DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Chương 537: C537: So tài câu cá hai ông bố đành đầu hàng sớm

Tô Thi Hàm gật đầu, khẽ cười rồi nói: “Thích chứ!”

“Không gian bên trong rất lớn, hơn nữa phía dưới còn có hai phòng ngủ có thể nghỉ ngơi được. Nếu như muốn ở trên biển, có một chiếc du thuyền thế này thì có thể thường xuyên ra biển chơi rồi!"

“Vậy thì chúng ta chuyển chiếc du thuyền này về Thượng Hải đi. Nếu như em đã thích thì bên Thượng Hải cũng có biển có sông, lúc nào chúng ta muốn ra ngoài chơi thì có thể dùng chiếc du thuyền này” Tân Lãng nói.

Hắn cũng khá hài lòng với chiếc du thuyền này, nó còn tốt hơn so với dự đoán của hân trước đây. Nếu như cứ để mãi ở bên này, sau này cơ hội dùng rất ít, thế nên sẽ hơi lãng phí.

- Tô Thi Hàm lắc đầu: “Vẫn là thôi đi ạ, Tần Lãng, vận chuyển du thuyền rất phiền phức, hơn nữa không phải biển nào ở Thượng Hải cũng có thể đi du thuyền, cơ hội dùng du thuyền không nhiều lắm, mất nhiều hơn được”

“Không bằng cứ để nó ở đây rồi cho thuê đi, một chiếc du thuyền tốt như vậy, chắc chắn tiền thuê một năm sẽ không ít đâu!" Tô Thi Hàm nhanh trí nói.

Tần Lãng cười cười gật đầu nói: “Được! Vậy thì nghe theo em, đợi sau này chúng ta có nhiều tiền hơn, thì lại mua một chiếc sang trọng hơn ở Thượng Hải”

Du thuyền chính thức khởi hành, Tô Vĩnh Thắng phụ trách lái thuyền. Di chuyển trên biển khoảng hơn nửa giờ, sau khi nhìn thấy xung quanh mặt nước rất yên tĩnh, ông bèn cho du thuyền đậu ở đây.

Khi mọi người bước lên boong tàu xung quanh bốn phương tám hướng đều là biển xanh bát ngát. Nhìn thoáng qua đã khiến lòng người cảm thấy thư thái và vui vẻ rồi.


Ông Tần nói: "Tôi sẽ đi lấy mồi đã chuẩn bị sẵn đến đây. Chờ một lát nữa là chúng ta có thể câu cá!”

"Lãng Lãng, hôm nay chúng ta thử so tài đi. Chỉ đi câu cá không thì thật là nhàm chán. Cha vợ con nói rằng con câu cá rất lợi hại. Vậy mà người làm cha như cha còn chưa thấy bao giờ nữa chứ!"

Khi Tô Vĩnh Thắng nghe lời này trong lòng đột nhiên cảm thấy quẫn bách.

Trải nghiệm thua trong cuộc thi câu cá với Tần Lãng lần trước vẫn còn nguyên vẹn trong đầu của ông Bây giờ lại để cho ông ấy và Tân Lãng thi đấu. Ông ấy cũng không thích cảm giác bị ngược đâu.

Tần Lãng nói: "Được ạ! Cha, cha vợ vậy thì lát nữa chúng ta sẽ so tài một chút. Hôm nay cũng không cần câu cá lớn. Chúng ta chỉ câu chút hải sản lên. Lát nữa con sẽ làm cho hai người bữa tiệc hải sản lớn”

Nghe thấy bữa tiệc hải sản, Tô Vĩnh Thẳng lập tức có tỉnh thần nói: "Tốt! Vậy thì chút nữa so tài!"

Sau khi ông Tân đánh ổ cá xong, thì lập tức chuẩn bị cần câu để câu cá. Tô Vĩnh Thẳng cũng tích cực chuẩn bị. Muốn chẻ được củi thì phải mài đao, đạo lý này hai người họ đều hiểu rõ.

Tăn Lãng cũng không có vội. Muốn đánh ổ cá có tác dụng ít nhất cũng phải đợi thêm nửa canh giờ, hắn để cần câu sang một bên, đi tới bên người Tô Thi Hàm.

Tô Thi Hàm đang cùng ba bé cưng tháo dỡ đồ chơi mới

"Tần Lãng, anh mua món đồ chơi này thật tốt. Chờ chút nữa mọi người ở trên boong tàu câu cá thì các bé cưng cũng có thể câu cá ở bên trong đó nha”

“Bộ đồ chơi này khá đẹp, giá bao nhiêu vậy?” Tô Thi Hàm chỉ thuận miệng hỏi nhưng Tân Lãng lại nghẹn họng một chút.

Hắn nói: "Năm mươi”

"Năm mươi tệ? Cũng được. Không thể tin là chợ ở đây giá cả cũng khá là hợp lý nhỉ?” Tô Thi Hàm cười nói.

Tân Lãng cười cười không nói thêm nữa. Hắn cũng cảm thấy món đồ chơi này bán với giá năm mươi là hợp lý.


Hai người dạy các bé câu cá. Thao tác này rất đơn giản nhưng đối với các bé cưng mà nói thì lại không dễ. Bởi vì động tác tỉ mí của bọn trẻ còn chưa được tốt lâm. Muốn dùng căn câu cá nhắm trúng ngay miếng nam châm ở miệng của các con cá cũng không hề dễ dàng như vậy.

Nhưng chính vì vậy mà món đồ chơi này rất thích hợp cho trẻ em chơi. Đối với người lớn thì rất dễ đế có thể câu được cá nhưng trẻ con thì phải thử nhiều lần Như vậy mới vui vẻ được chứ.

Ba bé cưng được dạy cách sử dụng cần câu đồ chơi để câu cá, ông Tân ở phía bên kia gọi lớn: "Lãng Lãng, chắc được rồi đấy. Cha thấy phía dưới đã có cá bơi lại găn. Chúng ta bắt đầu câu cá đi!”

Tô Thi Hàm nói: "Anh mau đi đi."

Tần Lãng đứng dậy đi lên boong tàu. Hai người cha đã bắt đầu chuẩn bị câu cá. Tân Lãng bình tĩnh cầm cần câu lên

Khi Tân Lãng chuẩn bị cần câu xong, Ông Tần đã câu được một con cá, là một con cá mú nặng hơn nửa cân.

Ông Tăn vui vẻ cười lớn: "Anh Tô à, cảm ơn đã nhường! Lãng Lãng nhà tôi còn chưa bắt đầu đâu!"

Tô Vĩnh Thẳng biết Tân Lãng không vội bởi vì con rể ông có khá năng lật bàn rất nhanh đó nha. Tô Vĩnh Thẳng đã từng bị hẳn ngược qua một lần, đã không còn lạc quan như trước nữa rồi. Nhìn thấy bộ dáng của ông Tần lúc này, ông đã nghĩ tới vẻ mặt kinh ngạc của ông Tân khi bị lật bàn sau đó.

Dù không câu được cá nhưng Tô Vĩnh Thắng không khỏi cảm thấy vui vẻ khi nghĩ đến điều này.

Ông Tân bỏ cá vào xô, vui vẻ tiếp tục bỏ mồi để câu cá.

Bên kia Tân Lãng rốt cục cũng đã chuẩn bị mồi câu xong, ném cái móc xuống. Không quá nửa phút hắn đã kéo cần lên, một con cá Vược nặng hơn một cân đã được hân kéo lên.


Ông Tân sửng sốt nói: "Nhanh như vậy mà đã câu được cá rồi sao? Lãng Lãng à, con thật là may mắn đó nha!”

Tần Lãng cười cười, không nói gì. Tô Vĩnh Thắng “Ông thông gia à, e răng không phải may mắn đâu."

Nói tồi, ông ấy cũng câu được một con cá vược nặng khoảng hơn nửa cân.

Ông Tần nói: 'Mọi người đều có thu hoạch. Rất tốt, câu cá trên biển đúng không tồi”

Tần Lãng ở đằng kia lại ném lưỡi câu xuống. Lần này sau khoảng một hai phút lại kéo được thêm một con cá nặng

Ông Tân giật mình nói: "Sao có thể như vậy? Lãng Lãng, con ở bên kia câu cá tại sao lại nhanh như vậy hả?”

Sau đó đến lượt thứ ba và thứ tư. Mỗi lượt gần như chỉ vỏn vẹn trong vòng ba phút

Ông Tần choáng váng, lập tức vứt cần câu xuống rồi chạy đến chỗ con trai để nhìn mặt biển phía dưới.


Đọc truyện chữ Full