thì mau khai ra quá trình mình giết người giấu xác đi."
"Tôi chỉ giấu xác, tôi không giết người!" Hắn lại giải thích, "Tôi nhặt được mấy thi thể đó, đưa họ về nhà, nhưng để một thời gian bọn họ bắt đầu hư thối, khắp nhà toàn mùi kỳ lạ nên tôi mới phải giấu xác."
"Nhặt được? Sao cậu không nói mình mua từ siêu thị luôn đi? Tôi thấy cậu đến giờ vẫn chưa biết hối cải thì có!" Mạnh Triết bật cười, cảm thấy lời hắn nói đúng là vô tri, "Có phải cậu thấy tội giấu xác nhẹ nhàng nên mới tránh tội nặng thừa nhận tội nhẹ đúng không?"
"Thế nói tại sao cậu nhặt được những thi thể đó đi?" Khúc Mịch lại nghiêm túc hỏi, anh không hề nghĩ việc này buồn cười, thậm chí còn cảm thấy Cao Gia Minh nói thật.
Mọi người đều giật mình nhưng không dám nghi ngờ phán đoán của Khúc Mịch.
"Anh tin tôi sao?" Cao Gia Minh kích động, "Tôi thật sự không có giết người, tôi chỉ nhặt những thi thể đó ở khu rừng nhỏ ngoại ô thành phố thôi!"
Khúc Mịch nghiêm túc lắng nghe, ra hiệu bảo hắn kể tiếp.
"Tôi biết việc này rất kỳ lạ, kể ra các anh chắc chắn sẽ không tin, nhưng đây là sự thật! Tôi thích vào những trang web kỳ lạ, nhờ vậy mà kết bạn được với vài người chung chí hướng. Bọn họ thường thể hiện sở thích kỳ lạ của mình trên mạng. Họ nói server của trang web này ở nước ngoài, không sợ công an mạng điều tra, cùng lắm thì đổi địa chỉ web là có thể vào bình thường."
"Sở thích kỳ lạ và chung chí hướng cậu nói là gì?" Khúc Mịch hỏi.
Cao Gia Minh chần chờ vài giây mới nói: "Thì là những thứ không thể nói ra, ví dụ như SM hay thích thi thể..."
Mọi người nghe vậy đều nhíu mày, gu của Cao Gia Minh đúng là nặng.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ của mọi người, nhưng hiện tại Cao Gia Minh không quan tâm nhiều đến thế, dù sao thì tội giết người chắc chắn sẽ bị xử bắn.
"Ở đó tôi quen được một người bạn, hắn biết tôi có đam mê với thi thể nên nói sẽ giúp tôi tìm những thi thể nữ trẻ tuổi. Tôi tưởng hắn nói đùa nên không để bụng. Hôm ấy hắn nhắn tin với tôi, hắn không nói gì cả, chỉ gửi cho tôi một địa chỉ, bảo tôi trong vòng 10 phút tới đó sẽ có bất ngờ. Tôi hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn quyết định đi xem. Khi lái xe đến đúng vị trí, tôi phát hiện ở đó có một thi thể, thân nhiệt vẫn còn, da thịt thì mềm mại. Tôi không kiềm chế được d*c vọng của mình, đưa thi thể lên xe rồi chở về nhà. Tôi đặt cô ấy lên giường, cởi tất cả quần áo của cô ấy ra, tắm rửa cho cô ấy, sau đó hôn cô ấy, yêu cô ấy."
Hình ảnh này chẳng có gì đẹp, thậm chí là ghê tởm! Mọi người đều không muốn tiếp tục nghe nữa, nhưng trên gương mặt của Cao Gia Minh lại xuất hiện nét hưởng thụ.
"Không lâu sau, thi thể kia bắt đầu thối rữa. Tôi không biết phải làm thế nào, ngay lúc này tôi lại nhận tin nhắn của hắn. Hắn bảo tôi vận chuyển thi thể đến công trường không người, sau đó xây cái bệ xi măng rồi giấu thi thể vào. Hắn còn nói phải trói tay thi thể ra sau lưng, sau đó cho thi thể quỳ xuống, như vậy thì linh hồn của cô ấy mới không bám lấy tôi. Tôi làm theo lời hắn, tuy có hơi sợ nhưng lại rất phấn khích. Trò chơi thú vị này cho tôi cảm xúc mà trước nay tôi chưa từng có. Tôi đam mê cảm giác này, thậm chí mong chờ thi thể tiếp theo. Quả nhiên tôi không thất vọng, hắn lại gửi một địa chỉ khác cho tôi. Tôi lái xe chạy tới thì phát hiện thi thể thứ hai. Tôi vô cùng hưởng thụ quá trình này, cách xử lý thi thể cũng làm tôi chờ mong, với tôi đây là một tác phẩm nghệ thuật."