DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Chương 560: C560: Các dì bảo mẫu nhớ bọn nhỏ

Mùng 2 cả nhà cùng nhau về.

Bởi vì thời gian ở Tam Á lần này quá dài. Mặc dù còn hai ngày nghỉ Tết Dương lịch nữa, nhưng cha mẹ hia bên cũng không định đi Thượng Hải nữa, cho nên mọi người sẽ trực tiếp tự mình về nhà.

Tân Lãng đặt vé máy bay, còn cố ý đặt vé máy bay cho cha mẹ hai bên sớm hơn thời gian bay của hai người để họ có thể tiễn cha mẹ lên máy bay rồi mới đi.

Bị chia cắt với ông bà nội, ông bà ngoại, ba đứa nhỏ rất buồn cho đến khi mọi người lên máy bay mà các bé con vẫn chưa lấy lại được tỉnh thăn.

Tần Lãng ôm hai đứa con gái. Tô Thi Hàm ôm. Huyên Huyên. Ba đứa nhỏ vừa mới khóc nên hai mắt đỏ hoe, lúc này vẫn còn rũ đầu xuống, giống như không còn khí lực.

Tân Lãng an ủi: "Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, các con lưu luyến ông bà nội, ông bà ngoại đúng không?"

Các bạn nhỏ không nói, nhưng biểu cảm của chúng rất rõ ràng.


Tần Lãng nói tiếp: 'Không sao, lần này chúng ta sẽ không xa nhau quá lâu. Mười ngày nữa chúng ta sẽ tới nhà ông bà ngoại, sau khi ở nhà ông bà ngoại mấy ngày, chúng ta sẽ về nhà ông bà nội đón Tết âm lịch nha."

Tô Thi Hàm cũng an ủi: "Đúng vậy, các con à! Baba và mama thi xong thì chúng ta có thể vẽ nhà chuẩn bị đón năm mới rồi nha. Lúc đó không chỉ được gặp ông bà ngoại mà còn được ăn nhiều đồ ngon nữa. Các con còn được nhận những phong bao lì xì đỏ rực, được đi chúc Tết khắp nơi trong dịp Tết Nguyên Đán nữa đó, náo nhiệt lắm đấy nha."

Hiện giờ hai người họ đã tìm ra sở thích của mấy đứa nhỏ. Vũ Đồng thích đồ ăn ngon, Khả Hinh thích phong bao lì xì lớn và Huyên Huyên thì thích ra ngoài chơi. Ba bạn nhỏ nghe những từ khóa này rồi cũng có một chút năng lượng tinh thần.

Khi máy bay cất cánh, họ liên tục trò chuyện với các bé, khiến các bé cười vui vẻ, tự nhiên họ không nhận thấy sự khó chịu ở bên tai.

Khi hai người họ đến Thượng Hải, ba đì bảo mẫu đã đợi sẵn ở sảnh ra của sân bay.

Lần này các dì không đi Tam Á với bọn họ vì muốn đón Tết ở nhà. Hơn một tuần không gặp, các dì rất nhớ các bé con.

Con trai của dì Trần nói, trước đây anh nghĩ rằng ba đứa trẻ sẽ không nỡ xa các dì bảo mẫu. Thế nhưng Tần này mới phát hiện ra, người không nỡ xa các bé lại là ba dì bảo mẫu.

Nghĩ đến điều này, con trai và con dâu của dì Trần lần đầu tiên có ý nghĩ muốn chấm dứt kiểu gia đình không muốn có con của họ. Bởi vì họ thấy rằng dì Trần thực sự quá thích trẻ con.

Kết quả, đì Trần nghe được tâm tư của bọn họ, nhưng lại cười nói: 'Không được, con không căn vì mẹ mà đổi ý. Trước kia mẹ rất hy vọng hai người các con có thể có một đứa con, nhưng từ khi mẹ chăm sóc Huyện Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh thì mẹ đã thông suốt”

"Suy cho cùng, không phải em bé nào cũng có thể dễ thương như bọn chúng được và không phải cặp bố mẹ nào cũng bản lĩnh như anh Tần và cô Tô. Thật sự rất khó để chăm lo cho gia định và sự nghiệp, những người trẻ hiện nay có thể làm được quá ít”

"Vì vậy, mẹ không còn ám ảnh việc đòi hỏi con có một đứa con nữa. Cuộc sống là do chính con lựa chọn, chỉ cần con hạnh phúc là được. Còn cháu chất thì mẹ cũng già rồi, không quản được thế hệ sau.”


Con trai và con dâu của dì Trần đều sững sờ khi nghe dì Trần nói nghĩ như thế. Không ngờ sau khi làm việc ở nhà Tần Lãng một hai tháng, mẹ của bọn họ đã tự mình thông suốt mọi chuyện.

Trên đường trở về, dì Trần ôm Khả Hinh rồi nói với Tần Lăng và Tô Thi Hàm về chuyện này, họ cũng thấy rất thú vị,

Về đến nhà Thượng Hải thì không có gì thay đổi. Nhà sạch sẽ không tì vết. Họ đi khỏi nhà hơn một tuần rồi, ngày nào các đì không có việc gì cũng đến, mở cửa số thông gió, quét dọn nhà cửa và giữ chúng trong tình trạng tốt nhất.

Tân Lãng muốn đi Tam Tân Trai một chuyến Trong cửa hàng hay cửa hàng trực tuyến hiện tại đều không có hàng tồn kho, hẳn muốn đi kiểm tra tình hình.

Cửa hàng của Tam Tân Trai vẫn mở cửa, nhưng trên tấm bảng đen nhỏ trước cửa hàng có một tờ giấy thông báo, nói rằng mấy ngày nay trong cửa hàng không còn hàng, Tần Lãng đi ngang qua thì thấy có một vài người tới sau khi nhìn thấy thì rời đi.

Quản lý cửa hàng nhìn thấy Tần Lãng, lập tức nói cho hắn biết mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì, còn nói có rất nhiều người muốn mua đồ. Nhưng mà không có hàng tồn kho.

Tần Lãng hỏi vẽ cửa hàng trực tuyến, câu trả lời của nhân viên dịch vụ khách hàng cũng tương tự như ở cửa hàng bên này.

Từ cửa hàng trở vẽ, Tần Lãng và Tô Thi Hàm thảo luận vấn đề này.


"Lần này anh tới buổi đấu giá, không ngờ việc kinh doanh của Tam Tần Trai lại tốt đến mức cháy hàng như vậy. Bây giờ cửa hàng đã hết hàng mấy ngày rồi, anh phải bắt đầu chuẩn bị hàng ngay bây gi” Tân Lãng nói.

Tô Thi Hàm vừa nghe xong, nói: "Tần Lãng, có bao giờ anh nghĩ rằng đã đến lúc chúng ta phải thực hiện một số thay đổi đối với phương thức hoạt động, hiện tại của Tam Tân Trai hay không?"

Tần Lãng nhìn vợ hỏi: "Em muốn thay đổi cái gì?"

Tô Thi Hàm nói: "Thực ra, em muốn nói trước rằng tất cả các tác phẩm của cửa hàng và cửa hàng trực tuyến của Tam Tần Trai đều do chính anh chạm khắc, vẽ cơ bản chúng là những đồ vật nhỏ. Mặc dù không mất nhiều thời gian, nhưng khối lượng càng lớn thì áp lực càng nhiều."

"Chúng ta thành lập Tam Tần Trai là khởi nghiệp ban đầu. Khi đó, chúng ta muốn lấy sinh viên làm khách hàng chính, nhưng chúng ta cũng lên kế hoạch tạo dựng thương hiệu của Tam Tân Trai để có thể bán những tác phẩm tốt hơn trong tương lai.

“Em nghĩ hiện tại đã đến lúc. Lăn này anh lên bản tin buổi tối, rất nhiều người đã nhìn thấy tay nghề điêu khắc gỗ của anh, cũng biết giá trị thương hiệu của Tam Tần Trai chúng ta. Chúng ta không cần phải tiếp tục làm loại hàng hóa phổ thông như trước kia nữa."


Đọc truyện chữ Full